Dịch: Vì anh vô tình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Chuột biển đúng là có ý định ra tay ám toán, nghe được vậy thân thể hơi cứng lại, trừng mắt nhìn Thẩm Lạc một cách tức giận.
“Hiện tại chúng ta đi chung trên cùng một sợi đây, hãy chung sức hợp tác cho tốt. Ta không muốn dùng thông linh thuật cưỡng ép thúc đẩy các hạ, nhưng cũng không hi vọng các hạ ép bách ta làm như vậy.” Thẩm Lạc tiếp tục nói.
Đôi mắt nhỏ của Chuột biển nhìn chằm chằm Thẩm Lạc, sau một lúc lâu hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, mở miệng nói: “Muốn cho ta giúp ngươi cũng không phải không đượcị, nhưng trước hết tiểu tử ngươi phải trả lời ta một vấn đề.”
“Ngươi hỏi đi.” Thẩm Lạc xoa nhẹ cằm.
“Tại sao trên người ngươi có thể có khí tức của Long tộc?” Trong mắt Chuột biển lóe lên một tia ngưng trọng.
“Ta và thái tử Ngao Hoằng của Đông Hải long quen biết, nên y tặng ta một chút long huyết.” Thẩm Lạc hơi trầm ngâm, không có giấu diếm việc này.
Đông Hải Long tộc chính là vua của Đông Hải, nói ra càng có lợi hơn đối với việc mình thu phục yêu vật chuột biển này.
Quả nhiên, chuột biển nghe lời này, thần sắc không khỏi biến đổi, ánh mắt có chút do dự.
“Nếu các hạ là bằng hữu của Cửu thái tử, đầu nhập vào các hạ cũng không tính bôi nhọ danh tiếng của bản đại gia bạch ngoc sách.” Ánh mắt nó chớp động, sau một lát gật đầu nói.
“Tốt, vậy tại hạ cũng cam đoan tại đây, ngày sau sẽ đối đãi thật tốt với đạo hữu, ngươi ta bình đẳng tương giao.” Thẩm Lạc mỉm cười, chắp tay nói ra.
Chuột biển nghe vậy, nét mặt liền giãn ra
“Không biết các hạ tên gọi là gì? Có năng lực ra sao, để Thẩm mỗ biết, mà chuẩn bị tốt cho kế hoạch tác chiến.” Thẩm Lạc hỏi.
“Ngươi gọi ta Mậu Xuân là được, về phần năng lực của ta chủ yếu có hai cái, một là đào đất.” Chuột biển Mậu Xuân nói xong thân thể cong lại một chút, hướng xuống đất chui vào.
Thân thể của nó nhanh chóng nhúc nhích, mấy hơi thở liền hoàn toàn chui vào lòng đất.
Sau mười cái hô hấp, ngoài mấy trượng trên mặt đất phát ra một tiếng vang nhỏ, bỗng một cửa hang màu đen xuất hiện, đầu Mậu Xuân từ bên trong ló ra.
“Không tệ.” Hai mắt của Thẩm Lạc sáng lên, khen.
“Năng lực thứ hai của ta là phóng độc.” Mậu Xuân nghe được Thẩm Lạc khích lệ, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý, há mồm phun một cái.
Một cỗ sương mù màu hồng phấn từ trong miệng bắn ra, nhanh chóng khuếch tán khắp xung quanh.
Thẩm Lạc đứng ở đằng xa, ngửi được một mùi vị ngọt ngào, thân thể liền cảm thấy có chút choáng váng.
Trong lòng của hắn giật mình, vội vàng bay ngược ra sau, đồng thời vận chuyển công pháp vô danh, pháp lực lưu chuyển toàn thân, lúc này cảm giác đầu bị choáng váng mới từ từ biến mất.
_________
“Độc khí của ta rất kịch liệt, dù ngừng thở, khí độc cũng có thể nhiễm đến làn da hoặc xâm nhập vào trong cơ thể. Thân thể Nhân tộc các ngươi quá yếu ớt, chỉ cần không phải thể chất đặc biệt, hoặc tu luyện công pháp chuyên môn ứng đối độc vật, đều có thể hạ độc được.” Mậu Xuân ngạo nghễ nói.
“Tốt, làm phiền Mậu Xuân diễn luyện vất vả.” Trong lòng Thẩm Lạc vui mừng, bấm niệm pháp quyết mở ra thông linh thông đạo, đưa chuột biển Mậu Xuân trở về.
Hai năng lực của Chuột biển đều rất hữu dụng, nhất là công kích bằng khí độc công kích, ngay cả hắn trực tiếp đối mặt cũng không chịu nổi.
Chỉ một thứ duy nhất không được hoàn mỹ là, những khí độc kia có hình, sắc và mùi, rất dễ dàng bị người khác phát giác.
Thế nhưng vấn đề này cũng không phải không có khả năng giải quyết, chỉ cần tại ban đêm phóng độc, hoặc là trước đó làm cho khu vực chiến đấu nổi lên khói bụi khắp nơi, liền có thể che đi sự tồn tại của khí độc.
Thông linh được một con yêu vật lợi hại như vậy, trong lòng Thẩm Lạc không khỏi có chút hưng phấn. Hắn thấy Tạ Vũ Hân còn không có tìm tới bach, ngoc sáach lại muốn thông linh thêm một con khác, nhưng đáng tiếc Thông Linh Dịch Yêu chi thuật có hạn chế về số lượng, hiện tại ba con đã là cực hạn.
Trừ phi giải trừ thông linh khế ước với Tiểu Quy hoặc là Lãng Sinh, mới có thể tiếp tục thông linh yêu vật khác.
