Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Hơn trăm năm trước, một vị tăng nhân tu vi cao thâm vân du đến bản tự, đêm đó phật tự đột nhiên hiện ra ánh vàng trùng thiên, kéo dài đến nửa đêm mới tán. Vị tăng nhân kia nói với lão tăng trong chùa Kim Sơn tự có phận duyên, tương lai sẽ ra một đại đức cao tăng kinh thiên động địa, cho nên quyết định lưu lại nơi đây. Lão tăng trong chùa tự nhiên hoan nghênh, vị tăng nhân kia lưu lại trong chùa, vào Kim Sơn tự ta, đổi danh là Pháp Minh.” Hải Thích thiền sư tiếp tục nói.
“Pháp Minh trưởng lão!” Ánh mắt Thẩm Lạc khẽ động, Lục Hóa Minh trước đó đã nói với hắn người này, nguyên lai lai lịch người này như vậy.
“Tu vi Pháp Minh tổ sư cao thâm, tiến vào bản tự xong, lão phương trượng rất nhanh nhường vị trí trụ trì cho ngài. Pháp Minh trưởng lão cầm quyền đại lực nâng đỡ đồng môn, lại truyền phật pháp tu luyện cho đám người, bản tự lúc này mới một lần nữa phát triển. Pháp Minh tổ sư tại bản tự có ân tái tạo, trên dưới chùa đều kính ngưỡng, chỉ là lão nhân gia ông ta không thu đệ tử, nói là vô duyên, cũng làm cho rất nhiều người trong chùa có chút thất vọng. Mãi đến mười mấy năm sau, có một ngày ngài ở dưới chân núi đánh đàn, chợt nghe thanh âm hài nhi khóc nỉ non. Một cái chậu gỗ từ trong sông dưới núi chảy đến, trong chậu đặt một đứa bé cùng một tấm huyết thư. Tổ sư cứu nó lên bờ, đọc huyết thư mới biết lai lịch của nó. Nguyên lai là nhi tử Liễu Châu trạng nguyên Trần Quang Nhị, thế là lấy nhũ danh Giang Lưu Nhi, nuôi dưỡng lớn lên, thu làm đệ tử.” Hải Thích thiền sư kể lại.
“Người này chính là Huyền Trang pháp sư?” Lục Hóa Minh nghe hồi lâu, thần sắc dần dần chuyên chú, không còn lo nghĩ nữa, hỏi.
Thẩm Lạc cảm thấy giật mình, cái tên Huyền Trang pháp sư đã náo động thiên hạ, bất quá hắn chỉ biết là Huyền Trang pháp sư đi Tây Thiên thỉnh kinh, về lai lịch thì không biết rõ, nguyên lai xuất thân như vậy.
“Không sai, như Pháp Minh trưởng lão nói lúc trước, Huyền Trang pháp sư về sau nhập Trường An, được Thái Tông hoàng đế phong làm ngự đệ, sau này không sợ gian nguy tiến về Tây Thiên, trải qua bảy mươi hai kiếp nạn lấy được chân kinh. Kim Sơn tự ta lúc này mới danh truyền thiên hạ, mới có danh vọng ngày hôm nay.” Hải Thích thiền sư nhìn Lục Hóa Minh một chút, gật gật đầu, tiếp tục nói.
Bản dịch được dịch tại Bạch ngọcc sách. Mời bạn đọc đến đúng trang dịch để ủng hộ diễn đàn và dịch giả.
“Hải Thích thiền sư, tại hạ mạo muội cắt ngang, dựa theo thời gian Huyền Trang pháp sư tiến đến Tây Thiên thỉnh kinh, Hải Thích thiền sư ngài hẳn là đã gặp qua ngài ấy?” Thẩm Lạc đột nhiên chen vào hỏi.
