Chương 979: Hắc Yêu quỷ trạch

Hắc Yêu quỷ trạch

Thẩm Lạc và nam tử áo xanh xuôi theo Minh Hà hơn mười dặm, đi tới trước một đội quỷ binh, cầm đầu là một nam tử Ma tộc mặt tím xanh.

Nam tử áo xanh thấy có người tới, đầu tiên là vui mừng, sau đó có chút thất vọng, trong lòng gã biết rõ, một ma tộc Chân Tiên trung kỳ căn bản không làm gì được Thẩm Lạc.

“Thanh Lư, vừa rồi ở thượng du là ai tranh đấu?” Nam tử Ma tộc thấy thế, không khách khí hỏi.

“Là Thạch Thi Quỷ ngu xuẩn kia, thấy ta tiếp dẫn không ít vong hồn, muốn cướp đoạt hút chúng, nhưng bị ta đánh một trận, đuổi chạy rồi.” Nam tử áo xanh dựa theo Thẩm Lạc dặn dò, trả lời.

“Chó hoang giành ăn. . . Ta cho ngươi biết, gần đây những tên trong Luyện Ngục không chịu nổi, rục rịch muốn chạy trốn, Hắc Sơn đại nhân cũng đã tiến đến trợ giúp, bọn gia hỏa các ngươi tốt nhất đi tuần Minh Hà cho tốt, nếu không xảy ra vấn đề, không có quả ngon để ăn đâu.” Nam tử Ma tộc nghe vậy, có chút khinh bỉ nói.

“Tuân mệnh.” Thanh Lư cúi đầu ôm quyền, ẩn ẩn cắn răng.

Nam tử Ma tộc thấy thế, cũng không để ý tới gã, mang theo một đám quỷ binh, tiếp tục đi về hướng thượng du.

Thấy bọn chúng đi xa, Thanh Lư không nói lời nào, tiếp tục dẫn đám quỷ hồn đi về hướng Hoàng Tuyền.

Ước chừng sau nửa canh giờ, thủy thế phía trước dần dần chậm lại, nước Minh Hà càng trở nên vẩn đục. Thẩm Lạc trong đám quỷ nhìn về phương xa, chỉ thấy dòng sông phía trước xuất hiện một hồ nước diện tích không nhỏ.

Trung tâm hồ nước có một vòng xoáy màu vàng nâu, bên trong nước vàng quay cuồng, truyền đến trận trận ba động linh lực mãnh liệt.

“Đến Hoàng Tuyền . . .”

Hắn còn đang nghi hoặc, liền nghe Thanh Lư mở miệng nói: “Thượng Tiên, toà quỷ trạch bên cạnh Hoàng Tuyền kia, chính là trụ sở Hắc Sơn lão yêu, lúc trước hắn bị nhóm người kia đả thương, trước đó hắn vốn dưỡng thương trong phủ. Bất quá, xem ra gần đây đã bị điều đi.”

“Cái này không cần ngươi nói, lúc trước ta đã nghe. Bất quá, vì lý do an toàn, trước ngươi tạm đi đến phủ đệ cầu kiến hắn, ta lại xác nhận một chút.” Thẩm Lạc gật gật đầu, nói.

“Thượng Tiên, ta và Hắc Sơn lão yêu cũng không quen biết, cũng không thuộc hắn quản lý, tùy tiện đi qua, chỉ sợ. . .” Thanh Lư nghe vậy, chần chờ nói.

“Trước mắt không phải hắn không ở trong phủ à, chỉ đi nghiệm chứng một chút cũng không chịu, hẳn là trong đó có bẫy à?” Lời nói Thẩm Lạc lạnh dần.

“Không dám, Thượng Tiên yên tâm, tuyệt không có bẫy. Thượng Tiên đợi chút, ta đi nghiệm chứng ngay.” Thanh Lư lập tức nói.

“Không vội, ta đi cùng ngươi.” Thẩm Lạc nói xong, từ trong bầy quỷ vật thoát ra, đi theo sau lưng Thanh Lư.

“Vâng.” Trong lòng Thanh Lư thầm mắng, trong miệng cũng không dám lỗ mãng.

Gã đành phải vung tay lên, xua đuổi tất cả quỷ vật đi về hướng Hoàng Tuyền, chính mình thì mang theo Thẩm Lạc lên bờ, lướt tới quỷ trạch ven hồ.

