Dịch: Độc Lữ Hành
***
Rìu ngắn màu xanh mang theo một lùm điện quang ngưng thực, ở giữa không trung xẹt qua một đường cong tròn, “Xùy” một tiếng, xé rách vạt áo và da thịt bên trong ngực Thẩm Lạc.
Mảng lớn huyết hoa hắt vẫy ra, Thẩm Lạc cảm thấy trước ngực một trận phỏng rát, cả người bị lực chấn động của trường đao màu vàng óng vỡ nát bộc phát truyền tới, ngã sấp ra sau.
Hồ Dung thấy vậy, đâu chịu buông tha cơ hội, một bước tiến lên, trên rìu ngắn đại phóng điện quang, chém xuống chính giữa đầu Thẩm Lạc. Một búa này bổ xuống, lão thề phải triệt để giết chết hắn.
Thẩm Lạc nằm dưới đất, trước ngực đau đớn kịch liệt, dư uy một búa còn khuấy động trong cơ thể hắn, trong lúc nhất thời ngay cả đứng lên cũng làm không được, càng không cần phải nói trốn tránh hay là phản kháng.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo thanh quang đột nhiên hiển hiện bên cạnh hắn, thân ảnh Lục Hóa Minh hiển lộ ra, trường kiếm trong tay ưỡn một cái, đâm thẳng tới tim Hồ Dung.
Trên thân kiếm lấp loé thanh mang, phảng phất bao phủ một màng sáng vô hình, mà dưới màng sáng kia mơ hồ có thể nhìn thấy từng đầu thanh quang kiếm khí sắc bén tinh tế không gì sánh được.
Khoé mắt Hồ Dung run rẩy, lập tức từ bỏ truy sát Thẩm Lạc, thân hình cưỡng ép uốn éo, rìu ngắn trong tay cũng thu trở về trước người, bổ xuống phía trước ngực
Mũi kiếm Lục Hóa Minh bị lão né tránh ra, không thể đâm trúng trái tim, vừa vặn rơi vào vị trí dưới thân Hồ Dung, va chạm cùng rìu ngắn bổ xuống.
“Khanh” một tiếng kim thạch giao kích bén nhọn vang lên!
Trên trường kiếm màu xanh lập tức bộc phát ra một mảnh tia sáng chói mắt, hàng trăm hàng ngàn đầu kiếm khí màu xanh từ thân kiếm bắn ra, bay tán loạn về bốn phương tám hướng, phát ra trận trận tiếng xé gió.
Quần áo trên người Hồ Dung lập tức bị xé nứt mấy trăm lỗ hổng, bên trong không ít lỗ thủng có vết máu chảy ra. Mà hồ lô treo lơ lửng bên hông lão cũng bị một đạo kiếm khí quét trúng, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Lão hừ lạnh một tiếng, tay kia bóp một cái pháp quyết, một chưởng đánh lui Lục Hóa Minh, thần tình lạnh nhạt cúi đầu kiểm tra thương thế trên người, phát hiện cũng không đáng lo ngại.
Nhưng vào lúc này, lão bỗng nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, đột nhiên nhìn về phía hồ lô bên hông.
Chỉ thấy trên đó đã nứt ra một lỗ hổng nhỏ, một sợi huyết sắc quang mang như sương khói từ đó tản mạn ra khắp nơi.
“Không ổn.” Thần sắc Hồ Dung lập tức biến đổi, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về hướng Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc bị ánh mắt lão quét qua như thế, trong lòng “Lộp bộp” vang lên một chút, lập tức nhận ra không ổn, lập tức đứng lên lui về phía sau mấy bước.
Một tay Hồ Dung chặn trên kẽ nứt hồ lô, tay kia thu chiếc rìu ngắn vào.
“Xem ra cũng không còn biện pháp khác, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.” Ánh mắt lão thu liễm, thần sắc u ám lẩm bẩm.
Nói xong, bộ pháp dưới chân lão bỗng nhiên biến đổi, một đạo điện quang màu xanh ở giữa hai chân xoay quanh không chừng, thân hình đột nhiên mơ hồ một cái, biến mất tại chỗ không thấy.
“Cẩn thận.”
Lục Hóa Minh la lên một tiếng, thân hình lóe lên, đuổi đến phía Thẩm Lạc bên này.
Đáng tiếc gã mới vọt tới trước một nửa, trên đỉnh đầu liền có một thanh trường kiếm đồng thau chém xuống ngăn gã, lại là Quỷ Tướng kia lần nữa giết tới.
Thẩm Lạc được nhắc nhở, đã sớm vận khởi Tà Nguyệt Bộ, quay người muốn đào tẩu.
Nhưng mà hắn thụ thương không nhẹ, phản ứng vẫn chậm một chút, bị Hồ Dung đuổi đến bên người, chụp một cái chế trụ Kiên Tỉnh huyệt.
Hắn cảm thấy một cỗ pháp lực từ chỗ Kiên Tỉnh huyệt đột nhiên rót vào, khiến cho quanh người hắn tê dại, giống như bị người ta bóp lấy kinh mạch, pháp lực toàn thân không cách nào điều động.
“Tiểu tử, tại ngươi chơi đùa lung tung, lần này không kịp, chỉ có thể thử dùng ngươi hiến tế.” Hồ Dung nói thầm một tiếng với Thẩm Lạc, xách hắn lên như xách gà con, đem hắn tới cạnh hồ nước.
