Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thời gian nhoáng một cái, đã ba ngày sau.
Phía sau Đông Hải Long Cung gần Long Uyên, có một toà bệ đá to lớn cao hơn mặt đất vài thước, rộng hơn trăm trượng, bốn phía đứng lặng tám mươi mốt cây Thăng Long Trụ, phía trên mỗi cây điêu khắc một đầu Bàn Long màu xanh sinh động như thật, miệng ngậm bảo châu, ngẩng đầu nhìn về phía bệ đá ở chính giữa.
Giờ phút này, bốn phía bệ đá vây đầy thuỷ duệ long cung, từng kẻ thần sắc nghiêm túc, chờ đợi thời khắc quang vinh thần thánh kia.
Thẩm Lạc và Thanh Sất sánh vai đứng ở trước đám người, ánh mắt quét qua bốn phía, phát hiện chung quanh có rất nhiều tu sĩ Thuỷ tộc khí tức không tầm thường, trong đó có Giao Nhân da xanh hắn đã gặp, cũng có Thâm Hải Cự Nhân thân sinh lân giáp chưa từng gặp qua, trong lòng cảm thấy kỳ quái, liền mở lời hỏi Thanh Sất.
“Đây đều là binh tướng vốn trú đóng ở các nơi Đông Hải long cung, còn có một số tán tu ở Đông Hải, đều lục tục ngo ngoe trở về long cung, là để trấn giữ long cung, lại có kẻ chỉ muốn chứng kiến thời khắc lịch sử này.” Thanh Sất lập tức trả lời.
“Thì ra là thế.” Thẩm Lạc nói.
“Ông…”
Đúng lúc này, tám tên lực sĩ Nhân Ngư toàn thân màu da tím xanh đi tới trước sân khấu, trong tay mỗi tên bưng lấy một con ốc biển màu trắng to bằng vò nước, đặt ở bên miệng vận dụng khí lực thổi lên.
Từng tầng từng tầng thanh âm ba động đặc thù từ đó lan truyền ra, dập dờn ra tứ phương hải vực, thuận theo màn sáng thuỷ tinh bên ngoài long cung khuếch tán ra, một mực truyền ra xa mấy vạn trượng.
Đại lượng sinh linh tới lui tứ phía hải vực vừa nghe âm thanh này, thân hình đều cứng đờ, đình chỉ du động.
Nhưng ngay sau đó, bọn chúng tựa như nhận lấy một lời triệu hoán nào đó, nhao nhao bơi về phía long cung.
Cùng lúc đó, trong long cung, binh tướng trấn giữ các nơi cùng Thuỷ tộc đang sinh hoạt đều nhao nhao dừng lại, từng kẻ thần sắc nghiêm túc đứng lặng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn về phía Thăng Long Đài. Bản dịch được dịch tại Bạch ngọcc sách. Mời bạn đọc đến đúng trang dịch để ủng hộ diễn đàn và dịch giả.
Thăng Long Đài bên này, trên bầu trời lấp loé kim quang, hai đầu Kim Long một lớn một nhỏ xoay quanh bay tới, từ trên không trung hạ xuống, rơi vào chính giữa bệ đá, trong quang mang hiện ra hai đạo nhân ảnh, chính là Đông Hải Long Vương Ngao Quảng cùng Cửu thái tử Ngao Hoằng.
“Tham kiến Long Vương.” Đám người nhìn thấy, nhao nhao hành lễ.
“Được chư vị tương trợ, bảo vệ Đông Hải này năm tháng dài đằng đẵng, nhưng cuối cùng cũng đến thời điểm cuối, hôm nay mở lại Thăng Long Đài, truyền thừa tổ hồn cho cửu tử Ngao Hoằng, mong chư vị ngày sau có thể tận tâm phụ tá, dưới mạt thế này che chở Đông Hải thủy duệ ta, tạo phúc thiên hạ thương sinh.” Ngao Quảng thấy thế, phất phất tay với mọi người, mở miệng nói.
Đám người nghe vậy, từng kẻ lộ vẻ đau thương, trong lúc nhất thời rơi vào trầm mặc, không ai mở miệng.
“Cẩn tuân mệnh lệnh Long Vương.”
Sau một lúc lâu, một bên khác bệ đá, một tiếng nói vang dội bỗng nhiên truyền đến.
Đám người nghe tiếng kêu nhìn lại, liền thấy Ngao Trọng đang hai tay ôm quyền, hành lễ với hai người ở chính giữa bệ đá, vừa rồi câu nói kia hiển nhiên là gã nói.
“Cẩn tuân mệnh lệnh Long Vương.”
Ngay sau đó, lại có một thanh âm vang lên, nói chuyện là Quy thừa tướng tư lịch cực sâu trong long cung, Nguyên Đà.
Có bọn họ mở đầu, đám người long cung liền nhao nhao mở miệng, “Cẩn tuân mệnh lệnh Long Vương.” Thanh âm liên tiếp vang lên, vang vọng toàn bộ Thăng Long Đài.
Ngao Quảng thấy thế, vui mừng đi lên trước, đưa tay lăng không ấn xuống hai lần, để đám người an tĩnh lại.
Nguyên Đà đi ra phía trước, tay nâng lấy một quyển sách lụa tơ vàng, từ từ mở ra, bắt đầu ngâm tụng văn thư tế thiên trên đó: “Long chi nhất tộc, thi hành mệnh trời, kế tục tại tổ, bố lâm tại thế…”
Ngâm tụng xong, ánh mắt lão quét qua dưới đài, mở miệng tuyên bố: “Nghi thức truyền thừa, chính thức bắt đầu!”