Có điều hắn trong mộng cảnh biết được Tiểu Quy phản bội, làm trong lòng có chút chần chờ, từng nảy sinh ra một tia sát ý.
Nếu giờ hắn giết chết Tiểu Quy, phải chăng có thể giúp cho Bạch Tiêu Vân tránh việc phải chiến tử. Nhưng nếu không có Tiểu Quy, bọn hắn ngày đó không khả năng chạy ra đươc Kiếm Môn quan.
“Được rồi, sự việc nên phát sinh, cuối cùng sẽ phát sinh.” Thẩm Lạc lắc đầu, vận thông linh chi thuật, câu thông Tiểu Quy.
Hắn trấn an đối phương một phen, cuối cùng giải trừ thông linh khế ước.
Về phần Lãng Sinh, lực chiến đấu của nó không tệ, Thẩm Lạc suy nghĩ, vẫn quyết định lưu lại.
Trong thời gian kế tiếp, Thẩm Lạc ngồi xếp bằng điều tức, khôi phục tiêu hao pháp lực.
Sau hơn một canh giờ, pháp lực của Thẩm Lạc đều khôi phục, liền bấm niệm pháp quyết triệu hoán đến một đoàn dòng nước. Hắn định thi triển Thông Linh Dịch Yêu chi thuật một lần nữa, thần thức tiến vào phạm vi Đông Hải, tìm kiếm thêm yêu vật mới.
Tìm thật lâu, cuối cùng Thẩm Lạc cũng phát hiện được một con yêu vật Tích Cốc kỳ đỉnh phong, mà khí tức lại rất đặc biệt.
Khí tức của Yêu vật này và chuột biển hoàn toàn khác biệt, cho hắn một loại cảm giác rất giống trận pháp cấm chế.
“Đây là yêu vật gì? Chắc là am hiểu cấm chế chi thuật?” Trong lòng Thẩm Lạc thầm nghĩ, sau đó quyết định thông linh đi ra để nhìn xem, nói không chừng sẽ giúp được mình rất nhiều.
Hắn lại vận chuyển Thông Linh Dịch Yêu chi thuật, phóng xuất ra vô số phù văn màu đen, nhằm hướng đối phương thẩm thấu qua.
“Ai? Ai ở trong tối tính ám toán bảm bảo bảo!” Một thanh âm non nớt từ phía đối diện truyền đến.
Thẩm Lạc khẽ giật mình, thầm nghĩ lần này lẽ nào tìm được yêu vật còn nhỏ?
Nhưng trong khi hắn đang nghĩ ngợi cũng không có dừng tay, mà tiếp tục vận chuyển thông linh chi thuật, áp bách thần trí của đối phương.
Không bao lâu sau, yêu vật ở phía đối diện liền liên tục gầm thét. Mặc dù thực lực của nó mạnh, nhưng cường độ phản kháng rất chậm chạp, lại không có bài bản gì.
Sau khi chống cự một lúc, một tiếng khóc oa oa từ phía đối diện truyền đến, yêu vật đã lựa chọn khuất phục.
“Làm đối phương đau đến mức khóc? Đây là yêu vật gì?” Thẩm Lạc có chút dở khóc dở cười, ngưng luyện ra một cái thông linh ấn ký truyền qua, sau đó thi triển triệu hoán chi thuật.
Dòng nước trước người hắn hiện ra một cái thủy động màu đen, theo tiếng “Soạt”, một yêu vật to bằng mặt bàn từ bên trong rơi ra.
Thẩm Lạc thấy vậy, có chút sững sờ.
Đây là một con sao biển lớn, toàn thân trắng sữa, ở giữa mình là màu tím nhạt, phía trên mọc ra một cái miệng dài nhỏ, hai cái mắt to, bên trong chứa đầy nước mắt. Nó đang rụt rè nhìn xem hắn.
“Đông Hải đúng là rộng lớn, yêu vật như này cũng có.” Ngay từ đầu Thẩm Lạc có chút sợ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, thầm nghĩ trong lòng.
“Vị Thủy tộc đạo hữu kia, ngươi tên là gì?” Hắn thu hồi suy nghĩ linh tinh trong lòng, cố lấy giọng điệu hiền lành nói.
“Khởi bẩm chủ nhân, ta… Ta gọi Bạch Tinh.” Sao biển lớn nói bằng giọng điệu rụt rè, dường như rất e ngại khi đối mặt với Thẩm Lạc, nên nói chuyện cũng hơi bị cà lăm.
Thẩm Lạc thấy bộ dạng này của sao biển lớn, đuôi lông mày khẽ giật một cái, lập tức hiểu ra đối phương là bị Thông Linh Dịch Yêu chi thuật của mình dọa sợ rồi.
“Thì ra là Bạch Tinh, ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không làm tổn thương ngươi. Ta chỉ muốn tìm kiếm một đồng bạn để kề vai chiến đấu ở ba ch n goc sac h, mới ký kết thông linh khế ước với các hạ, không bao lâu liền sẽ giải trừ khế ước.” Hắn vừa cười vừa nói.
“Thế nhưng chủ nhân, ta… Ta không biết đánh nhau.” Thần sắc của Bạch Tinh vừa buông lỏng một chút, liền nghe đối phương nói muốn nó chiến đấu, mặt lập tức hạ thấp xuống dưới.
“Tu vi của ngươi không yếu, đã đạt tới Tích Cốc kỳ đỉnh phong, sao lại không hiểu chiến đấu? Vậy bây giờ gặp được nguy hiểm ngươi sẽ làm sao?” Thẩm Lạc nhíu mày hỏi.