Dịch: Vì anh vô tình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
“Tâm Hồ động chủ, xem ra ngươi tính hơi sai rồi.” Con khỉ già xám trắng cười nói.
“Viên trưởng lão, tên này có thể tuỳ tiện thoát khỏi Đan Tâm Vụ Ải của ta, chỉ sợ cũng là Chân Tiên tu sĩ, ngươi có thời gian chế giễu công phu của ta, không bằng trước hết hợp lực bắt hắn lại?” Hồ yêu tên là Tâm Hồ cười quyến rũ, nói.
“Lão già ta chỉ đến xem náo nhiệt, lúc trước nhắc nhở ngươi đã là hết chức trách, chuyện sau này ta cũng mặc kệ…” Con khỉ già xám trắng lại căn bản không nể tình ả, mỉm cười nói nói.
“Đều thất thần làm gì, còn không mau bắt lại.” Tâm Hồ thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, nói bằng giọng nũng nịu.
Nó vừa dứt lời, bọn Báo thống lĩnh lập tức động thủ, thi nhau tấn công Thẩm Lạc.
Ánh mắt của Thẩm Lạc chuyên chú, công pháp Hoàng Đình Kinh trong cơ thể vận chuyển, thân hình mạnh mẽ vặn ngang, nhấc chân quét mạnh về phía trước. Một cỗ khí kình vô cùng cường đại xuất hiện, trong nháy mắt đánh cho Báo thống lĩnh và những tiểu yêu kia bay ra, gần như toàn bộ tử thương.
Đám yêu vật đứng ở bốn phía nhận ra có điều gì đó không thích hợp, lập tức nhanh chóng vây quanh bên này lại.
Con khỉ già thấy vậy, trong đôi mắt lóe lên dị sắc, trên mặt hiện vẻ nghi hoặc.
Thẩm Lạc thấy có đại lượng yêu vật vây quanh, dứt khoát không chần chờ nữa, cả người nhảy lên một cái, hướng thẳng đến vách núi trong thác nước bay đi, dự định xông vào Thủy Liêm động.
“Lớn mật, sao ngươi dám xông vào Thủy Liêm động?” Tâm Hồ thấy thế, lập tức kinh hãi nói.
Ả vừa nói, hai tay hướng phía dưới nhấn một cái, sương mù màu hồng từ thân mãnh liệt lan ra. Chín chiếc đuôi cáo to khỏe từ phía sau nhô ra, như chín con rắn đâm thẳng về phía Thẩm Lạc.
Lúc đuôi cáo tới gần, chung quanh nó cũng phát tán ra sương mù màu hồng, như phấn hoa bay về hướng Thẩm Lạc.
Khi hai chân Thẩm Lạc sắp bị đuôi cáo quấn lại, hắn đột nhiên quay đầu, nâng lên một quyền đập xuống dưới đuôi cáo.
Lúc hắn ra quyền, sau lưng long ngâm tượng minh, một con trường long màu vàng xoay quanh giữa cánh tay, một đầu Kim Tượng phi nước đại mà tới. Cả hai ngưng tụ thành một quyền ảnh to lớn màu vàng, sau đó đập xuống.
Một đầu hồ yêu cấp Bán Tiên, còn không đáng cho hắn sử dụng quá nhiều Long Tượng chi lực.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn truyền đến, toàn bộ hư không kịch liệt chấn động!
Chín đầu đuôi cáo sau khi va chạm với một quyền mạnh mẽ này, lập tức đổ rụt trở về, một cỗ gió lốc cũng theo đó quét qua, làm phấn vụ đầy trời đều bị thổi tan.
Tâm Hồ chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô cùng cường đại đánh tới, thân hình tựa như đụng vào một tòa núi cao, té ngã trở về, “Oanh” một tiếng, va sụp môn lâu trước động phủ của mình.
Thẩm Lạc cũng không thèm nhìn, thân hình bay vút qua, thẳng đến Thủy Liêm động.
Khi thân hình Thẩm Lạc sắp xuyên qua màn nước, thì ánh mắt đột nhiên co rụt lại. Hắn cảm nhận được một cỗ khí tức cực kì cường đại, cách mình một màn nước, đang hướng về phía bên ngoài.
Thẩm Lạc hơi kinh hãi, vội vàng xoay nhẹ cổ tay, triệu hoán ra Lục Trần Tiên đưa ngang trước người, đón đỡ.
Gần như đồng thời, thanh quang chói mắt lộ ra, màn nước của thác nước lập tức bị xé toạc, một cây Lang Nha bổng quấn quanh ánh sáng mờ ảo màu xanh từ đó bay ra, đánh lên trên Lục Trần Tiên.
“Phanh” một tiếng vang trầm thấp truyền đến.
Một cỗ lực đạo to lớn rất khó diễn tả xuyên thấu qua Lục Trần Tiên, đụng vào người Thẩm Lạc. Nó đánh cho hắn kêu lên một tiếng đau đớn, “Sưu” thân thể bay ngược ra hơn trăm trượng, mới miễn cưỡng ổn định được thân hình.
Trong mắt của Thẩm Lạc lóe lên vẻ kinh ngạc, ngưng thần hướng phía Thủy Liêm động nhìn lại, kết quả là nhìn thấy một tên đầu trâu, thân người mặc thanh giáp, bạch n gọc sá ch trong tay cầm Lang Nha bổng.Thanh Ngưu tinh khôi ngô kia đang từ trong màn nước đi ra, đứng giữa không trung.
Trên mặt của thanh Ngưu tinh có một vết sẹo ngang qua, trong đôi mắt ẩn chứa hào quang màu vàng, sau lưng khoác áo choàng nền đỏ mặt đen rộng thùng thình, đón gió bay phất phới, hiên ra một cỗ khí thế hung hãn.