Đại môn quỷ trạch đóng chặt, ngoài cửa cũng không có thủ vệ, trên cửa lớn màu đỏ ngòm treo hai ngọn đèn lồng màu trắng, trên đó viết hai chữ “Hắc Sơn”, nhìn qua âm khí âm u.

“Thủy Quỷ Minh Hà Thanh Lư, cầu kiến Hắc Sơn đại nhân.” Thanh Lư đi tới trước cửa, cao giọng hô.

Trong đại trạch yên tĩnh một mảnh, không người đáp lại.

Thanh Lư nhíu mày, kiên trì lại hô hai tiếng, cửa lớn màu đỏ ngòm kia mới “Kẹt kẹt” một tiếng, chậm rãi mở ra.

Trong cửa lớn đi ra một lão giả lưng còng, trên mặt trắng bệch một mảnh, khắp mặt nhăn nheo, nhìn rất khô cằn.

Ánh mắt Thẩm Lạc thăm thẳm, che lại hào quang vốn có, dò xét trên người lão giả một vòng, phát hiện không chỉ làn da trên mặt lão nhăn nheo rất nhiều, ngay cả quần áo cũng có nhiều nếp gấp, nhìn nhăn nhăn nhúm nhúm.

“Chủ nhân không có ở đây, trở về đi.” Lão giả lưng còng mở miệng nói, thanh âm khô khan, nghe không ra nửa điểm ba động tình cảm.

“Vậy quấy rầy rồi . . .”

Thanh Lư còn chưa nói hết lời, một bóng người trong nháy mắt chợt lóe lên bên cạnh gã.

Tiếp theo một cái chớp mắt, một vết nứt từ đỉnh đầu lão giả trực tiếp xuyên xuống dưới thân, chém lão thành hai nửa.

Một bàn tay xuyên qua thân thể lão giả bị xé rách, bắt lấy một tấm phù lục vừa mới cháy lên một góc, một tầng kim quang bao phủ nó lại, giam cầm trong lòng bàn tay.

Phù lục bị kim quang bao phủ, giống như trong nháy mắt bị đông lại, hỏa diễm dấy lên dù chưa triệt để dập tắt, nhưng cũng không biến mất, chỉ là không tiếp tục lan ra.

Thanh Lư khẽ nhếch miệng, có chút kinh ngạc với việc Thẩm Lạc đột nhiên xuất thủ, đồng thời cũng có chút may mắn chính mình không có bất kỳ hành động hồ đồ gì, nếu không Thẩm Lạc hoàn toàn có thể đánh giết gã trước khi gã kịp phát ra cảnh cáo.

Bất quá càng làm gã kinh ngạc hơn là, lão giả lưng còng bị một chưởng Thẩm Lạc xé rách, trên thân không có bất kỳ vết máu hay linh lực nào tràn ra, mà trong nháy mắt biến thành hai mảnh người giấy, bắt đầu cháy rừng rực.

“Khôi lỗi người giấy. . . Đã sớm nghe nói tính tình Hắc Sơn đa nghi, thậm chí ngay cả người trong phủ cũng là khôi lỗi.” Thanh Lư nhịn không được nói.

Thẩm Lạc vung tay lên cuốn tất cả tro tàn đi, cất kỹ tấm phù lục dùng báo tin kia, một tay kéo lấy Thanh Lư, lách mình tiến vào quỷ trạch Hắc Sơn lão yêu.

Sau khi đi vào, Thẩm Lạc không lập tức hành động, mà hai mắt ngưng tụ, vận chuyển Hỏa Nhãn Kim Tinh, dò xét bốn phía.

“Quả nhiên, còn có bố trí pháp trận.” Thẩm Lạc nói thầm một tiếng.

Trong tầm mắt của hắn, trong sân nhỏ phía trước, khắp nơi bố trí các loại trận phù cùng trận kỳ, có cái rất rõ ràng, là dùng để hấp dẫn sự chú ý, có cái thì ẩn kín, một khi phát động sẽ lập tức báo tin cho Hắc Sơn lão yêu.

Bất quá, hết thảy ở trước mặt Hỏa Nhãn Kim Tinh, tự nhiên không có chỗ che thân.

