Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Lúc này trong lòng Thẩm Lạc cảm thấy rung động, chỉ thấy trong kim quang mơ hồ có một bóng dáng to lớn hiển hiện sau lưng Ngao Hoằng, tựa như một đầu Thần Long xoay quanh, phía sau mọc lên hai cánh lông vũ màu vàng to lớn vô cùng, thình lình chính là tướng Ứng Long kia.
Hư ảnh này hiển hiện trong nháy mắt, một cỗ khí tức cường đại không gì sánh được từ trên Thăng Long Đài tản ra. Thuỷ duệ Đông Hải chung quanh lập tức cảm nhận được một cỗ cảm giác áp lực cường đại không gì sánh được.
Bốn phía bệ đá, lập tức đồng loạt quỳ xuống.
Thẩm Lạc ngược lại không quỳ, khẽ vuốt cằm, một tay đặt ngang ở trước ngực, tỏ vẻ tôn kính.
Qua thật lâu, tất cả kim quang đều chui vào thể nội Ngao Hoằng, cả người y trên Thăng Long Đài đắm chìm trong kim quang, trên người tán phát ra khí tức hoàn toàn khác biệt lúc trước, sóng pháp lực trên thân cường đại, đã bức thẳng đến Chân Tiên đỉnh phong.
Thân hình y đột nhiên bay lên không, trên thân loé lên kim quang, lập tức hóa thành một đầu Thần Long màu vàng dài mấy trăm trượng, thân hình xoay quanh lên, không để ý bích chướng thủy tinh long cung mà xuyên qua, tiến nhập trong biển mây.
“Ngao…”
Trong miệng Ngao Hoằng rít lên một tiếng, cả tòa Đông Hải theo đó kịch liệt chấn động, các nơi mặt biển gió nổi mây phun, cuốn lên trận trận thao thiên cự lãng, thật lâu không thể lắng lại.
Các nơi biển sâu, thuỷ tộc vờn quanh bên ngoài long cung vui sướng vẫy vùng, phát ra tiếng kêu to, toàn bộ Đông Hải tại thời khắc này ra tân vương, một vị vua so với trước kế thừa càng nhiều Ứng Long hồn hơn.
Bên ngoài Thăng Long Đài, Nguyên Đà nhìn lên trên không, đôi mắt già nua hơi ướt át, cũng có chút mơ hồ, càng nhiều hơn là vui mừng.
Thanh Sất thì hai mắt đỏ bừng, liều mạng cắn môi, không để cho mình nghẹn ngào thành tiếng.
Thẩm Lạc vỗ vỗ bờ vai của gã, ngửa đầu nhìn lên không trung, trong mắt ý cười dạt dào.
…
Hai ngày sau, Ngao Hoằng bắt tay vào thu nạp các bộ tộc Đông Hải, vốn đã thưa thớt không chịu nổi, dưới Long Vương mới đản sinh bắt đầu lần nữa tụ lại, ngược lại có một phen tình cảnh mới.
Thẩm Lạc chờ qua hai ngày sau, liền chào từ biệt Ngao Hoằng, rời Đông Hải Long Cung, đi đến Ngạo Lai quốc.
Thời gian nhoáng một cái, đã qua mấy tháng.
Hải ngoại Ngạo Lai quốc, một mảnh bờ biển kéo dài mấy trăm dặm, dưới nước biển cọ rửa ăn mòn, răng nanh xen nhau, đá ngầm dày đặc.
Trên bờ biển, mấy Yêu tộc toàn thân xanh đen, miệng sinh răng nanh, đang đón gió biển đốt lên một đống lửa, phía trên đặt một chảo dầu to lớn, dưới đáy là ngọn lửa mãnh liệt nhảy lên, phía trên chất béo sôi trào.
Bên cạnh chảo dầu, còn nằm một hán tử trung niên màu da đen kịt, quần áo trên người cũ nát, tay kết đầy vết chai, xem ra chính là ngư dân ven biển.
Toàn thân gã bị dây gai buộc chặt, khắp nơi cà cho trầy trụa, thân thể co lại, rất giống một con tôm chờ quăng vào vạc dầu.
Khóe mắt hán từ còn lưu nước mắt, con ngươi rung động kịch liệt, hiển nhiên sợ hãi tới cực điểm, thân thể không ngừng giãy dụa, miệng bị một nhúm vải rách nhét vào nên chỉ có thể phát ra trận trận tiếng “Ư ư” mập mờ.
“Đừng ồn ào, một hồi chọc giận đại gia, ta sống sờ sờ lột da ngươi ăn đấy.” Một đầu yêu quái da xanh bên cạnh giận dữ mắng mỏ một tiếng, một cước đá vào thân hán tử.
Trên mặt mấy tên bên cạnh đều lộ vẻ trêu chọc, một tên gọi reo lên: “Đại ca, đừng hù dọa hắn, một hồi cứt đái cái rắm đều ra, hương vị coi như xong đó.”
“A, vậy thì sao, trước kia, lần nào không phải xé thành hai nửa, trực tiếp ăn sống. Hiện tại ngược lại học đòi Nhân tộc, lại chưng nấu, rán chao, thật là phiền phức.” Một Yêu tộc đã có tuổi mặt mũi tràn đầy chán ghét nói.
