Dịch: Vì anh vô tình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Trong nháy mắt tia chớp hình cầu rơi xuống, lôi quang đầy trời nổ tung lên, hóa thành lồng chim hình tròn to lớn bằng điện. Nó bao cả người Thẩm Lạc vào, từng đạo trường tiên bằng lôi điện từ bốn vách của lồng chim kéo dài ra, điên cuồng đánh lên trên thân Thẩm Lạc.
Một tiếng hồ quang điện tiếp theo vang lên, kim quang quanh thân Thẩm Lạc nhanh chóng bị đánh đến tán loạn, dưới quần áo hiện ra từng vết máu đỏ thẫm.
Mà ở trong cơ thể, màn ánh sáng màu đen vắt ngang ở trước Nê Hoàn cung, dưới sự trùng kích mãnh liệt của Thủy Long vẫn vững như bàn thạch, ngược lại Thủy Long bị lôi điện ảnh hưởng, trong lúc nhất thời xoay quanh không tiến lên được.
“Đôm đốp ”
Lại một tiếng lôi điện vang lên ầm ầm, sống lưng của Thẩm Lạc bị một đạo thiểm điện bổ trúng, cả người toàn thân tê rần, hầu như mất đi tri giác.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải thay đổi hoàn toàn bộ phận pháp lực, toàn tâm vận chuyển công pháp Hoàng Đình Kinh.
Theo sự vận chuyển nhanh chóng của pháp lực trong cơ thể, quanh thân Thẩm Lạc hiện ra bốn hư ảnh cự tượng. Nhưng chúng không có chen chúc ở một chỗ ở bac h n go c sa ch, mà là quay chung quanh tại ngoài thân Thẩm Lạc, riêng phần mình hướng về phía một cái phương hướng gầm thét không ngừng.
Tâm niệm của Thẩm Lạc vừa động, toàn thân bốn con cự tượng kim quang lập tức tăng vọt, như đang dấy lên kim diễm hừng hực, sau đó vọt mạnh ra ngoài, trực tiếp đánh tới vách trong của lồng chim bằng điện.
Lồng chim bằng điện vốn tiêu hao khá nhiều, bị cự lực xông lên, rốt cục “Phanh” một tiếng, vỡ vụn ra. Các tia lửa hồ quang điện văng khắp nơi, không ít tia vẫn chui vào cơ thể Thẩm Lạc, khiến hắn kêu rên liên tục.
Hắn vất vả chống lại lôi kiếp lần thứ ba này, ngay cả thời gian xem xét thương thế trên người đều không có, lại lập tức điều động Thủy Long trong cơ thể tiếp tục trùng kích bình chướng của Nê Hoàn cung.
“Oanh, oanh, oanh ”
Khí thể trên thân Thủy Long ngày càng mạnh hơn, di chuyển càng ngày càng nhanh, thân hình không ngừng đụng chạm vào màn ánh sáng màu đen kia..
Nhưng màn ánh sáng màu đen cứ giống như núi cao, lù lù bất động.
Thẩm Lạc càng là ra sức đụng, trong lòng lại càng lo lắng, thấy một đạo tiếp lôi kiếp kế tiếp sắp sửa đánh đến nơi.
“Bên trong có kết giới cách trở, ngoài lại có lôi điện truy kích, ai phá cảnh thăng tiên chắc cũng không đến mức gặp xui xẻo như vậy?” Trong lòng Thẩm Lạc thở dài, trong đầu lại đột nhiên lóe lên linh quang.
“Đá ở núi khác, có thể làm ngọc! Ta sao lại không nghĩ tới điều này?” Ánh mắt của hắn bỗng dưng sáng lên, tự lẩm bẩm.
Thẩm Lạc nói xong, thần sắc hơi đổi, tựa hồ có chút do dự.