Thẩm Lạc xách Thanh Lư lên, như nắm lấy một con gà con, thân hình nhanh chóng nhảy vọt trong viện, tránh đi hết thảy pháp trận bố trí, rất nhanh xuyên qua đình viện.

Trong viện còn có rất nhiều khôi lỗi người giấy bố trí ẩn tàng ở chỗ tối, nhưng đều bị hắn nhẹ nhõm tránh thoát, hai người rất nhanh đi tới một toà lầu các phía trước điểm một quỷ đầu đèn trong nội viện.

“Lúc trước Hắc Sơn ở chỗ này.” Thanh Lư nói.

Thẩm Lạc đã khôi phục diện mục thật sự, lấy Hỏa Nhãn Kim Tinh đảo qua, rất nhanh phát hiện trong lầu các có giấu mật thất.

Tiến vào trong phòng, trong ánh mắt Thanh Lư kinh ngạc, hắn đi thẳng tới bên cạnh một bàn trà hắc thạch, nhấc lư hương lên chuyển động mấy lần, liền mở ra cửa ngầm giấu sau bàn trà.

Cửa ngầm hiển lộ ra, Thẩm Lạc cũng không sốt ruột tiến vào, mà đưa tay bấm pháp quyết, lấy pháp lực ngưng tụ thành từng cây gai nhọn, khảm vào chỗ tối hai bên cửa.

Sau đó, chỉ thấy phía trên cửa ngầm có một dải hào quang nhộn nhạo lên, một tầng lực lượng vô hình tiêu tán theo.

Lúc này Thẩm Lạc mới mang theo Thanh Lư lách mình tiến vào.

Mật thất có diện tích không lớn, xem ra tựa hồ là nơi Hắc Sơn lão yêu tu luyện ngày thường, trong phòng bày biện đơn giản, trừ một tấm bồ đoàn dùng để ngồi, chỉ còn lại có một cái giá gỗ đen, phía trên đặt một ít bình lọ.

Ánh mắt Thẩm Lạc quét qua trên đó, phát hiện đại đa số đồ vật trên đó đều ẩn ẩn phát ra tử khí, tựa hồ là đồ vật phụ trợ tu luyện Quỷ Đạo, với hắn không có tác dụng gì, ngược lại Thanh Lư bên cạnh thấy thì hai mắt phát sáng lên.

Lúc này, tầm mắt của hắn rơi vào một hộp gỗ trên giá gỗ, đưa tay hư không nhiếp một cái, vật kia liền bay vào trong tay hắn.

Trên hộp gỗ không có phù chú gì, tựa hồ Hắc Sơn lão yêu cũng không cho rằng đồ vật chứa bên trong là trọng yếu.

Thẩm Lạc dò xét một phen, đưa tay mở nắp hộp ra, bên trong lộ ra một quyển trục bằng da không biết đến từ loài nào.

“Thượng Tiên, hẳn là cái này.” Thanh Lư lại gần, nhìn thoáng qua quyển trục trong hộp, có chút nịnh nọt nói.

Đại Mộng Chủ

Đại Mộng Chủ

Score 7.2
Author:
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Con trai của một vị phú thương nọ từ nhỏ cơ thể đã ốm yếu mang nhiều bệnh tật, trong lúc đang cầu tứ phương tìm phương pháp kèo dài tính mệnh thì bỗng ngoài ý muốn đi lên con đường tu tiên đầy huyền bí!Đại Đường thịnh thế, thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hoà, bách tính an cư.

Vậy mà ngàn năm sau, ma vật yêu quỷ hoành hành, khắp nơi đầy rẫy tiếng gào thán.

Tây Du lại hiện, Đại Thánh đấu thiên, Thiên Bồng hạ giới, Quyển Liêm trùng sinh.

Xuyên không và luân hồi đầy mê hoặc, hư thực thấp thoáng, thật huyễn đan xen!

Là mộng cảnh đã được tiên đoán? Hay là hiện thực chưa phát sinh?

Hắn có thể đánh vỡ ma chướng mệnh trung chú định, trừ khử đại kiếp Tam Giới chưa phát sinh, cứu vãn muôn dân trong nước lửa hay không?

Mời các bạn đón đọc một siêu phẩm mới của Vong Ngữ!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset