Dịch: Độc Lữ Hành
Bốn người khác trong Mang Sơn Ngũ Hữu nghe lời này, thần sắc đều âm trầm xuống.
“Điền đạo hữu quả nhiên nghe được, không biết đạo hữu đến cổ mộ này, cần làm chuyện gì?” Lão giả nho bào liếc mắt với bốn người khác một cái, ra hiệu bọn họ an tâm chớ vội, hơi trầm ngâm, sau đó chuyển hướng Thẩm Lạc hỏi.
“Tất nhiên là tới đây tầm bảo.” Thần thái Thẩm Lạc tự nhiên nói.
“Điền đạo hữu nếu tới đây tầm bảo, không biết có hứng thú, cùng chúng ta tiến vào hậu điện không?” Lão giả nho bào lộ vẻ tươi cười, mời.
“Cái gì! Dẫn hắn đi hậu điện!”
“Đại ca, như vậy sao được, chúng ta thật vất vả mới tìm được cửa vào hậu điện, sao lại dẫn người lạ này vào chứ?”
Lão giả nho bào vừa dứt lời, Thẩm Lạc còn chưa lên tiếng, đã có người phản đối.
“Có gì không thể? Bốn người các ngươi gặp chuyện lại không đủ tỉnh táo, đầy đầu chỉ muốn đi hậu điện vớt chỗ tốt, nhưng không nghĩ tới chỗ tốt nơi đó há dễ dàng cầm lấy như vậy. Với thực lực của chúng ta, gặp con cương thi Tích Cốc hậu kỳ kia đã đánh gian nan như vậy, sau khi tiến vào điện chỉ sợ càng là nửa bước khó đi. Tu vi Điền đạo hữu còn trên năm người chúng ta, nếu có thể đồng hành, tuyệt đối là một sự trợ giúp lớn. Mà có Điền đạo hữu, chúng ta có thể tập hợp đủ sáu người, bố trí xuống Vân Thùy Trận, tìm kiếm được bảo vật nhất định tăng gấp bội. Chuyện lợi và hại được mất rõ ràng như thế, chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra?” Lão giả nho bào lắc đầu thở dài, mặt lộ vẻ thất vọng.
Nghe lão giả nho bào nói lời này, bốn người kia cũng không phải là người ngốc, cân nhắc một chút, rất nhanh hiểu ra.
“Vẫn là đại ca mưu tính sâu xa, là chúng ta nông cạn.”
“Xác thực như vậy, Điền đạo hữu, đoạn đường này còn xin ngươi chỉ giáo nhiều hơn.”
Bốn người nhìn nhau vài lần, trừ đại hán một mắt trầm mặc không nói gì, nhao nhao mở miệng nói với lão giả nho bào và Thẩm Lạc.
“Mấy vị chớ tự quyết định, Điền mỗ còn chưa đáp ứng theo các ngươi đi hậu điện gì kia đâu.” Thẩm Lạc đột nhiên mở miệng, để Mang Sơn Ngũ Hữu giật mình tại đó, hai mặt nhìn nhau.
“Tốt, ngươi lại không biết tốt xấu, đại ca của ta mời ngươi đi hậu điện, là để mắt tới ngươi, ngươi lại ra sức khước từ. Mấy vị huynh đệ, cần gì dựa vào người này, trước hợp lực làm thịt hắn, dựa vào lực lượng năm huynh đệ chúng ta không tin không xông qua hậu điện kia!” Bns. Đại hán một mắt tựa hồ nhìn Thẩm Lạc cực không vừa mắt, trong mắt hiển ra tơ máu, mặt mũi tràn đầy vẻ dữ tợn.
Thẩm Lạc lườm đại hán một mắt một cái, căn bản không để ý tới, chỉ bình tĩnh nhìn lão giả nho bào cầm đầu kia.
“Ngũ đệ, chớ hồ ngôn loạn ngữ!” Lão giả nho bào la lớn một tiếng, tựa hồ thật sự nổi giận.
Đại hán một mắt há hốc mồm muốn nói gì, cuối cùng vẫn không nói, lui qua một bên.
“Điền đạo hữu, Ngũ đệ ta là người lỗ mãng, không kín miệng, xin các hạ chớ trách! Bất quá Điền đạo hữu hẳn là chưa nghe nói qua tin đồn về hậu điện cổ mộ này sao?” Lão giả nho bào tỏ vẻ áy náy, lập tức kỳ quái hỏi.
“Chưa từng nghe qua.” Thẩm Lạc lắc đầu.
“Sao lại như vậy? Tin đồn hậu điện này lưu truyền rất rộng, hơi nghe ngóng một chút là có thể biết được, trước khi đạo hữu đến cổ mộ này, hẳn là chưa thám thính tin tức nơi đây?” Lão giả nho bào lộ vẻ hoang mang.
Song mi Thẩm Lạc khẽ động, trước khi hắn tới đây, chỉ nghe ngóng một chút tin tức cổ mộ từ Lục Hóa Minh, Lục Hóa Minh hẳn là cũng không biết hậu điện gì kia?
Kỳ thật Lục Hóa Minh tự nhiên biết hậu điện cổ mộ này, chỉ là theo quan phủ Đại Đường dò xét, nơi hậu điện cổ mộ cực kỳ hung hiểm, lệ quỷ vô số, dù là tồn tại Ngưng Hồn kỳ tiến vào cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra.
