Dịch: Vì anh vô tình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Hỏa Đức Tinh Quân thấy Thẩm Lạc bị trói, vừa định tiến lên giải cứu, thì Cửu Vĩ Hồ không biết khi nào đã mang theo mười mấy tên tiểu yêu lao đến. Chúng ngăn ở trước người gã, cả con khỉ già kia cũng ở trong đó.
“Hồ ly lẳng lơ, cút ngay cho ta.” Hỏa Đức Tinh Quân nổi giận mắng.
“Hồi Lộc, đừng có gấp, chờ ta giết tiểu tử này, sẽ lập tức tiễn ngươi lên đường.” Thanh Ngưu tinh lạnh lùng nhìn lại, nói.
“Ngưu tạp toái, năm đó lúc Hao Thiên Khuyển gọi ngươi như vậy, lão tử còn thay ngươi nói chuyện, hiện tại xem ra ngươi thật còn không bằng một con chó, có gan trước tiên giết chết lão tử.” Tính tình Hỏa Đức Tinh Quân vốn nóng nảy, tức miệng mắng to.
Nghe được “Nhã hào” này ba ch n goc sac h, Thanh Ngưu tinh quả nhiên thật sự nổi giận, trong lỗ mũi thở mạnh ra khí trắng, đang muốn hướng bên này chạy đến.
Nhưng trong nháy mắt khi nó định nhấc chân, cả người bỗng bất động tại chỗ.
Ngay tại dưới chân của nó, như có một cơn gió mát cuốn lên, thân ảnh Thẩm Lạc cũng đã biến mất.
Cùng lúc đó, trên không ngoài trăm dặm của một mảnh thuỷ vực, thân ảnh Thẩm Lạc đột ngột hiện ra, trên hai tay có tia sáng vàng bạc quấn quanh không ngừng.
Sau đó hắn lại lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức.
Tại trong bụng hắn, một dòng thủy dịch tinh hoa của linh dược đang xoay tròn, bị từng đạo pháp lực vờn quanh, bắt đầu luyện hóa.
Chỉ mười mấy hơi thở về sau, Thẩm Lạc khó khăn lắm mới luyện hóa chưa tới một thành dược lực, hai mắt lần nữa mở ra. Hai tay hắn vừa bấm pháp quyết, tiếp tục thi triển Chấn Sí Thiên Lý, thân hình lóe lên một cái rồi biến mất.
Trong hố trời, Thanh Ngưu tinh đầu óc có chút mơ hồ căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Nó đang muốn nhặt Hoảng Kim Thằng dưới đất lên, để xem xét pháp bảo có xuất hiện vấn đề gì hay không.
Thì sau người nó bỗng nhiên có gió nổi lên, trong nháy mắt thân ảnh Thẩm Lạc xuất hiện. Trong tay hắn cầm Tấn Thiết Côn kim quang sáng ngời, coi như thương đâm thẳng ra, “Phốc” một tiếng xuyên qua hậu tâm của Thanh Ngưu tinh.
Thân thể Thanh Ngưu trở nên cứng đờ, đang muốn vận chuyển pháp lực, thì quang mang của Trấn Hải Tấn Thiết Côn đã đâm vào tim, trong thoáng chốc biến lớn gấp trăm lần.
Nương theo một tiếng “Bành”, toàn bộ thân hình Thanh Ngưu tinh lập tức nổ tan, cốt nhục bay tứ tung, máu văng khắp nơi.
Từ trong thân thể nát vụn đó, một cái Nguyên Thần Thanh Ngưu cao khoảng ba tấc bay ra, trong ngực đang ôm một viên yêu đan màu vàng. Nó hướng về phía nơi xa bay nhanh, trong nháy mắt biến mất không thấy.
Nhưng ngay sao đó, thân ảnh Thẩm Lạc cũng tại một trận kim ngân quang mang giao thoa, biến mất không thấy.
Màn biến hoá này, phát sinh quá mức đột ngột, làm tất cả mọi người không kịp phản ứng, cuối cùng vẫn là con khỉ già kia dẫn đầu quát: “Thanh Ngưu tinh đã chết, còn không mau đầu hàng.”
Một lời này của lão, làm Tâm Hồ và Hỏa Đức Tinh Quân đồng thời đứng ở đây, trong lúc nhất không biết là nói phương nào nên đầu hàng?
Có điều động tác kế tiếp của lão, rất nhanh đã biểu lộ ra lập trường của mình, tử đằng thủ trượng trong tay đột nhiên vung lên, đánh tới yêu hồ bên cạnh.
Tâm Hồ kinh hãi, mặc dù vậy vẫn kịp nhảy tránh, bay lên không trung định rời đi.
Hỏa Đức Tinh Quân thấy thế, một tay lập tức bấm pháp quyết, tay còn lại hướng phía trên không bắn ra, một quả cầu lửa xuất hiện, đánh trúng yêu hồ.
Tâm Hồ hét thảm một tiếng, toàn bộ thân thể lập tức bị hỏa diễm bùng lên bao phủ toàn thân.
Trong ngọn lửa, chân thân khổng lồ của Bạch Hồ lộ ra bac h n goc sa ch, nó nhanh chóng tự đoạn hai đuôi, rồi quét hỏa diễm trên thân đi, thân hình bay lên không trung, để chạy trốn.
Trong hố trời một đám tiểu yêu không có người chỉ huy, lòng đầy lo sợ chạy tán loạn khắp bốn phía.
Sau khi Hỏa Đức Tinh Quân phóng hỏa thiêu chết mấy tên, cũng không có đuổi tận giết tuyệt, mà gọi bọn người Kỳ Liên Mỹ ở xung quanh trở lại, cùng con khỉ già không hiểu sao đột nhiên phản bội kia giằng co.
