Qua hồi lâu, tất cả dị tượng Trường An thành mới biến mất.
Trong Đại Đường quan phủ, Thẩm Lạc vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng, khiếu huyệt toàn thân chưa hoàn toàn khép kín, bên ngoài thân vẫn có kim quang tràn ra, cả người giống như được bảo quang bao phủ, có mấy phần tư thái Tiên Nhân.
Bất quá, theo mấy lần hắn hô hấp thổ nạp thật sâu, ánh sáng bên ngoài thân mới dần dần ảm đạm đi, mà theo quang mang tràn ra ngoài dần dần thu lại, cả người Thẩm Lạc có vẻ càng thêm thần hoa nội liễm.
Hắn thoáng thư giãn thân thể một cái, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, ngửa đầu nhìn thoáng qua lỗ thủng trên đỉnh đầu, trong mắt loé lên vẻ vui thích một cái rồi biến mất.
“Rốt cuộc đã đột phá… Xem như đuổi kịp Lục Hóa Minh. Bạch Tiêu Thiên tên kia cũng không biết bị cái gì kích thích, lần trước trở về liền bế quan, không biết đã xuất quan chưa?” Thẩm Lạc âm thầm suy nghĩ, nhưng trong lòng đột nhiên có một tia cảm giác dị dạng.
“Thùng thùng…”
Trái tim của hắn, không tự chủ được nhanh chóng nhảy lên, lại có mấy phần hoảng hốt.
“Chuyện gì xảy ra?” Trong lòng Thẩm Lạc xiết chặt, chưa bao giờ có cảm giác khó hiểu như vậy.
Đúng lúc này, đột nhiên lòng hắn có cảm giác, vội quay đầu nhìn nhẫn trữ vật trên tay.
Chỉ thấy một đạo quang mang từ trên nhẫn trữ vật sáng lên, hắn cũng không lấy ý niệm điều khiển, một vật lại tự động bay ra.
“Gối ngọc.”
Thẩm Lạc thở nhẹ một tiếng, dị biến đột nhiên phát sinh.
Khác với ngày xưa buồn ngủ, lần này gối ngọc bay thẳng ra, mặt ngoài sáng lên một tầng quang mang tinh thần, mặt ngoài ngưng tụ ra một vòng xoáy màu trắng, ung dung xoay tròn, truyền ra trận trận lực hút mãnh liệt.
Thân thể Thẩm Lạc rung mạnh, thần hồn phảng phất trong nháy mắt thoát thể ra, tất cả ý niệm bị hút vào trong đó.
“Đây là có chuyện gì…”
Trong lòng Thẩm Lạc dâng lên một cảm giác nguy cơ khó nói nên lời, sau một khắc, liền mất đi ý thức.
…
Không biết qua quá lâu.
Đầu nnaox Thẩm Lạc hôn mê, chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ là trước mắt vẫn mơ hồ như cũ, trong lúc mơ hồ cảm thấy bốn phía hơi khói lượn lờ, một mảnh sương mù mông lung.
“Không có thời gian…”
Trong thoáng chốc, hắn nghe được một tiếng than nhẹ, ngữ điệu bi thương, thanh âm khàn khàn, giống như không cam lòng gào thét trước khi chết.
Thẩm Lạc dùng sức dụi dụi con mắt, lông mày đột nhiên nhíu một cái, bỗng nhiên xoay người ngồi lên, đề phòng nhìn bốn phía.
Không hoàn toàn là do tầm mắt, bốn bề là một mảnh sương mù mông lung, không nhìn rõ thứ gì.
“Mùi máu tanh…” Thẩm Lạc hơi nhướng mày.
Hắn ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm không gì sánh được, trong mùi ngai ngái tựa hồ mang theo một tia khí tức ấm áp, ngay ở phụ cận.
Hai mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, Huyền Âm Mê Đồng nở rộ quang trạch, quét qua bốn phía.
Phía trước, trong mê chướng, xuất hiện một gốc cây cổ tùng vô cùng to lớn, vỏ cây cháy đen không gì sánh được, đã bị đốt thành than đen, trên thân cây còn có lẻ tẻ hỏa diễm chớp động, phía trên bốc lên khói mù trắng nồng.
Sau cổ tùng thụ kia, có một thang đá thật dài kéo dài hướng lên, nơi cuối tựa hồ có một tòa kiến trúc cũ kỹ.
“Đã rời Ngũ Chỉ sơn, đây là nơi nào? Vì sao có thể cảm giác được từng tia từng sợi pháp trận?” Ánh mắt Thẩm Lạc lấp lóe, trong lòng nghi hoặc.
Mê vụ bốn phía cũng không phải là sương mù đơn thuần, mà là toà pháp trận phòng hộ nào đó bị phá toái, lưu lại khí tức xen lẫn dư vị trong thiên địa nguyên khí hình thành.
“Chẳng những có thể đảo loạn thần thức, ngay cả Huyền Âm Mê Đồng cũng không thể hoàn toàn nhìn thấu, xem ra toà pháp trận này trước khi phá toái, hẳn là đại trận hộ tông có uy lực không nhỏ.” Thần thức Thẩm Lạc đã sớm quét qua bốn phía.