Mà lối vào hậu điện chính là chuyện bí ẩn của quan phủ Đại Đường, đồng thời gã cảm thấy Thẩm Lạc đến tiền điện cổ mộ là có thể tìm được quỷ vật thích hợp, cho nên không báo tin tức hậu điện cho Thẩm Lạc.
“Tại hạ cũng không phải là tu sĩ Trường An thành, đây cũng là lần đầu đến cổ mộ.” Thẩm Lạc im lặng một chút, nói.
“Vậy khó trách, mộ này chính là lăng tẩm Hiến Vương tiền triều, nghe nói vị Hiến Vương kia là một vị tiền bối có tu vi cao thâm, hơn nữa còn là một cơ quan đại sư, tự tay thiết kế lăng tẩm cho mình, chia làm hai điện trước sau. Tiền điện chính là vị trí chúng ta lúc này, nơi này những năm qua bị vô số tu sĩ tiến vào tìm kiếm, mặc dù có chút bảo vật, cũng sớm bị vơ vét hơn phân nửa, đạo hữu nếu tìm ở chỗ này, thu hoạch đoán chừng sẽ không lớn. Hậu điện thì không như vậy, cực ít người biết cửa vào, tại hạ cũng là gặp cơ duyên ngẫu nhiên mới biết được chỗ cửa vào hậu điện. Nghe nói trong hậu điện bảo vật được chôn theo người chết rất nhiều, hơn nữa còn có lời đồn năm đó dư nghiệt tiền triều chạy trốn tới nơi đây, đem theo giấu một đại bảo tàng trong hậu điện. Điền đạo hữu nếu muốn tìm kiếm cơ duyên, hậu điện nơi đó không thể bỏ qua.” Lão giả nho bào chậm rãi nói, đồng thời lặng yên quan sát thần sắc biến hoá của Thẩm Lạc.
“A, trong cổ mộ này lại còn có chuyện bực này, bất quá nghe Phương đạo hữu vừa mới nói, nơi đó nguy hiểm cũng hơn xa tiền điện này? Bên trong chắc là có quỷ vật lợi hại?” Thẩm Lạc bất động thanh sắc hỏi.
“Không sai, trong hậu điện quỷ vật đông đảo, còn có rất nhiều nguy hiểm khác, hơn xa tiền điện. Bất quá đạo hữu hẳn là minh bạch đạo lý, không vào hang cọp sao bắt được cọp con?” Lão giả nho bào nói thêm.
“Nếu Phương đạo hữu thành tâm mời, Điền mỗ cung kính không bằng tuân mệnh, bất quá các hạ mới vừa nói Vân Thùy Trận, là pháp trận gì?” Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng, chuyển chủ đề dò hỏi.
“Vân Thùy Trận là một một môn pháp trận hợp kích xuất xứ từ Cống Châu Lục Hợp môn, có thể tập hợp lực chúng nhân, khắc địch chế thắng. Pháp trận này uy lực cực lớn, dù đối mặt Ngưng Hồn kỳ cũng có thể không rơi vào hạ phong. Chỉ là bố trí trận này cần tập hợp đủ sáu người, có chút phiền phức.” Lão giả nho bào thấy Thẩm Lạc đáp ứng, trên mặt vui mừng, vội vàng giải thích.
Trong mắt thanh niên mặc bạch bào cùng thiếu phụ hồng sam cùng nổi lên vẻ vui mừng, ánh mắt đại hán một mắt cùng một tên hán tử đầu báo nhìn về phía Thẩm Lạc cũng hòa hoãn hơn mấy phần.
Thẩm Lạc trước đó tiếp xúc qua mấy lần pháp trận, lại cảm thấy hứng thú, lúc này yêu cầu quan sát trận đồ.
Lão giả nho bào cũng không hẹp hòi, lập tức lấy ra trận đồ da dê, đưa tới.
Cùng đưa tới còn có một cây tiểu kỳ màu trắng dài hơn thước, chính là pháp khí cần thiết để bày trận.
Thẩm Lạc nhìn tiểu kỳ màu trắng rồi thu nó vào, mở ra trận đồ quan sát, pháp trận phía trên bố trí cũng không phức tạp, lúc trước hắn bố trí qua hai lần pháp trận, rất dễ dàng liền có thể xem hiểu.
Vân Thùy Trận đúng như lão giả nho bào nói, có thể tập hợp lực lượng sáu người, phát ra chiêu số uy lực to lớn. Pháp trận biến hóa cũng không nhiều, chủ yếu là ba loại công năng “Thủ”, “Khốn”, “Diệt”.
Pháp trận biến hóa mặc dù đơn giản, uy lực lại không nhỏ, sử dụng thoả đáng quả thật có thể ngăn cản Ngưng Hồn kỳ.
“Ta hiểu rồi.” Thẩm Lạc rất nhanh xem hết trận đồ, trong lòng đã nắm chắc, trả nó lại.
Lần này, năm người lão giả nho bào đều lấy làm kinh hãi.
Vân Thùy Trận này mặc dù đơn giản, nhưng dù sao cũng là một tòa pháp trận, phương vị biến hoá trong đó, pháp lực phân phối vận chuyển thế nào, đều phi thường phức tạp khó hiểu, năm người bọn họ cũng hợp lực tìm hiểu hồi lâu mới hiểu ra. Vậy mà Thẩm Lạc chỉ qua một lát đã lý giải rõ ràng.