Cùng lúc đó, trên vách núi gần mặt biển ở chủ đảo Phổ Đà sơn xây dựng một toà lầu các hai tầng đẹp đẽ, góc phòng mái cong, hoa văn trang sức hoa mỹ, nhìn thập phần cảnh đẹp ý vui.
Trước lầu các có một bình đài sát vách núi, như một tòa tiền viện, bên cạnh trồng một gốc hoa hải đường, dưới cây là một bộ bàn đá vuông, ngồi bên cạnh là một thanh niên nam tử áo trắng như tuyết.
Đôi mắt gã thâm thúy, khuôn mặt anh tuấn, khóe mắt chiếc mũi góc cạnh rõ ràng, tóc đen trên đầu vén lên thật cao, lấy một sợi tử kim khảm nạm ngọc quan buộc lên, nhìn gọn gàng, khí khái hào hùng bất phàm.
Giờ phút này, trong tay gã đang nhẹ nhàng xoa xoa một cái chén trà bạch ngọc, nghe một người bên cạnh liên miên lải nhải nói chuyện, hai đầu lông mày dần dần lộ ra vẻ khó chịu.
Người kia tựa như còn hồn nhiên không biết, vẫn tiếp tục nói: “Chu Ngọc sư huynh, lần này ngươi nhất định phải giúp ta hảo hảo giáo huấn hai tên kia, nếu không ta thật không thể nào nuốt xuống cơn giận này…”
“Đùng”, tên kia còn chưa nói hết, chén trà bạch ngọc kia đã bị đập ầm ầm trên bàn đá.
Làm cho người có chút ngoài ý muốn là, chén trà bạch ngọc kia cũng không ứng thanh vỡ vụn, ngược lại trên bàn đá bị nện ra một lỗ thủng, khảm đáy chén trà vào.
Một tiếng này vang lên, người nói chuyện liền im lặng, có chút hoảng sợ nhìn về phía nam tử áo trắng.
“Chu Ngọc sư huynh…”
“Võ Minh, ngươi còn không biết xấu hổ, lần này nhân tư phế công, kém chút khiến đồng môn thụ thương, không đưa ngươi đến Chưởng Luật đường chịu phạt đã rất cho mặt mũi Võ gia các ngươi, ngươi còn muốn thế nào?” Nam tử áo trắng tức giận, lạnh giọng nói.
Người đứng ở bên cạnh y, chính là Võ Minh mới từ Tinh Tử đảo gấp gáp trở về, gã một lòng ủy khuất, đang muốn tố khổ cùng vị Chu Ngọc sư huynh này, không ngờ lại bị nghiêm khắc trách cứ.
“Chu Ngọc sư huynh, sư đệ biết sai rồi, chỉ là hai người kia trước đó có khúc mắc với ta, lần này lại còn dám đến Phổ Đà sơn chúng ta, huynh giúp ta một chút đi, xuất thủ giáo huấn bọn hắn một chút.” Võ Minh vẫn không cam lòng nói.
“Để cho ta xuất thủ… Làm sao xuất thủ? Trực tiếp đánh đến tận cửa sao? Còn có đầu óc hay không? Bọn hắn tới tham gia Tiên Hạnh đại hội, là khách, không phải địch.” Chu Ngọc nghe vậy, có chút tức giận cười nói.
“Bất kể thế nào, chỉ cần sư huynh có thể giúp ta, sang năm trong nhà đưa tới tuế cống sẽ gia tăng gấp đôi, huynh thấy thế nào?” Võ Minh cắn răng một cái, mở miệng nói.
Chu Ngọc nghe vậy, lông mày nhíu chặt không khỏi buông lỏng ra mấy phần.
Võ gia chính là Đại Đường vọng tộc, vốn liếng phong phú không gì sánh được, vì đưa Võ Minh con trai trưởng cháu ruột này đến Phổ Đà sơn tu hành, tốn không ít tiền, hàng năm đều đưa tới Phổ Đà sơn một bút tiền hương hoả khổng lồ.
Mặt khác, để ra sức bảo vệ Võ Minh nhập môn, Chu Ngọc cũng được gia tộc gã tuế cống không ít, nếu có thể gia tăng gấp đôi, đó cũng là tài phú khiến cho người động tâm.
“Nói nghe dễ dàng thật, muốn giáo huấn đối phương không để lộ ra dấu vết, nào dễ dàng như vậy? Ngươi cũng biết sư phụ ta là chưởng luật tổ sư, nếu để ngài biết, ta cũng khó thoát trọng phạt.” Chu Ngọc chần chờ nói.
“Chu sư huynh, ta biết ngươi một mực thích Nhiếp sư tỷ, nàng mấy lần bế quan trùng kích Đại Thừa kỳ đều thất bại, chính là do thiếu khuyết một viên Thần Nguyệt Châu. Gia tộc bọn ta ba tháng trước vừa vặn có được một viên, chỉ cần huynh nguyện ý giúp ta, ta có thể thỉnh cầu gia gia ban vật này cho ta. Huynh biết ngài luôn đáp ứng yêu cầu của ta mà, nên lần này nhất định sẽ đáp ứng. Đến lúc đó, ngươi lại tặng Thần Nguyệt Châu cho Nhiếp sư muội, trợ nàng đột phá Đại Thừa kỳ, không khác đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, nhất định có thể ôm mỹ nhân về.” Thấy y còn chưa đáp ứng, Võ Minh hung ác quyết tâm, mở miệng nói.
