Dịch: Vì anh vô tình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Không!”
“A!”
Hai tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết gần như đồng thời vang lên trong đầu hắn.
Tiếp đó bên ngoài thân Thẩm Lạc bóng đen quay cuồng mà ra, hai thân ảnh mơ hồ màu đen tàn khuyết không đầy đủ xuất hiện. Chúng dùng cả hai tay ý đồ muốn chạy trốn, nhưng từng sợi hỏa diễm màu đỏ đã từ trong đan điền Thẩm Lạc bắn ra, giống như từng sợi dây thừng, cuốn lấy khiến cho bọn chúng không thể chạy trốn.
“Nếu đã đến, vậy đều lưu lại cho ta.”Thẩm Lạc nói một câu mơ hồ.
Sau một khắc, Thuần Dương Kiếm Phôi trong đan điền sáng lên lần nữa, một đoàn Hồng Liên hình ngọn lửa từ trong đan điền Thẩm Lạc xuất hiện, bao trùm hai bóng đen rồi xoay chuyển.
Hai bóng đen phát ra một tiếng kêu thảm, thân thể lập tức sụp đổ hóa thành một mảnh hắc quang, bị Hồng Liên chi hỏa cuốn xuống. Chúng lại lần nữa chui vào cơ thể Thẩm Lạc, biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi hai bóng đen biến mất, pháp lực trong kinh mạch trong cơ thể Thẩm Lạc đã khôi phục bình thường.
Không những vậy, hắn có thể cảm giác được từng luồng lực lượng thần hồn tinh thuần từ các nơi trong vị trí cơ thể tuôn ra. Nó hướng phía não hải của hắn hội tụ, dung nhập vào trong thần hồn.
Lực lượng thần hồn của Thẩm Lạc nhanh chóng tăng cường, trong nháy mắt cường đại hơn ba thành.
Trong lòng của hắn vui mừng, nhưng rất nhanh đã hiểu được. Những lực lượng thần hồn tinh thuần này là do hai tên hồn tu Luyện Thân đàn bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa diệt sát, chỉ còn lưu lại thần hồn tinh hoa, thành ra tiện nghi cho chính mình..
“Thì ra hồn tu với ta lại là thuốc bổ thần hồn tốt nhất, xem ra sau này, gặp được hồn tu Luyện Thân đàn cần phải ứng phó cho tốt, không thể tùy tiện dùng Lạc Lôi Phù bổ lung tung được!” Hắn liếm môi một cái, suy nghĩ miên man.
Lực lượng thần hồn không thể so với pháp lực, có thể thông qua hấp thu thiên địa linh khí, hoặc là phục dụng đan dược để tăng lên bạc h ngọc sác h. Lực lượng thần hồn vô hình vô chất, cho dù có pháp môn rèn luyện thần hồn, cũng nhất định phải từng bước tu luyện, tăng lên một chút cũng phi thường gian nan.
Lần này thần hồn chi lực của hắn tăng mạnh ba thành, làm trong lòng khó tránh khỏi kích động.
“Sao lại thế!” Đan Dương Tử trơ mắt nhìn xem hai bóng đen vốn dĩ đang chiếm thượng phong, trong nháy mắt lại bị Thẩm Lạc thuần thục giết ngược, king ngạc đến hai mắt trừng tròn xoe.
Thế nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, bấm tay điểm một cái.
Hỏa long màu đen trước đây bị đánh bay lần nữa hung hăng bay nhào tới, miệng lớn há ra về hướng Thẩm Lạc.
Sắc mặt của Thẩm Lạc lạnh lẽo, tay phải bấm niệm pháp quyết, giữa ngón tay lam quang đại phóng, vận khởi ngự thủy pháp.
Trong nháy mắt Minh Hà ở phụ cận sóng lớn mãnh liệt, dâng lên một đạo che khuất cả bầu trời.
“Đi!” Tay hắn vung về phía trước, sóng lớn cao chừng trăm trượng như bàn tay lớn, nhào tới bên bờ, chụp về phía Đan Dương Tử.
Đan Dương Tử nhíu mày lại, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Hỏa Long màu đen đang bay tới lập tức ngừng lại, lóe lên bắn ngược về trước người gã. Mà hắc diễm hình rồng phần phật một tiếng trải rộng ra, hóa thành một bức tường lửa màu đen ngăn tại phía trước của gã.
Sóng lớn đập vào trên tường lửa, lập tức âm thanh xèo xèo vang lên, mảng lớn nước sông Minh Hà đụng đến tường lửa màu đen lập tức bị biến thành bạch khí.
Có điều nước sông Minh Hà thực sự quá nhiều, tường lửa không cách nào đều thiêu huỷ, tường lửa màu đen và cả Đan Dương Tử dàn bị bức lui về sau.
“Chỉ là hắc diễm, ngươi nghĩ có thể vô địch thiên hạ ư!” Thẩm Lạc nói, lật tay tế ra Thuần Dương Kiếm Phôi, pháp lực rót vào trong đó.
Một tiếng kiếm minh như long ngâm vang lên Thuần Dương Kiếm Phôi kịch liệt rung động kiếm quang màu đỏ phía trên điên cuồng phát ra. Trong nháy mắt nó hóa thành một thanh cự kiếm màu đỏ dài trăm trượng, kiếm khí tung hoành khắp nơi, thân kiếm còn hiện lên hình ngọn lửa hoa sen màu đỏ.
“Chém!” Hắn quát lớn một tiếng chỉ hướng trước mặt vung lên.
Cự kiếm màu đỏ theo cử động của hắn, hướng phía tường lửa màu đen và Đan Dương Tử núp ở phía sau hung hăng chém xuống một cái. Kiếm thế khổng lồ trải ra khắp trời, giống như một kiếm khai thiên.