Nhưng giờ phút này, đạo lôi kiếp thứ tư đã lập tức giáng lâm.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu hắn pháp trận hình chữ thập hiện ra, bốn bên đều có điện quang sáng lên, bốn đạo điện mang màu xanh tập trung về phía trung ương. Chúng hội tụ tại giao điểm chữ thập, hóa thành một vòng xoáy lôi điện, điện quang lấp lóe, oanh minh không ngừng.
Nó khác với lôi điện lúc trước, vòng xoáy lôi điện này thể tích rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng khí thế lôi điện càng thêm nội liễm, uy lực tự nhiên càng thêm bá đạo mạnh mẽ.
Thẩm Lạc ngửa đầu nhìn thoáng qua, cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, vội vàng vận chuyển công pháp Hoàng Đình Kinh, dự định chính diện đón đỡ.
Thế nhưng khi cánh tay hắn đang muốn giơ lên, lại bỗng nhiên để xuống, bỏ Lục Trần Tiên qua một bên, hai mắt đóng lại, hoàn toàn từ bỏ chống lại, bộ dáng như ngồi chờ chết.
“Ầm ầm ”
Trên đỉnh đầu vòng xoáy lôi điện xoay tròn càng lúc càng nhanh, từng đợt tiếng sấm trầm thấp từ đó liên tiếp vang lên, một đạo quang trụ lôi điện ngưng thực không gì sánh được từ vòng xoáy bỗng nhiên nhô ra, thanh quang lượn lờ hạ xuống Thẩm Lạc.
Trong nháy mắt này, hai mắt của Thẩm Lạc bỗng dưng mở ra, thân hình đột nhiên nghiêng ngã về phía trước một chút. Hai tay bấm pháp quyết, trên đỉnh đầu lập tức có một đạo vòng xoáy nước màu lam nổi lên, hướng về phía thanh quang lôi trụ nghênh đón.
Trong nháy mắt khi thanh quang lôi trụ và vòng xoáy nước màu lam tiếp xúc, cả hai lại không có xung khắc với nhau. Ngược lại lôi trụ còn bị Thẩm Lạc tiếp dẫn vào cơ thể mình, trong nháy mắt che khuất cả thân mình lại.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn!
Cả tòa đại điện màu vàng óng chấn động theo, thân hình của Thẩm Lạc bị lôi trụ màu xanh ép xuống, trong nháy mắt da thịt toàn thân hiện ra vô số lỗ hổng, huyết nhục bên trong lập tức hóa thành một mảnh cháy đen, ở trong thậm chí có sương mù bốc lên.
Thẩm Lạc ngửa mặt lên trời thét dài, âm thanh lại bị tiếng sấm bao phủ, đau đớn kịch liệt bao trùm toàn thân, khiến cho tâm thần như muốn thất thủ.
Có điều ngay lúc này, hắn nhất định phải tập trung vào Nê Hoàn cung, làm lần trùng kích cuối cùng.
Ở trong cơ thể Thẩm Lạc, vô số tia điện xuyên thẳng qua tại giữa gân cốt và huyết nhục, nhắm đánh trên lục phủ ngũ tạng. Nhưng hắn căn bản không rảnh đi quản, chỉ cố dùng tâm thần cố khống chế Thủy Long, xông về Nê Hoàn cung một lần cuối.
Khác với lúc đầu chính là, hiện giờ quanh thân Thủy Long quấn quanh từng tia chớp màu xanh, giống như Lôi Long giáng thế, thanh thế rung trời.
Nhưng nếu ai đó cẩn thận xem xét, tại bạc h ng ọc s ách sẽ phát hiện lôi điện quấn quanh ở trên người Thủy Long cũng không phải để nó sử dụng, ngược lại mỗi lần điện quang lấp lóe đều đang nhanh chóng tiêu hao pháp lực trên người Thủy Long.
Nhưng lúc này Thủy Long hoàn toàn giống như muốn liều mạng, bỗng nhiên xông về đạo bình chướng màu đen kia.
“Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn!
Trong tai Thẩm Lạc bị tiếng oanh minh trong cơ thể tràn ngập, thanh âm bốn phía như hoàn toàn bị che giấu, sau một tiếng này xung quanh bỗng dưng trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
“Thành công rồi ư?”
Hiện giờ một thân huyết nhục của Thẩm Lạc như đều bị tróc ra, chỉ còn khung xương đẫm máu và da thịt bao vây lấy tạng phủ, toàn thân không ngừng run rẩy, nhưng trong lòng còn vẫn còn nghĩ điều cuối cùng này.
“Két ”
Đúng lúc này, một âm thanh vỡ vụn vang lên, bình chướng cách trở tại trước Nê Hoàn cung, rốt cục vỡ vụn ra.
Thủy Long vốn chồng chất vết thương cũng xông lên mà ra, nhảy vào trong Nê Hoàn cung, giống như Giao Long vào biển. Nó thoải mái tùy ý đi lại khắp nơi, pháp lực trong cơ thể cũng theo đó cấp tốc vận chuyển.
Trong một sát na, thanh âm bốn phía giữa đất trời tựa hồ lần nữa trở về, có điều tiếng sấm nhỏ dần, tiếng gió lại càng lúc càng lớn.
“Hô…”
Ngoài thân Thẩm Lạc sinh ra vòng xoáy kim quang, nhanh chóng bao quanh cơ thể, thiên địa linh khí nồng đậm ở bốn phía như nhận được tác động, thi nhau tụ tập đến, không ngừng tràn vào trong cơ thể của hắn.
Lúc này, Đại Khai Bác Thuật cũng tự động vận chuyển, xương cốt và tạng phủ của Thẩm Lạc bị một tầng kim quang bao lấy, bên ngoài thì bao phủ một tầng hào quang màu trắng mờ ảo.
Trong bạch quang có thể thấy được từng khối huyết nhục cháy đen đang tự động tróc ra từng mảng, bằng mắt thường có thể thấy được từng khối huyết nhục mới đang không ngừng sinh trưởng.
Có điều sau một lát, huyết nhục quanh thân Thẩm Lạc đều trùng sinh, làn da trên thân cũng đều phục hồi như cũ. Toàn thân hắn tản ra ánh sáng màu trắng, cả người nhìn tinh khiết như ngọc, thông suốt vô cùng.
Cùng lúc đó, một lượng lớn thiên địa linh khí đang không ngừng rót vào trong cơ thể của hắn, không ngừng chuyển hóa làm pháp lực tinh thuần, tụ tập tại trong đan điền và pháp mạch vận chuyển không ngừng.
Thẩm Lạc dò xét trong cơ thể một chút, ba ch n goc sac h thì phát hiện đan điền của mình so trước kia khuếch trương nhiều hơn gấp đôi, pháp lực thể lỏng trong cơ thể hội tụ như hồ nước, sáng như huỳnh quang, muôn hình vạn trạng.
Mà thanh Thuần Dương kiếm khí dường như cũng được lợi rất nhiều, càng thêm ngưng thực tinh thuần so với khi trước.
Nhưng làm cho Thẩm Lạc cảm thấy ngạc nhiên nhất, là xương cốt cả người tại sự rèn luyện của thiên kiếp lôi hỏa, vậy mà nổi lên màu vàng nhạt sáng bóng, rõ ràng cứng cáp hơn so với lúc trước.
“Thoát thai hoán cốt trong truyền thuyết không lẽ chính là như vậy?” Trong lòng Thẩm Lạc hết sức mừng rỡ, trên tay không ngừng, tiếp tục trắng trợn thôn tính thiên địa linh khí, rèn luyện một thân cốt nhục.
Sau khi tiến giai Đại Thừa kỳ, nhục thân và thần hồn sẽ hợp lại, sau khi tiến giai Chân Tiên cảnh giống như là hoàn thành thăng hoa.