Hồ Dung nói lẩm bẩm, cũng không biết ngâm tụng cái gì, nói xong trong nháy mắt, đồng thời ném Thẩm Lạc và hồ lô rượu vào trong hồ nước.
Hồ lô rơi xuống nước, trong nháy mắt thân hồ lô vỡ vụn, bên trong tuôn ra một cỗ huyết sắc hồng quang, hóa thành một vòng xoáy cuốn Thẩm Lạc vào, cực tốc xoay tròn trên mặt nước hồ.
Mà nước hồ vốn đã bình ổn, tại thời khắc này lần nữa sôi trào lên.
Cảm giác tê dại trên thân Thẩm Lạc đã biến mất, chỉ là cả người bị vòng xoáy huyết quang nắm kéo, không cách nào thoát thân.
Tâm tư hắn nhanh quay ngược trở lại, toàn lực thúc giục công pháp vô danh, ý đồ khống chế nước hồ.
Nhưng bất luận hắn sử dụng khống thủy thuật thế nào, nước hồ đều không nhúc nhích tí nào, hoàn toàn không bị hắn thúc đẩy. Ngược lại vòng xoáy huyết quang dưới thân càng quấn chặt, hấp thụ khí huyết lực trong cơ thể hắn.
Thẩm Lạc lo lắng vạn phần, trong lòng biết nếu tiếp tục như vậy, hắn tất nhiên sẽ như bọn Lã Hợp, bị rút khô khí huyết, biến thành một bộ thây khô.
Cùng lúc đó, vòng xoáy màu máu kia cũng bắt đầu tan trong thuỷ dịch hồ nước, toàn bộ hồ nước sôi trào càng thêm mãnh liệt, từng luồng từng luồng sát khí đen đặc trùng thiên từ dưới mặt nước tràn ra, như khói đặc bay lên.
Thẩm Lạc bị sát khí này xông lên, ngay trong thức hải nhấc lên một trận cuồng phong, thần niệm vốn trong suốt lập tức như bị trọng chuỳ đánh lặp đi lặp lại, trở nên hỗn độn không ngừng.
Mà ngay lúc truy sát Lục Hóa Minh, Quỷ Tướng cảm nhận được biến hoá hồ nước bên này, quỷ hoả trong hốc mắt lập tức nhảy lên kịch liệt, nhìn dáng vẻ hết sức kích động.
Nó lại buông tha Lục Hóa Minh, bay thẳng trở về, treo trên không phía trên hồ nước.
Quỷ Tướng cũng không bấm bất kỳ pháp quyết nào, cũng không làm bất luận tư thế tu luyện gì, cũng chỉ đứng ở nơi đó, giống như nam châm, hút lấy sát khí cuồn cuộn kia, không ngừng dũng mãnh lao tới khe hở trong thanh đồng áo giáp nó.
Theo đại lượng sát khí không ngừng rót vào, thân hình nó vốn khô quắt, vậy mà từng chút từng chút bành trướng lên rất nhiều, quỷ hoả trong hốc mắt cũng càng thêm ngưng thực, trong ngọn lửa cũng xuất hiện một chút kết tinh xanh biếc thật nhỏ.
“A…”
Khí huyết lực quanh thân Thẩm Lạc bị xói mòn càng lúc càng nhanh, làn da trên thân vốn trắng bóng đang nhanh chóng biến mất, mắt thấy đang khô quắt xuống.
“Nguy rồi.” Lục Hóa Minh thấy thế, nhíu mày lại.
Ánh mắt của gã do dự, đưa tay nắm chặt mũi kiếm, vuốt về phía trước, lòng bàn tay bị cắt ra một vết rách, đại lượng máu tươi đỏ thẫm chảy ra, thuận theo thân kiếm xâm nhiễm vào.
“Lấy linh làm mối, lấy máu làm dẫn, trên trời rơi xuống Thần Binh, giúp ta hàng ma.”
Chỉ nghe một trận thanh âm ngâm tụng vang lên, trường kiếm trong tay Lục Hoá Minh truyền đến một tiếng tranh minh. Trên thân kiếm lập tức sáng lên hào quang màu vàng, thuận theo thân kiếm lan tràn ra, bao phủ cả thân kiếm vào.
Ngay sau đó, tầng kim quang kia tăng vọt mấy lần, từng sợi tia sáng màu vàng bao quanh thân Lục Hóa Minh, ngưng tụ thành một kim giáp pháp tướng cao tới mấy trượng, tay cầm kim kiếm, eo quấn kim đái, nhìn uy vũ bất phàm.
“Đây là Hàng Thần Thuật, vậy mà có thể dẫn tới Kim Giáp Thiên Binh trình độ như vậy?” Thần sắc Hồ Dung khẽ biến, kinh ngạc nói.
Hàng thần thuật thế gian hỗn tạp, có thể mời đến thần chỉ tương trợ không giống nhau, ẩn chứa thần tính nhiều ít cũng không giống, cho nên có thể phát huy chiến lực cũng khác nhau một trời một vực.
Rất hiển nhiên, Lục Hóa Minh mời tới Kim Giáp Thiên Binh này, cũng không phải loại bình thường.