Nói xong, âm thanh nổi lên bốn phía, Nguyên Đà chậm rãi đi xuống Thăng Long Đài, trên đài chỉ còn có hai cha con Ngao Quảng.
“Quá trình truyền thừa sẽ có chút thống khổ, ngươi chịu đựng một chút, ngươi cố gắng nhẫn nại tiếp nhận, công hiệu truyền thừa long hồn sẽ càng cường đại hơn.” Ngao Quảng chậm rãi đi về hướng Ngao Hoằng, mở miệng nói.
“So với phụ thân chịu đựng, không đáng nhắc tới, hài nhi sẽ không để ngài thất vọng.” Ngao Hoằng miễn cưỡng mỉm cười.
“Ngươi cho tới bây giờ đều chưa từng khiến ta thất vọng, ngược lại là ta, khi đó đã khiến ngươi thất vọng.” Ngao Quảng thở dài nói.
Ngao Hoằng lắc đầu, nói: “Khi đó không nghĩ ra, hiện tại đã hiểu, chung quy là thực lực ta không đủ, che chở không được Doanh Nhi, nhưng về sau, ta chết cũng sẽ bảo vệ long cung, bảo vệ Đông Hải.”
Mấy chữ cuối cùng âm vang hữu lực, rất có khí phách.
Ngao Quảng nghe vậy trong mắt hơi sáng lên, nhẹ gật đầu, không nói gì nữa.
Hai mắt gã chợt ngưng tụ, trong mắt nổi lên một vòng hào quang màu vàng, thân hình tại thời khắc này, lần nữa trở nên thẳng tắp không gì sánh được.
Sau đó, gã bắt đầu thấp giọng ngâm tụng một bài ca dao Long tộc xa xưa không gì sánh được.
Đó là một loại ngôn ngữ Thẩm Lạc chưa từng nghe qua, cũng hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng ngữ điệu ca dao hùng hồn, mang theo lực xuyên thấu khó nói nên lời, trực kích tâm linh của mỗi người chung quanh.
Thẩm Lạc cảm thấy bên tai tựa hồ có một bài hành khúc vang vọng chợt xa chợt gần, máu trong cơ thể tựa như được khích lệ, theo đó chuyển động mạnh lên, trong lòng hiện lên vô hạn chiến ý.
Đúng lúc này, thanh âm hành khúc Long tộc kia dần dần rơi xuống, một tiếng long ngâm rõ to đột nhiên vang lên.
Đám người đột nhiên bừng tỉnh, nhìn lên Thăng Long Đài, liền thấy toàn thân Ngao Quảng bốc lên kim quang, thân hình lần nữa hóa thành Kim Long trăm trượng xoay quanh ở trên không trung, đầu rồng nhìn chăm chú Ngao Hoằng phía dưới, trong mắt bốc lên ngọn lửa màu vàng.
Ngao Hoằng ngửa đầu nhìn lên không trung, đối mặt với phụ thân xa xa, kim quang trong đôi mắt cũng dần dần phát sáng lên.
Nương theo một thanh âm như hỏa diễm bốc lên, kim diễm trong mắt Ngao Quảng bắt đầu dâng lên tỏa ra, che khuất toàn bộ thân rồng màu vàng khổng lồ, bắt đầu cháy rừng rực.
Từng luồng từng luồng chân nguyên Thần Long nồng đậm không gì sánh được, hóa thành từng mảnh từng mảnh chùm sáng màu vàng, như vô số đom đóm phiêu tán, chảy xuôi ra tám cây Bàn Long Trụ to lớn chung quanh.
Trong nháy mắt kim quang chảy vào, toàn bộ Thăng Long Đài chấn động mạnh một cái, điêu long trên tám cây Bàn Long Trụ giống như đột nhiên sống lại, thân hình từng con vặn vẹo, nhô ra đầu lâu to lớn, nhìn Ngao Hoằng phía dưới, tựa hồ đang xem kĩ người kế thừa này, có đủ tư cách tiếp nhận quà tặng Tổ Long không?
Song quyền Ngao Hoằng nắm chặt, ngửa đầu nhìn lên không trung, trong đôi mắt đã hoàn toàn biến thành màu hoàng kim, nhìn Ngao Quảng biến thành Kim Long phía trên đang băng tán từng chút một, trong miệng phát ra một tiếng gào thét rung trời
Một tiếng vang này lên, cột đá Bàn Long xung quanh tựa hồ cũng bị tác động, đồng thời há miệng rống giận.
Chỉ là bọn chúng gầm thét cũng không phát ra âm thanh, chỉ có từng luồng từng luồng long nguyên thuần túy không gì sánh được từ trong miệng dâng trào xuống, tụ đến thân Ngao Hoằng.
Cùng lúc đó, phù văn khắc hoạ trên bệ đá dưới chân Ngao Hoằng cũng bắt đầu sáng lên, một vòng xoáy xoắn ốc nổi lên bốn phía, hấp dẫn long nguyên cuồn cuộn kia xông vào trong đó, che khuất toàn bộ thân ảnh y vào.
“Ầm ầm…”
Trong kim quang oanh minh đại tác, chấn nhiếp mọi người chung quanh không dám phát ra nửa điểm âm thanh, chỉ im lặng nhìn hết thảy trước mắt.
Mà Ngao Hoằng ở trong kim quang, trừ ban đầu phát ra tiếng gầm thét kia, sau đó cũng không vang lên nửa điểm, xuyên thấu qua tầng tầng kim quang, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh của y từ đầu đến cuối đứng lặng tại chỗ, tựa như một pho tượng tinh thiết không thể phá vỡ.