Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Hôm nay ta muốn tu luyện, vốn định sử dụng âm sát khí trữ trong túi càn khôn, bất quá nhìn tình huống của ngươi, chỉ sợ trong túi không còn bao nhiêu âm sát khí?” Thẩm Lạc nghe vậy, hỏi.
“Hồi bẩm chủ nhân, âm sát khí hoàn toàn đã bị thuộc hạ thu nạp không còn, bất quá âm sát khí tiến vào thể nội thuộc hạ càng thêm tinh thuần, có thể để cho chủ nhân lấy dùng.” Quỷ Tướng lập tức ôm quyền, nói.
“Như vậy rất tốt. Mấy ngày tới nhiệm vụ tru sát quỷ vật sẽ không thiếu, ngươi cũng không cần lo lắng không có chỗ bù.” Thẩm Lạc nói.
“Vâng.” Quỷ Tướng lên tiếng, tự giác khoanh chân ngồi đối diện Thẩm Lạc.
Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng lại, ngón tay bắt đầu khắc trên cánh tay, chỉ chốc lát sau đã chế thành một bộ phù văn huyết hồng dày đặc.
Hai ngón tay hắn điểm lên hư không về phía Quỷ Tướng, một sợi âm sát khí tinh thuần bắt đầu lao tới phù văn trên cánh tay của hắn.
Trên phù văn sáng lên quang mang, loại cảm giác đau đớn nghĩ văn phệ mạch kia lại lần nữa cuốn tới. Thẩm Lạc tập trung ý chí, cẩn thận từng li từng tí bắt đầu thi triển Huyền Âm Khai Mạch thuật.
Thời gian nhoáng một cái, đã sáng sớm ba ngày sau.
Trong lầu nhỏ truyền đến một tiếng gầm nhẹ kiềm chế, cửa sổ lầu hai một mực bị phong bế bỗng nhiên bị đẩy ra.
Thẩm Lạc đứng gần cửa sổ, trong đôi mắt là thần thái trầm tĩnh, ba động khí tức trên thân vẫn đang phun trào, Dương Minh Đại Tràng Kinh trên cánh tay ẩn ẩn chớp động lam quang, hiển nhiên đã xuyên suốt.
Vì mở đầu pháp mạch này, Thẩm Lạc ăn nhiều đau khổ so với trước kia, càng gian khổ hơn so với trong mộng. Thủ Dương Minh Đại Tràng Kinh đứt gãy ba lần, huyệt Khúc Trì và huyệt Hợp Cốc thì nổ tung một lần.
Trong đó ba lần đoạn mạch vẫn còn tốt, đều được hắn dùng Đại Khai Bác Thuật chữa trị, nhưng huyệt Khúc Trì nổ tung lại làm nửa cánh tay hắn cơ hồ nổ nát, làm tâm mạch ngực bụng bị tạc trọng thương theo. Nếu không phải hắn kịp thời ăn vào Nhũ Linh Đan, dù may mắn không chết, ngày sau con đường tu đạo chỉ sợ cũng phải dừng lại.
Mặc kệ hắn ngậm bao nhiêu cay đắng, đầu pháp mạch này chung quy đã ngưng tụ thành.
Hắn đứng ở cửa sổ hít khí trời một lát, ánh mắt trông ra cảnh đẹp phía ngoài, nỗi lòng dần dần an tĩnh, liền ngồi trở lại trên mặt đất, bắt đầu nhắm mắt điều tức, thử tu luyện công pháp « Hoàng Đình Kinh ».
Vừa mới thử một cái, cặp mắt của hắn bỗng nhiên mở ra, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Lúc trước tu luyện Hoàng Đình Kinh, loại cảm giác gập ghềnh kia rõ ràng đã giảm bớt, tốc độ vận chuyển pháp lực trong cơ thể hắn đã nhanh hơn trước không ít, thông thuận cũng gia tăng lên.
“Quả nhiên, pháp mạch nhiều ít ảnh hưởng lớn đến tư chất tu hành, nếu có thể đả thông tất cả pháp mạch thập nhị chính kinh, tốc độ tu luyện tất nhiên có thể cải biến nghiêng trời lệch đất?” Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng.
Hắn nghĩ như vậy, định tiếp tục tu luyện, bên hông bỗng nhiên có một trận quang mang xanh biếc lấp lóe. Hắn vội cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện khối tinh thạch màu xanh sẫm trên lệnh bài quan phủ kia lấp lóe.
Lông mày hắn hơi nhăn lại, đành tạm thời dừng tu luyện, đứng dậy đi về hướng Tàng Binh điện.
Tiến vào điện, Thẩm Lạc phát hiện trong điện có nhiều người hơn không ít so với vẻ hiu quạnh ngày trước.
Trừ Hà Văn Chính cùng hai gã Binh bộ văn thư khác, còn đứng mười tên tu sĩ.
Mười người này chia làm hai đội, mỗi đội lấy một tên tráng hán khôi ngô, cùng một lão giả lưng còng cầm đầu.
Trong đó tráng hán khôi ngô, bộ dáng có chút thô kệch, mấy người sau lưng thân hình cũng đều cường tráng, phục sức trên người bọn họ giống nhau, tất cả đều là trang phục màu xanh ngắn, chỗ ngực đều thêu hai chữ “Sơn Quyền”.
