Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Trấn Hồn Phù, lúc trước đánh nhau một mực không tìm được cơ hội dùng, không ngờ lúc này lại phát huy tác dụng. Bất quá cái này cũng chỉ có thể giúp nàng phong tỏa thần hồn một lát, một khi phù lục tiêu hao hết linh lực, nàng cũng sẽ chết. Ngươi có gì muốn hỏi, tranh thủ thời gian đi.” Lục Hóa Minh thở dài, nói.
Chỉ thấy trong hư ảnh bảo tháp, sinh cơ Hắc Phượng Yêu tiếp tục trôi qua, trong mắt lại sáng lên một chút thần thái.
“Tổ chức các ngươi nói là gì?” Thẩm Lạc mở miệng hỏi.
Hắc Phượng Yêu nghe vậy, chỗ sâu đáy mắt lóe lên vẻ sợ hãi, do dự một chút rồi nói:
“Trong nội bộ Yêu tộc cũng ít có yêu biết tổ chức thần bí này. Chúng ta cực kỳ chán ghét Nhân tộc, làm chuyện gì phần lớn là giết người diệt môn, hủy tộc diệt tông. Xuân Thu quan vốn là nhiệm vụ của ta, chẳng qua lúc đó huyết độc tái phát, ta cần bế quan, lại muốn để Linh nhi đi lịch luyện, mới lừa nàng đi.”
“Tổ chức này tên là gì? Căn cơ ở nơi nào?” Thẩm Lạc nhìn về phía Cổ Hóa Linh, trong miệng tiếp tục hỏi.
“Ta không biết.” Cổ Hóa Linh nghe vậy, lắc đầu, nói.
“Tính mệnh hai người các ngươi bây giờ đều trên tay ta, ta khuyên ngươi hãy nghĩ kỹ lại.” Thẩm Lạc nhắm mắt lại, nói.
“Linh nhi gia nhập tổ chức thời gian quá ngắn, nàng xác thực không biết… Tổ chức này che dấu rất sâu, các ngươi căn bản khó có thể tưởng tượng, thậm chí quan phủ Đại Đường chưa hẳn biết được sự hiện hữu của chúng ta.” Hắc Phượng Yêu nói thế.
Thẩm Lạc nhìn về phía Lục Hóa Minh, y cũng nhíu chặt lông mày, lắc đầu.
“Tổ chức chưa từng cố định chỗ ở, mỗi lần thi hành nhiệm vụ mới lâm thời triệu tập, liên quan tới tình hình tổ chức, ta cũng không biết nửa điểm.” Cổ Hóa Linh bổ sung.
“Nếu vậy, ngươi hẳn phải biết.” Thẩm Lạc nhìn về phía Hắc Phượng Yêu, hỏi.
“Ta đích xác biết nhiều hơn Linh nhi, mà lại biết nhiều hơn rất nhiều. Chỉ là muốn ta nói cho ngươi, nhất định phải đáp ứng ta một chuyện.” Hắc Phượng Yêu hơi chần chờ, mở miệng nói.
“Trước mắt chỉ sợ ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta?” Thẩm Lạc giương Long Giác Chuỳ trong tay, nói.
Hắc Phượng Yêu thấy thế, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, bất đắc dĩ nói:
“Nếu ta nói cho ngươi về tổ chức, có nghĩa sẽ phản bội tổ chức, đến lúc đó ta đã bỏ mình, Linh nhi sẽ bị liên luỵ. Cho nên, ta hi vọng các ngươi hãy thề, thay ta che chở Linh nhi, ít nhất chờ nàng tiến vào Đại Thừa kỳ. Nếu không, dù hôm nay người giết chết hai người chúng ta, ta cũng không thổ lộ nửa chữ, dù sao hôm nay chết, còn có thể cầu thống khoái.”
“Nếu chủ sử sau màn là tổ chức này, vậy ta có thể đáp ứng buông tha Cổ Hóa Linh một ngựa, đồng thời xuất lực che chở. Chỉ là thời gian bao lâu ta không cam đoan, chỉ ở trong phạm vi năng lực của mình.” Thẩm Lạc nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói.
“Ta không cần ngươi che chở.” Cổ Hóa Linh cũng không cảm kích.
Hắc Phượng Yêu nghe vậy, cười khổ một tiếng, cũng không cưỡng cầu, nói: “Tổ chức này tên là…”
Đang lúc chuẩn bị nghe được cái tên, Thẩm Lạc bỗng nhiên biến sắc, thân hình đột nhiên vặn chuyển, pháp lực thể nội thôi động, một chưởng đánh ra bên người.
Bọn Lục Hóa Minh đều không kịp phản ứng, chỉ liếc thấy một đạo hắc quang bay sượt qua ống tay áo Thẩm Lạc, trong nháy mắt đánh nát bảo tháp màu vàng do Trấn Hồn Phù ngưng tụ ra, trực tiếp đính vào mi tâm Hắc Phượng Yêu.
Đầu lâu Hắc Phượng Yêu bỗng nhiên ngửa ra sau một cái, thanh âm im bặt dừng lại.
Trong mắt Thẩm Lạc loé lên vẻ tức giận, vung tay về phía một khối đá không đáng chú ý ở chỗ sâu Hắc Phượng thung lũng, trên Long Giác Chùy lập tức truyền đến một tiếng long ngâm, hóa thành một đạo long ảnh màu vàng bắn nhanh tới.
Chỉ là Long Giác Chùy vừa bay ra được mười trượng, kim quang run lên, cơ hồ rơi xuống đất. Mà bên kia đã có một đạo gió lốc màu đen phóng lên tận trời, trong nháy mắt đã đi xa.
Thể nội Thẩm Lạc hư thoát lợi hại, chỉ có thể nhìn gió lốc phi độn về nơi xa, quay đầu liếc nhìn Lục Hóa Minh, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ do dự.
“Mẫu thân…” Cổ Hóa Linh đầy mắt bi thương, ôm thi thể Hắc Phượng Yêu vào trong ngực, trong miệng khóc nỉ non, khóe mắt đã có nước mắt óng ánh lặng yên trượt xuống.
Thần thái trong mắt Hắc Phượng Yêu đã hoàn toàn tiêu tán, trên thân thể loé lên ô quang, lần nữa khôi phục yêu thân Phượng Hoàng màu đen, chỉ là linh vũ trên thân ảm đạm, đã mất đi quang trạch lúc trước.
Cổ Hóa Linh chậm rãi đứng lên, nhìn thi thể Hắc Phượng Yêu cung kính thi lễ.
Ngay sau đó, chỉ thấy trên thân Hắc Phượng Yêu dâng lên một ngọn lửa màu đen, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thân hình.
“Thẩm… Đạo hữu, có thấy rõ hình dạng người kia không?” Cổ Hóa Linh đứng bên cạnh hỏa diễm, không có vẻ gì chạy trốn, lau sạch nước mắt trên mặt, mở miệng hỏi.
Giờ phút này, lực chú ý của nàng để trên người Hắc Phượng Yêu, không chú ý tới dị dạng của Thẩm Lạc.
“Không thấy rõ hình dạng, bất quá từ dáng vẻ tên kia bỏ chạy, ngược lại hẳn là người quen đã lâu.” Thẩm Lạc chậm rãi nói.
“Là ai?” Cổ Hóa Linh lập tức xoay đầu lại, hỏi.
“Yêu Phong.” Lục Hóa Minh và Thẩm Lạc trăm miệng một lời.
Hai người vừa dứt lời, ngọn lửa trên người Hắc Phượng Yêu cũng dần dần cháy hết, đợi đến một điểm hoả tinh cuối cùng hoàn toàn tắt, thân thể Phượng Hoàng đã triệt để tiêu tán không thấy.
Theo một điểm tro tàn cuối cùng phiêu tán biến mất, trên mặt đất xuất hiện một khối tinh thể ngọc thạch bộ dáng cực giống Phượng Hoàng, cùng hai sợi lông phượng màu hoàng kim.
Cổ Hóa Linh thấy thế, lập tức nhặt Phượng Hoàng Ngọc thạch cùng phượng vũ màu vàng lên, cẩn thận nâng ở trong ngực.
Thẩm Lạc cùng Lục Hóa Minh thấy thế, đều không ngăn cản.
Sau một hồi lâu, Cổ Hóa Linh quay người đưa hai sợi kim vũ cùng Phượng Hoàng Ngọc Thạch cho Thẩm Lạc, mở miệng nói:
“Chuyện Xuân Thu quan, bất kể thế nào, ta đã tham dự, ta không trốn tránh tội này, chỉ hi vọng ngươi có thể giúp ta tìm ra Yêu Phong, báo thù cho mẫu thân, sau đó muốn đánh muốn giết, ta mặc ngươi xử trí.”
Thẩm Lạc nhận lấy Phượng Hoàng Ngọc cùng kim vũ, đánh giá một lúc, trả lại Phượng Hoàng Ngọc.
“Kim Phượng Vũ có chỗ hữu dụng với ta, Phượng Hoàng Ngọc này ngươi lưu lại đi, xem như đồ tưởng niệm sau cùng nàng lưu lại cho ngươi. Ta một mực điều tra Yêu Phong, tăng thêm chuyện tổ chức kia, chúng ta thực sự có cơ sở hợp tác.” Thấy Cổ Hóa Linh lộ vẻ nghi hoặc, hắn mới mở miệng giải thích.
Cổ Hóa Linh nghe vậy, có chút khó tin nhìn về phía Thẩm Lạc, hốc mắt phiếm hồng, mím môi không nói gì, chỉ duỗi hai tay ra nhận lấy Phượng Hoàng Ngọc.
“Bất quá, sau này ngươi theo chúng ta về Trường An, để quan phủ tra hỏi ngươi rồi hãy quyết định. Lúc trước ta đã đáp ứng Hắc Phượng Yêu bảo đảm tính mệnh của ngươi, điểm này ngươi có thể yên tâm.” Thẩm Lạc được Lục Hóa Minh truyền âm, liền nói thêm.
“Ta sẽ đi với các ngươi.” Cổ Hóa Linh thu hồi Phượng Hoàng Ngọc, không chậm trễ chút nào nói.
Sau đó, Cổ Hóa Linh an táng tốt thi thể Huyền Trĩ, về dưới Ngô Đồng Thụ thu thập sơ. Còn Thẩm Lạc và Lục Hóa Minh lưu lại trong cốc ngồi xuống điều tức.
Sáng sớm ngày thứ hai, một đoàn người rời Hắc Phượng thung lũng, khởi hành trở về Kim Sơn tự.