“Năm đó ta mới vào chùa, Huyền Trang pháp sư đã tiến đến Tây Thiên thỉnh kinh, bất quá khi ngài quay về Kim Sơn, ta đã từng gặp mặt ngài một lần. Huyền Trang pháp sư từng kể rõ cho tăng chúng trong chùa quá trình đi Tây Thiên thỉnh kinh, thế gian lưu truyền cố sự Tây Thiên thỉnh kinh chính là từ Kim Sơn tự này lan truyền ra ngoài.” Hải Thích thiền sư nhìn Thẩm Lạc một chút, gật đầu nói.
“Vậy Huyền Trang pháp sư năm đó kể lại chuyện thỉnh kinh, có từng đề cập qua một nữ tử cổ tay sinh ra ấn ký hoa mai cùng một tăng nhân Tây Vực không?” Thẩm Lạc lại hỏi.
“Nữ tử cổ tay mang ấn ký hoa mai? Huyền Trang pháp sư là người trong phật môn, cực ít đề cập nữ tử gặp trên đường đi Tây Thiên. Về phần phậ quốc Tây Vực đông đảo, Huyền Trang pháp sư kể một ít về tăng nhân gặp trên đường, không biết thí chủ nói là vị tăng nhân nào?” Hải Thích thiền sư lộ vẻ kinh ngạc, hỏi.
Lục Hóa Minh cũng ngạc nhiên với câu hỏi của Thẩm Lạc, nhìn về hướng hắn.
“Người này thân mang ma khí, tạo thành phiền toái lớn cho Huyền Trang pháp sư đi tây phương thỉnh kinh.” Thẩm Lạc chần chờ một chút, nói ra.
“Tăng nhân có thân nhiễm ma khí? Cái này ngược lại chưa từng nghe Huyền Trang pháp sư nhắc đến.” Hải Thích thiền sư suy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Vậy sao…” Thẩm Lạc lộ vẻ thất vọng, thầm nghĩ hẳn là nhóm người Huyền Trang pháp sư thỉnh kinh, chưa bao giờ gặp qua năm ma hồn chuyển thế kia?
“A, thí chủ nói đến ma khí, ta ngược lại nhớ tới một chuyện. Huyền Trang pháp sư kể lại một chuyện, bọn họ năm đó dọc đường Tây Vực đi qua Ô Kê quốc, đại đồ đệ của ngài đã từng cảm nhận được một cỗ ma khí rất mạnh” lông mày hoa râm Hải Thích thiền sư đột nhiên động một cái, nói.
“A, Huyền Trang pháp sư gặp cỗ ma khí này nơi nào? Sau đó thì sao?” Hai mắt Thẩm Lạc tỏa sáng, lập tức truy vấn.
“Huyền Trang pháp sư cũng không kể rõ việc này, chỉ kể sơ thôi, bởi vì trên đường đi tây phương gặp vô số yêu vật, cũng rất ít cảm thụ được ma khí. Cỗ ma khí kia cường đại khiến ngài cảm thấy bất an, dặn dò chúng ta ngày sau phải coi chừng chuyện yêu ma.” Hải Thích thiền sư nói.
Thẩm Lạc ồ một tiếng, ánh mắt chớp động, không nhiều lời nữa.
“Hải Thích trưởng lão, tại hạ cũng có một chuyện hỏi thăm, năm đó Huyền Trang pháp sư thỉnh kinh trở về không lâu thì mất tích bí ẩn, ngài có biết xảy ra chuyện gì không? Thế nhân đều nói ngài ấy đã chuyển thế, quả thật như vậy sao?” Lục Hóa Minh bên cạnh cũng mở miệng hỏi.
“Việc này chúng ta cũng không rõ cho lắm, Huyền Trang pháp sư thỉnh kinh trở về, giao nộp kinh cho bệ hạ rồi trở lại Kim Sơn tự thanh tu, không bao lâu sau thì ngài ấy đột nhiên biến mất, tăng chúng bản tự nhiều lần tìm kiếm cũng không có chút manh mối nào.” Hải Thích thiền sư lắc đầu nói.