Tên lão giả còng xuống kia, ánh mắt có vẻ hơi vẩn đục, làn da khô quắt, chỉ có một đôi tay trơn mềm lạ thường, nhìn tựa như là thiếu niên mới hai mươi tuổi.
Sau lão đi theo bốn người, niên kỷ cũng không lớn, từng người ước chừng chỉ mười ba mười bốn tuổi, đôi mắt sáng, có chút tuấn tiếu, phục sức trên thân mặc dù không giống nhau, trên tay tất cả đều mang theo một đôi thủ sáo xà văn màu tím.
“Thẩm tiên sư, ngài đã tới.” Hà Văn Chính thấy thế, lập tức đứng dậy chắp tay chào.
Những người còn lại thấy thế, cũng đều chắp tay với hắn.
“Hà đại nhân, các vị đạo hữu.” Thẩm Lạc ôm quyền hoàn lễ.
“Thẩm tiên sư, mười vị tiên sư này chính là tất cả thành viên đội ngũ ngài.” Hà Văn Chính giới thiệu.
“Thẩm tiền bối, tại hạ trưởng lão Sơn Quyền tông Chu Mãnh, đây đều là môn hạ đệ tử, lần này cùng đi, thay tông môn xuất lực cho Trường An thành.” Đại hán khôi ngô ôm quyền, nói ra.
Thẩm Lạc chắp tay đáp lại.
“Thẩm tiền bối, tại hạ đệ tử Khô Vinh tông Triệu Đình Sinh, đây đều là sư huynh đệ trong môn ta, còn xin tiền bối che chở.” Lão giả lưng còng kia cũng ôm quyền nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, hơi kinh ngạc, lại nhìn chằm chằm cẩn thận tra xét thân lão, trong lúc nhất thời lại quên hoàn lễ.
“Thật có lỗi, đã thất lễ.” Chờ hắn kịp phản ứng, liền nói gấp.
“Không sao, bộ dáng vãn bối ai thấy cũng đều kinh ngạc cả.” Triệu Đình Sinh bộ dáng lão giả, khoát tay áo nói.
Thẩm Lạc lúc này nhớ lại, lúc trước ở Trường An, từng nghe Tạ Vũ Hân đề cập tới Khô Vinh tông, nói nếu hắn gặp tu sĩ tông môn này, tốt nhất nên tránh xa, bởi vì bọn họ am hiểu dùng độc, thường có thể im ắng giết người.
“Triệu đạo hữu, chẳng lẽ tu luyện bí thuật Khô Cốt Tâm Pháp của quý tông?” Thẩm Lạc hiếu kỳ hỏi.
“Không sai, trước mắt chính vào thời kỳ cây khô, khiến tiền bối chê cười rồi.” Triệu Đình Sinh nhẹ gật đầu, cười ha ha nói.
Thẩm Lạc thấy thế, trong lòng có chút nghi hoặc. Triệu Đình Sinh trước mắt này nói chuyện hành động, không khớp với Tạ Vũ Hân nói về tu sĩ Khô Vinh tông. Trong miệng nàng, tu sĩ Khô Vinh tông phần lớn tính tình cổ quái, có thù tất báo, có vẻ vừa chính vừa tà.
“Tại hạ Thẩm Lạc, tu sĩ Tiểu Mao Sơn nhất mạch Xuân Thu quan. Nhiệm vụ sau này, còn xin chư vị hết sức giúp đỡ.” Thẩm Lạc ôm quyền, nhìn mọi người nói.
Mấy người Chu Mãnh nghe vậy, thần sắc hơi đổi, cũng đều ôm quyền với hắn, có vài phần qua loa.
Trong lòng Thẩm Lạc biết hơn phân nửa mấy người chưa nghe nói qua Xuân Thu quan, nên cũng không so đo.
“Nếu chư vị đã biết nhau, vậy ta nói về nhiệm vụ trước đã.” Lúc này Hà Văn Chính mới mở miệng nói.
“Hà đại nhân xin mời.” Thẩm Lạc nói.
“Nhiệm vụ lần này, là muốn chư vị tiến về Đôn Nghĩa phường ở thành tây chếch hướng nam, ở nơi đó có một công xưởng pháo hoa lớn nhất Trường An thành, bên trong còn có rất nhiều diêm tiêu thuốc nổ. Nếu để cho tặc nhân lấy được, sẽ tạo thành tổn thất to lớn, hi vọng chư vị có thể đi vào nơi đó, tiêu hủy nó.” Hà Văn Chính chậm rãi nói.
Đám người nghe vậy, có chút sững sờ, cuối cùng, trong miệng Chu Mãnh kêu lên hai chữ:
“Chỉ vậy?”
Tất cả bọn hắn lần đầu chấp hành nhiệm vụ, nguyên lai tưởng rằng sẽ tập hợp lực lượng, đi chém giết quỷ vật, chẳng ngờ nhiệm vụ lại là cái này?
“Chỉ tiêu hủy diêm tiêu thuốc nổ thôi sao?” Thẩm Lạc cũng nhịn không được hỏi.