Hắn bấm niệm pháp quyết, trong miệng ngâm khẽ một chữ “Cấm”, trong nháy mắt ngăn chặn sóng pháp lực trên người mình, cẩn thận đi đến toà kiến trúc cũ kỹ kia, rất nhanh đi tới dưới cây cổ tùng.
Đi tới gần, hắn mới phát hiện cổ thụ đã bị liệt hỏa đốt xuyên, trong thân cây lộ ra một nửa tấm phù lục kim loại, phía trên có thể nhìn thấy hai chữ không trọn vẹn “Đại cấm”.
Hiển nhiên, cây cổ tùng thụ đã xác nhận là trận xu của tòa đại trận hộ tông kia.
Thẩm Lạc cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt nhìn theo một đường thang đá lên trên, chỉ thấy sau một trăm lẻ tám bậc thang, thình lình đứng lặng một tòa ly cung đạo gia màu trắng đen.
Cửa chính ly cung tường trắng ngói đen, đại môn đóng chặt, nhìn cũng không có gì dị dạng, chỉ có đầu cửa treo một tấm biển bị nghiêng.
Ánh mắt Thẩm Lạc đảo qua tấm biển, nhìn thấy ba chữ to phía trên, thần sắc không khỏi hơi đổi.
“Ngũ Trang quan…”
Trong miệng hắn ngâm khẽ một tiếng, thân hình như sương khói hư hóa, ở trong hư không kéo theo một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt xuất hiện ở trước cửa chính ly cung.
Cửa chính Ngũ Trang quan nhìn giản dị tự nhiên, so với Xuân Thu quan tốt hơn một chút, cũng không có bất luận vẻ hoa lệ hùng vĩ như đại tông vọng tộc.
Trên cửa quan đóng chặt không nhuốm bụi trần, nhìn tựa như vừa vặn lau qua, không có bất kỳ vết tích phá hư gì.
Thẩm Lạc chau mày, khoát tay, đẩy ra hai phiến cửa gỗ màu đen nặng nề.
“Kẹt kẹt.”
Theo một tiếng cửa gỗ chuyển động vang lên, hai phiến cửa quan chậm rãi lui lại, mở ra.
“Kẹt.”
Hình như có một trận cuồng phong cuốn qua, một mùi máu tanh nồng đậm không gì sánh được, như hồng thủy mãnh liệt tuôn ra, đánh tới trước mặt Thẩm Lạc, nhìn như vô hình không có gì, nhưng trong nháy mắt xông tới Thẩm Lạc, lại nhuộm đỏ quần áo hắn.
Thẩm Lạc không nghiêng người né tránh, cũng không vận dụng thuật pháp loại trừ, mà tùy ý để những huyết khí kia cọ rửa qua, ở bên trong hắn cảm nhận được rất nhiều khí tức quen thuộc.
“Nơi này… Xảy ra chuyện gì?”
Hai mắt Thẩm Lạc rung động, một màn trước mắt dù hắn nhìn thấy, cũng không nhịn được cảm thấy tê dại da đầu.
Trong sân đằng sau cửa quan, khắp nơi đều là thi thể tàn phá cùng thân thể đứt gãy, nằm loạn xạ, cơ hồ tất cả đại điện phía sau đều sụp đổ, trước mắt, tất cả đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Trên mặt đất, nước và huyết dịch chảy xuống hỗn hợp, hóa thành một toà huyết trì tanh hôi không gì sánh được, không ít tay chân gãy nổi lềnh bềnh ở trên huyết thủy.
Trong đống xác chết hỗn loạn không gì sánh được, Thẩm Lạc thấy được không ít Thiên Binh mang ngân giáp, nhìn thấy rất nhiều lực sĩ cởi trần, cũng thấy một ít người Ngọc Hồ tộc.
Có lẽ bọn họ chạy trốn tới nơi này, nhưng vẫn không thể thoát khỏi vận rủi.
Toàn thân Thẩm Lạc bất giác phát lạnh, trong tâm lại có một đoàn lửa giận thiêu đốt hừng hực.
Hắn hít sâu một hơi, nắm đấm nắm chặt, từng bước một, bước qua viện đầy thi hài, đi đến toà đại điện còn sót lại phía sau.
Nói còn sót lại, cung điện kia cũng đã sập một nửa, nhìn tựa hồ là bị một đầu đại yêu to lớn dùng một cước đạp xuống, trực tiếp sụp đổ nửa bên, còn sót lại một nửa kia cũng lung lay sắp đổ.
Đi vào đại điện nửa sập, hương án lễ kính thần vị vẫn còn, thậm chí phía trên lư hương còn cắm năm cây nhang màu tím đen, vẫn chưa cháy hết, thì không hay xảy ra chuyện.
Sau hương án, không nhìn thấy tượng thần sụp đổ, chỉ treo một bộ sách cổ, trên viết hai chữ “Thiên địa”.
Thẩm Lạc xem như biết về vị chủ nhân Ngũ Trang quan này, chính là vị Địa Tiên Trấn Nguyên Tử đại danh đỉnh đỉnh mà Nguyên đạo nhân kết bạn trong không gian Thiên Sách đã từng nhắc đến.
Cũng chỉ có đại năng như lão, mới không kính Thần Phật, kính thiên địa.