Con khỉ già cũng không vội giải thích điều gì, chỉ ngửa đầu nhìn lên trên không, như đang chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, trên bầu trời một đạo độn quang bay lượn tới, thân ảnh Thẩm Lạc từ trên không trung chậm rãi hạ xuống.
“Bái kiến đại vương.” Con khỉ già lập tức tiến lên, ôm quyền nói.
Bọn người Kỳ Liên Mỹ thấy vậy trợn mắt hốc mồm, chỉ có Hỏa Đức Tinh Quân nhìn ra một chút nguyên do, truyền âm hỏi:
“Thẩm đạo hữu, ngươi thật sự là Tề Thiên Đại Thánh chuyển thế?”
“Việc này…” Thẩm Lạc cảm thấy do dự, không biết nên giải thích thế nào.
“Nếu là việc khó nói, vậy không nói cũng được, ha ha…” Hỏa Đức Tinh Quân thấy vậy, chợt cười thoải mái.
Thẩm Lạc cũng không nói gì, phất tay thu Hoảng Kim Thằng và cây Lang Nha bổng trên mặt đất lại.
Đám người thật vất vả mới chạy ra thăng thiên, sau một lúc chần chờ, mới cùng nhau tới nói cảm tạ với Thẩm Lạc.
“Chư vị, hiện giờ các ngươi đã được tự do, không biết có dự định gì không?” Thẩm Lạc hỏi thăm đám người.
Nghe lời này, bọn họ đều lộ vẻ do dự, tựa hồ cũng có chút mê mang.
Những người này đại đa số đã sớm cửa nát nhà tan, tông môn hủy diệt, bị cầm tù nhiều năm giờ đột nhiên bản thân lại được tự do, trong lúc nhất thời thật đúng là không biết nên làm như thế nào cho phải.
“Thẩm đạo hữu, ta bây giờ đã là kẻ không nhà không cửa, người thân cũng không còn, không biết phải làm gì, nên sau này ta nguyện đi theo ngươi.” Một người trong đó sau một lúc im lặng, nói ra.
Gã vừa nói ra, giống như tại trong lòng tất cả mọi người đốt sáng lên một sợi bấc đèn, có mấy người đứng ngồi không yên tranh nhau mở miệng, nói là muốn đi theo Thẩm Lạc.
Thần sắc của Thẩm Lạc bình thường nhưng trong lòng thì cười khổ không thôi, chính mình không biết khi nào sẽ trở về hiện thế, làm sao có thể để những người này đi theo?
“Không sai, Thẩm đạo hữu tu vi ngươi tinh thâm, thần thông quảng đại. Nếu mấy đại gia hỏa lấy ngươi làm chỗ dựa, lẫn nhau kết bạn, thì tại trong thời tận thế này có lẽ đúng là một cái lựa chọn tốt.” Kỳ Liên Mỹ mở miệng nói.
Hỏa Đức Tinh Quân cũng là gật đầu ngầm đồng ý.
“Chư vị, ta thấy, tất cả mọi người cùng chung hoạn nạn lâu như vậy, cũng coi là sinh tử chi giao, giúp đỡ lẫn nhau hay cùng một chỗ cũng là chuyện tốt. Hoa Quả sơn này chính là nơi Tề Thiên Đại Thánh năm đó khai phá, đã từng là phúc địa, sau này bị yêu ma chiếm cứ nhiều năm, bây giờ đã có thể khôi phục. Không bằng mọi người dùng chỗ này làm nơi kết minh?” Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
Hắn nói xong, ánh mắt nhìn về phía con khỉ già, có ý hỏi thăm.
“Xin nghe đại vương phân phó.” Con khỉ già khom người nói.
“Dù sao trong thiên hạ này khắp nơi đều là loạn thế, không bằng lưu tại nơi này, cũng thật không tệ.” Kỳ Liên Mỹ cười nói.
“Không sai, mọi người lưu tại nơi đây cùng nhau chung sức, cũng coi như có một nơi an ổn, dù sao cũng so với rong ruổi khắp nơi tốt hơn.” Có người hưởng ứng nói.
“Tốt tốt tốt, ta cũng có ý này…”
Đám người ngươi một lời ta một câu, xem như đã đồng ý việc này.
“Tiền bối, Hoa Quả sơn này bây giờ tổng cộng có mấy động yêu ma?” Thẩm Lạc mở miệng hỏi.
“Hồi bẩm đại vương, tổng cộng có tam động yêu ma, Yêu Vương cầm đầu lần lượt là Thanh Ngưu tinh, hồ ly tinh, và một đầu Tam Thủ Giao bac h n goc sa ch. Nhưng yêu ma kia trước đó bị điều đi Đông Hải, nói là tiến đánh long cung, đến nay còn chưa trở về.” Con khỉ già nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, rồi nói với mọi người tình hình Đông Hải gần đây.
Đám người ghe nói Tam Thủ Giao đã chết, càng thêm vui mừng
Thẩm Lạc mang theo đám người trở về Hoa Quả sơn, dưới sự chỉ điểm của con khỉ già, đã thanh trừ các yêu ma chiếm cứ ở nơi đây sạch sẽ.
Đến lúc này, con khỉ già mới đưa tộc viên hầu Hoa Quả Sơn được nó vụng trộm giấu kín, cùng một bộ phận tu sĩ và phàm nhân không bị Thanh Ngưu tinh phát hiện ra ngoài.
Toàn bộ Hoa Quả sơn lúc này mới dần dần khôi phục một chút sức sống của ngày xưa.