“Nhà các ngươi có Thần Nguyệt Châu?” Lông mày Chu Ngọc bỗng nhiên vẩy một cái, hỏi.
“Không sai, ba tháng trước bỏ ra món tiền khổng lồ mua được từ một đạo nhân săn yêu ở Đông Hải, tuy chỉ xuất từ một thận yêu đạo hạnh ba trăm năm, bất quá cũng may phẩm trật không tệ, bảo tồn cũng rất hoàn hảo…”
Võ Minh còn chưa nói hết, liền bị Chu Ngọc cắt ngang.
“Lần thí luyện Tiên Hạnh đại hội này vừa vặn do ta chủ trì, ra chút chuyện ngoài ý muốn để hắn thụ thương không khó, nhiều nhất đoạn đi tay chân, nhưng nếu ngươi trả thù nghiêm trọng hơn, vậy cũng đừng nghĩ đến nữa. Một khi xảy ra hậu quả nghiêm trọng, ta làm người phụ trách, cũng phải bị tông môn truy cứu trách nhiệm, cái này ngươi hiểu chứ?”
“Hiểu, hiểu… Vậy đã đủ.” Võ Minh cười “Hắc hắc” một tiếng, liên tục gật đầu nói.
“Nói tỉ mỉ một chút tình huống hai người kia đi…” Chu Ngọc một lần nữa cầm lên chén trà trên bàn, chậm rãi nói.
Võ Minh lập tức hạ thấp thân thể, bắt đầu mặt mũi tràn đầy hưng phấn kể lại.
…
Một bên khác, Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên đã về tới chỗ ở mình.
Thẩm Lạc hơi nghỉ ngơi chút, đi vào lầu các tầng hai, khoanh chân ngồi xuống trên bồ đoàn trong phòng.
Chỉ thấy hai tay hắn bão nguyên tại vùng đan điền, tâm niệm hơi động một chút, Thuần Dương Kiếm Phôi liền từ trong đan điền bắn ra, lẳng lặng lơ lửng giữa hai tay của hắn.
Ý niệm của hắn cùng một chỗ, thể nội pháp lực bắt đầu không ngừng từ trong lòng bàn tay tuôn ra, từng tia từng sợi quấn quanh trên kiếm phôi, bắt đầu uẩn dưỡng từng chút từng chút Thuần Dương Kiếm Phôi.
So với tu luyện, uẩn dưỡng phi kiếm càng thêm buồn tẻ, ngày bình thường trong đan điền cũng có thể dựa vào liên hệ bản thân cùng kiếm phôi tự uẩn dưỡng, bất quá tiến độ thập phần chậm chạp. Trước mắt ngồi xuống uẩn dưỡng, hiệu suất có thể cao hơn không ít.
Chỉ là lúc trước Thẩm Lạc vì mau chóng tăng cao tu vi cảnh giới, từ đó gia tăng thọ nguyên, cho nên chủ quan uẩn dưỡng phi kiếm không nhiều, đa phần dựa vào đan điền tự uẩn dưỡng.
Trước mắt tu vi của hắn trong ngắn hạn rất khó đột phá, nên mượn cơ hội này hảo hảo uẩn dưỡng Thuần Dương Kiếm Phôi, chuẩn bị một chút cho Tiên Hạnh đại hội lần này.
Tới gần lúc chạng vạng tối, Thẩm Lạc chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận thanh âm ồn ào, liền thu hồi phi kiếm, đi tới đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài.
Chạng vạng tối ánh sáng từ phía sau sơn cốc xuyên thấu qua chiếu đến, từng đạo sáng tối pha tạp, chiếu rọi trong toàn bộ sơn cốc, trên hoa mộc cùng phòng ốc kiến trúc đều phủ kín một tầng ánh sáng nhu hòa, nhìn thập phần mỹ lệ.
“Thẩm đại ca.” Lúc này, một thanh âm từ lầu các phía dưới truyền đến.
Thẩm Lạc cúi đầu nhìn xuống, liền thấy Lý Thục đang ý cười đầy mặt vẫy vẫy hắn, bên cạnh nàng còn đứng một thiếu nữ áo tím chênh lệch tuổi với nàng không nhiều, khẽ cúi đầu, hai tay chắp sau lưng, nhìn rất là nhã nhặn.
“Sao ngươi lại tới đây?” Thẩm Lạc cười hỏi một câu, thân hình từ cửa sổ nhảy xuống, rơi vào trước hai người.
“Nghe đồng môn nói, hôm nay các ngươi gặp nạn tại vụ hải, có chút không yên lòng, tới xem một chút.” Lý Thục nói.
“Vừa vặn gặp vị Ngụy Thanh tiền bối kia, cũng không có gì đáng ngại.” Thẩm Lạc nói.
“Vậy là tốt rồi… Đúng rồi, đây là hảo hữu ta mới quen, tên là Liễu Tình, giới thiệu cho ngươi biết một chút.” Lý Thục nghe vậy, mở miệng nói.
“Liễu đạo hữu.” Thẩm Lạc ôm quyền chào.
“Bái kiến Thẩm đạo hữu.” Nữ tử tên là Liễu Tình có gương mặt hơi tròn, cười lên mặt mày cong cong.
“Liễu đạo hữu cũng tới tham gia Tiên Hạnh đại hội sao?” Thẩm Lạc hỏi.