“Lão quỷ, đại vương không phải đã nói, ăn sống huyết nhục quá huyết tinh, huyết khí làm xấu cả ngọn núi, nên chúng ta vẫn nên văn minh một chút. Lại nói, ăn chao này hương vị cũng không thể so với ăn sống à.” Yêu quái cầm đầu cười nói.
“Vậy cũng đúng, hắc hắc…” Yêu tộc có tuổi nghe vậy, vừa cười vừa nói.
“Tốt, đến giờ cho vào nồi rồi, lột quần áo hắn ném đi.” Yêu quái cầm đầu liếc qua chảo dầu, cười hì hì nói.
“Vâng.” Một tiểu yêu nói một tiếng, muốn động thủ cởi quần áo hán tử ra.
Lúc này, sóng nước bờ biển bỗng nhiên “Hoa” dâng lên một tiếng, một đạo thuỷ nhận loé lên u quang màu lam đột nhiên từ đó bắn nhanh tới, như cắt đậu hũ, dễ như trở bàn tay đâm xuyên đầu lâu tiểu yêu kia.
Không đợi mấy tên kia kịp phản ứng, chuôi thủy nhận xẹt qua giữa không trung một đường vòng cung, trong một trận thanh âm “Phốc phốc” nhẹ vang, nhao nhao đâm xuyên vài đầu yêu vật còn lại.
Cuối cùng, thủy nhận kia bay vạch qua thân trung niên nam tử một cái, bay vào lô hoả dưới chảo dầu, băng tán đồng thời cũng tưới tắt cả hỏa diễm.
Nam tử trung niên cảm thấy dây trói buông lỏng, lập tức giãy dụa bò lên, kết quả nhìn thấy trên đầu mấy yêu quái chung quanh đều thông thấu lỗ máu, lập tức bị dọa cho kinh hoảng kêu to, lại ngã ngồi xuống đất.
Lúc này, gã mới nhìn đến bờ biển, chẳng biết lúc nào ở đó nhiều ra một thanh niên nam tử khoác mũ che màu xám.
Nam tử mặc áo choàng chậm rãi đi tới gần, tháo khoá áo trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh tú tuấn lãng, chính là Thẩm Lạc từ Đông Hải Long Cung đi đường đến đây.
Nam tử trung niên nhìn thấy người đến là Nhân tộc, lập tức nước mắt chảy ngang, quỳ lạy hắn không thôi.
Thẩm Lạc thật vất vả mới bảo gã ngừng, từ dưới đất dìu đứng lên, mở miệng dò hỏi: “Nơi này chính là địa giới Ngạo Lai quốc?”
“Tiên, tiên sư, nơi này đã sớm không… Không còn là Ngạo Lai quốc, quốc đô đã bị những yêu ma quỷ quái kia chiếm cứ, từ hoàng đế đến vương công đều, đều bị ăn sạch sẽ rồi…” Nam tử trung niên đã sớm sợ vỡ mật, thật vất vả mới ngừng run rẩy, sợ hãi rụt rè nói.
“Vậy ngươi có biết Hoa Quả sơn đi hướng nào không?” Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng thở dài một tiếng, tiếp tục hỏi.
Nghe Thẩm Lạc muốn đi Hoa Quả sơn, nam tử trung niên kia lập tức kinh hãi, liên tục khoát tay nói: “Không thể đi, không thể đi, tiên sư, nơi đó không nên đi.”
“Làm sao? Nơi đó cũng bị yêu ma chiếm cứ sao?” Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.
“Nào chỉ là chiếm, nơi đó hiện tại chính là một chỗ ma quật, đại yêu tiểu yêu có mặt khắp nơi, chiếm núi làm vua. Người Ngạo Lai quốc chưa bị ăn, đa phần bị giam giữ ở đó.” Nam tử trung niên đến lúc này, nói chuyện mới khôi phục thông thuận.
“Ngươi xảy ra chuyện gì, sao lại bị những yêu vật này bắt trói ở đây?” Thẩm Lạc nhìn thoáng qua dáng vẻ chật vật của nam nhân, hỏi.
“Ta vốn là ngư dân bờ biển này, yêu ma tới gặp người liền giết người, gặp người liền ăn người, thôn chúng ta thấy sống không nổi, nhao nhao chạy trốn ra biển. Lần này ta mạo hiểm trở về, muốn tìm một ít thức ăn cho vợ con, ai ngờ gặp phải những yêu quái đáng giết ngàn đao này.” Nam tử trung niên liên tục kêu khổ.
“Nơi này dù sao cũng không an toàn, vậy nhanh trở về đi.” Thẩm Lạc nói.
“Trở về liền, trở về liền, đa tạ ân cứu mạng tiên sư.”
Nói xong, nam tử trung niên lại quỳ trên mặt đất, bái hắn ba bái, sau đó đứng lên chỉ hướng Hoa Quả sơn cho Thẩm Lạc, lúc này mới vội vàng chạy về phía bờ biển.