“Nếu thế, tại sao lại có lời đồn ngài ấy đã chuyển thế?” Lục Hóa Minh kỳ quái hỏi.
“Huyền Trang pháp sư biến mất không lâu sau, lão tăng liền tiếp nhận vị trí trụ trì. Lão tăng tu luyện chính là khô thiền, coi trọng thanh tâm quả dục, thường xuyên đi các nơi ít ai lui tới khô tọa tu hành. Có một lần ở bờ sông dưới chân núi tĩnh tu, một cái chậu gỗ theo dòng nước chảy tới, phía trên vậy mà đặt hai hài nhi còn trong tã lót.” Hải Thích thiền sư tiếp tục nói.
“A, lại trôi tới hai hài nhi?” Ánh mắt Lục Hóa Minh kỳ lạ.
“Hai người này chính là Giang Lưu cùng Thiền nhi, khi đó trên cổ Giang Lưu đeo một chuỗi phật châu, ta từng ở trước mặt lắng nghe Huyền Trang pháp sư dạy bảo, nhận ra chuỗi phật châu này chính là Huyền Trang pháp sư đeo. Mọi người trong chùa đều cho nó là Kim Thiền chuyển thế, còn cho rằng nó là Kim Thiền Tử kiếp trước nên đặt tên tục Giang Lưu.” Hải Thích thiền sư tiếp tục nói.
“Thì ra là thế, lời đồn Kim Thiền chuyển thế nguyên lai xuất phát từ nơi đây.” Lục Hóa Minh chậm rãi gật đầu.
Thẩm Lạc không để ý tới mặt khác, nghe Hải Thích thiền sư rốt cuộc nói đến Giang Lưu, ánh mắt lập tức đọng lại.
“Sau đó thì sao?” Hắn mở miệng hỏi.
“Giang Lưu lớn lên liền diệu ngộ phật lý, trên pháp hội miệng nở hoa sen, nhưng xưa nay không tham gia việc trong chùa, mặc dù rất tinh tường chuyện Kim Thiền Tử, nhưng làm việc lại không giống Kim Thiền đại sư, trương dương bá đạo, càng ưa thích hưởng thụ xa hoa. Những kiến trúc vàng son lộng lẫy trong chùa kia hơn phân nửa đều là nó buộc xây dựng và sửa lại.” Hải Thích thiền sư thở dài.
“Hải Thích thiền sư ngài là trụ trì Kim Sơn tự, vì sao bỏ mặc Giang Lưu kia hồ nháo. Kim Sơn tự biến thành bộ dạng này, tất nhiên sẽ đưa tới không ít chỉ trích. Mà ta thấy không ít tăng nhân trong chùa cũng lỗ mãng xao động, tự cao tự đại, tựa hồ đang bắt chước Giang Lưu kia. Cứ thế mãi, Kim Sơn tự sẽ rất bất lợi.” Lục Hóa Minh nói.
“Giang Lưu đạo pháp cao thâm, mà tính tình tự cao tự đại, lại thêm thân phận Kim Thiền chuyển thế, hơn phân nửa trưởng lão trong chùa cực kỳ tôn sùng nó, nói gì nghe nấy. Ta mặc dù là trụ trì, nhưng cũng không cách nào ước thúc nó.” Hải Thích thiền sư nói.
Lục Hóa Minh nghe lời này, không biết nói gì.
“Hải Thích thiền sư, Giang Lưu đại sư sở dĩ không muốn đi Trường An, hẳn là liên quan đến tính tình của hắn?” Thẩm Lạc nghe Hải Thích thiền sư nói đến hiện tại, từ đầu đến cuối không đề cập tới nguyên nhân Giang Lưu đại sư cự tuyệt tiến về Trường An, nhịn không được hỏi.
Lục Hóa Minh bị Hải Thích thiền sư dẫn lệch chủ đề, nghe Thẩm Lạc nói, đột nhiên nhớ lại mục đích hai người đêm nay đến đây, chợt nhìn về phía Hải Thích thiền sư