Đan Dương Tử thấy vậy mặc dù kinh nhưng chưa hoảng, hai tay bấm niệm pháp quyết điểm vào tường lửa màu đen.
Tường lửa màu đen theo động tác của gã trở nên uốn lượn, hình thành một hộ thuẫn hình cung bao phủ hết thân thể gã vào trong.
Tiếp theo đó, gã ở bên trong lại tế ra đại phiên màu vàng, âu đó há mồm phun một cái, một đoàn pháp lực tinh thuần dung nhập vào trong.
Trên mặt lá cờ sáng lên chín đạo cấm chế, hoàng mang đại phóng, đại phiên phù một tiếng hòa tan, hóa thành một mảnh mây vàng như thực chất, ngăn trên đỉnh đầu.
Không đợi Đan Dương Tử có hành động khác, cự kiếm màu đỏ chém xuống, bổ vào trên hổ thuẫn hắc diễm.
“Xoẹt” một tiếng, hộ thuẫn hắc tước cự kiếm màu đỏ trở nên yếu ớt giống như giấy, dễ dàng bị một trảm phá mở.
Mặt ngoài của cự kiếm màu đỏ Hồng Liên Nghiệp Hỏa chớp động, thân kiếm lại không có nhận một chút ảnh hưởng.
“Không có khả năng…” Đan Dương Tử thấy cảnh này, khó có thể tin, hét lớn tại Bạch ngọc sách.
Phụ Hồn Tiểu Quỷ phun ra hắc diễm tên là Hắc Tinh Ma Hỏa, nuôi dưỡng rất là khó khăn. Gã đã phải thu thập số lượng lớn âm sát chi khí, lại thông qua một môn hiến tế chi thuật, dùng người sống hiến tế, làm cho nó và âm sát chi khí tương dung mới có thể thành công.
Lửa này một khi hình thành, có thể nói không gì không thiêu cháy được, càng có tác dụng ăn mòn pháp khí. Nó mặc dù không vào được hàng ngũ Địa Hỏa, uy lực lại vượt xa Nhân phẩm linh hỏa bình thường. Nếu không Đan Dương Tử bản thân là Luyện Đan đại sư, cũng không nguyện phạm sai lầm lớn như vậy, để tu luyện môn tà thuật Ngũ Quỷ Phụ Hồn này.
Từ khi Đan Dương Tử luyện thành ma hỏa, đã dùng nó xử lý không biết bao nhiêu cường địch, nhưng khi đối mặt với cự kiếm màu đỏ của Thẩm Lạc, vậy mà không hề có tác dụng.
Cự kiếm màu đỏ trảm phá hộ thuẫn hắc diễm, không có chút nào dừng lại, tiếp tục trảm lên trên đại phiên biến thành mây vàng.
Âm thanh vỡ nát to lớn truyền ra, mây vàng kịch liệt quay cuồng, tỏa ra hoàng mang mãnh liệt, nhưng vẫn bị xích hồng cự kiếm một chém thành hai nửa. Thân ảnh Đan Dương Tử hiện ra, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Không đợi gã làm ra bất kỳ cử động gì, cự kiếm màu đỏ đã tiếp tục bổ xuống, trảm lên trên thân.
“Phanh” một tiếng, đầu của Đan Dương Tử đầu và một nửa lồng ngực nổ tung, hóa thành mưa máu đầy trời.
Vào lúc này, xích hồng cự kiếm dừng lại, không có tiếp tục tấn công tiếp.
Một nửa thân thể còn lại của Đan Dương Tử ngã trên mặt đất.
Xích Thủ chân nhân gần đó nhìn thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ bối rối, trở tay nắm hỏa hồng quạt lông vỗ về phía Cát Thiên Thanh.
Một đạo ngũ sắc hỏa trụ bắn ra, sóng dữ giống như đánh về phía Cát Thiên Thanh. Trong ngũ sắc hỏa trụ tỏa ra nhiệt độ cao dọa người, phạm vi mấy chục trượng xung quanh như biển lửa giữa dung nham.
Sắt mặt Cát Thiên Thanh hơi biến, lách mình tránh né.
Xích Thủ chân nhân thừa cơ thu hồi hỏa phiến, thân thể lóe lên, bên ngoài bạ ch ngọ c sách thân dâng lên một tầng giống như hỏa diễm hồng quang. Thoáng chốc cả người lão hóa thành một đạo hỏa diễm cầu vồng, như một ngôi sao phá không phi độn về nơi xa mà chạy, tốc độ nhanh kinh người.
Cát Thiên Thanh muốn đuổi theo, nhưng nghĩ tốc độ của mình quá chậm đuổi không kịp, chỉ đành từ bỏ.
“Ta đuổi theo hắn, làm phiền Cát đạo hữu dùng đan này cứu trợ Tạ đạo hữu.” Thẩm Lạc lại lấy một viên Liệu Thương Nhũ Linh Đan ra, ném cho Cát Thiên Thanh.
Không đợi Cát Thiên Thanh đáp lời, tay Thẩm Lạc đã kết kiếm quyết, cự kiếm màu đỏ ở giữa không trung bay vụt xuống dưới chân. Nó nâng lên hắn, Bạch Tinh, và cả Quỷ Tướng.
“Lên!”
Kiếm quyết trong tay Thẩm Lạc thay đổi, cự kiếm màu đỏ kiếm quang đại phóng, đột nhiên bao trùm ba người, hóa thành một đạo kiếm hồng mơ hồ. Nó giống như tia chớp vọt tới phía trước, tốc độ nhanh hơn cả độn quang bằng hỏa diễm của Xích Thủ chân nhân.
Tốc độ của cả hai nhanh như chớp, chỉ trong chớp mắt, đã biến mất ở phía xa chân trời.