“Thần thánh phương nào, dám can đảm xông Thủy Liêm động phủ của ta?” Thanh Ngưu tinh gầm thét một tiếng, toàn bộ Hoa Quả sơn vì đó mà chấn động.
Phía dưới bao quát Tâm Hồ hầu như tất cả yêu vật, đều vội vàng quỳ mọp xuống đất, miệng hô “Đại vương”. Nhưng chỉ có con khỉ già kia là không có quỳ xuống, hai tay chỉ vịn quải trượng, cúi đầu thật thấp.
Thẩm Lạc không có trả lời, mắt quét qua Thanh Ngưu tinh, phát hiện nó rõ ràng là một yêu vật tu vi Chân Tiên trung kỳ, trong lòng không khỏi nói thầm một tiếng “Lần này thật sự phiền toái rồi”.
“Hồi bẩm đại vương, kẻ này giả mạo phàm nhân cố ý bị đám tiểu yêu tuần sơn bắt lại, lại muốn xông vào Thủy Liêm động, có lẽ vì cứu những người tù kia.” Tâm Hồ vội vàng nói.
Thanh Ngưu tinh nghe lời ấy, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lạc, trong mắt lóe lên một chút vẻ trêu tức, chậm rãi nói ra: “Không biết bao nhiêu năm, chưa từng thấy có người tới cứu những yên phế vật kia, ngươi là ai, sao lại có gan chó to như trời?”
“Gan chó ngược lại không có, nhưng một hồi có thể làm cái gan trâu nếm thử, chỉ là không biết ăn sống ngon, hay là ngâm rượu càng ngon hơn?” Thẩm Lạc nghe vậy, chậm rãi nói ra.
“Muốn chết.” Miệng Thanh Ngưu tinh mắng một tiếng, trong mắt lóe lên một vòng lửa giận. Bản thân nó đều không nhớ, bao nhiêu năm rồi chưa thấy tên nhân tộc nào dám cùng mình nói chuyện như vậy?
Lời còn chưa dứt, thân hình nó đột nhiên vọt tới trước, Lang Nha bổng trong tay chớp động huyễn quang màu xanh, từng luồng gió lốc lập tức bắn ra, cuốn về phía Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc thấy thế, Lục Trần Tiên trong tay đột nhiên vung lên, trên thân roi cũng có có từng đạo gió lốc màu đen bay vút ra.
Hai đạo gió lốc va chạm cùng nhau, ầm ầm vỡ vụn ra, thân ảnh Thanh Ngưu tinh từ trong gió lốc cũng đột nhiên bay ra, Lang Nha bổng đập xuống giữa đầu Thẩm Lạc.
Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng trọng, Lục Trần Tiên trong tay quét ngang, đón đỡ.
Nhưng vào lúc này, trước mắt của Thẩm Lạc đột nhiên hoa lên, hình như có một mảnh quang mang màu hồng sáng lên, làm Thanh Ngưu tinh trước mắt đột nhiên biến mất. Trước người đột ngột nổi lên một thân ảnh nữ tử, như Phi Thiên tiên tử trước mắt hắn lướt qua.
Thẩm Lạc thầm nghĩ một tiếng không tốt, đang muốn toàn lực thôi động lực lượng thần thức, thì trên đỉnh đầu tiếng thét vang trời. Phi Thiên tiên nữ hư ảo trước mắt bị thanh quang xé rách, Lang Nha bổng lần nữa nổi lên, liên tiếp đánh trên Lục Trần Tiên.
“Phanh” một tiếng vang trầm truyền đến, hai tay Thẩm Lạc rung mạnh, bị đánh đến thân hình đột nhiên hạ xuống.
Ở tại dưới thân Thẩm Lạc, một mảnh phấn vụ đột nhiên lan tràn ra bac h n goc sac h, nguyên bản mặt đất rất cứng biến mất không thấy gì nữa. Nơi đó mơ hồ hiện ra một mặt cáo tuyết trắng to lớn, đang mở miệng to như chậu máu, hướng hắn cắn tới.
Dưới sự vội vàng, Thẩm Lạc khó lòng phân rõ hư thực, đưa tay vung Lục Trần Tiên lên, đánh về phía dưới thân.
Mặt cáo tuyết trắng kia căn bản không tránh né, ngửa mặt lên trời, cắn chặt Lục Trần Tiên lại.
Nhưng còn không đợi trường tiên rút về, Thẩm Lạc liền cảm thấy quanh thân đột nhiên xiết chặt, đã bị thứ gì đó trói buộc lại.
Lúc này, sương mù màu hồng quanh bốn phía bắt đầu nhanh chóng tiêu tán, mặt cáo tuyết trắng dưới chân Thẩm Lạc cũng theo đó tiêu tán. Lúc này hắn mới nhìn rõ chân tướng trước mắt.
Chỉ thấy Thanh Ngưu tinh một tay nắm chặt lấy Lục Trần Tiên của hắn, một tay khác thì nắm một dây thừng dài màu vàng lớn bằng ngón tay, chỗ đầu kia kéo dài ra, đang trói tại trên người mình.
Mà bên chân Thanh Ngưu tinh, còn bò lổm ngổm hồ yêu váy hồng kia, nó há miệng, đem một viên yêu đan màu hồng phấn chậm rãi hút vào trong bụng.
“Thứ này… Tựa hồ là Lục Trần Tiên của Lý Tịnh, làm sao lại rơi vào trên tay ngươi?” Thanh Ngưu tinh nhìn mình chằm chằm Lục Trần Tiên trong tay Thẩm Lạc, trong mắt lóe lên vẻ ngoài ý muốn,