Chương 39

Chương 39

Chu Mạch vừa định lấy tay phủi đi cái tay đang ở trên ngực nàng ra thì chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng Đông Nhi nhỏ giọng kêu: “Nương!” Gọi xong nó liền đẩy cửa bước vào.

Triệu Trọng Sơn cũng nghe được, hắn nhanh chóng thu tay về, lui về chăn của hắn giả bộ ngủ, Đông Nhi sau khi bước vào với một bộ dạng tủi thân đi đến bên cạnh Chu Mạch, thấy nương đã tỉnh, nó bĩu môi oán giận nói: “Nương, con muốn ngủ với nương.”

Chu Mạch thấy con bé chỉ mặc có áo lót, vội vàng xốc chăn lên bảo nó chui vào, thấy trời bên ngoài còn sớm liền vỗ vỗ cho con bé ngủ.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Đông Nhi truyền đến, Triệu Trọng Sơn ngồi dậy, nhìn qua thấy Đông Nhi đang nằm ngủ trong lòng Chu Mạch, nhịn không được thở dài.

Nghe được tiếng hắn than thở, Chu Mạch nhịn không được nở nụ cười.

“Nàng đừng vội mừng, tối nay sẽ trừng trị nàng. Nàng đã nói sinh con cho ta.” Nói xong liền đứng dậy, để Chu Mạch ôm Đông Nhi ngủ tiếp một lát. Đầu mùa đông, buổi sáng thời tiết tương đối lạnh, con người cũng trở nên lười một chút, tham luyến ổ chăn ấm áp.

Chu Mạch nghe lời hắn nói xong nhịn không được muốn cười, nam nhân này bề ngoài to xác mà tính tình lại trẻ con như vậy, đặc biệt khi hắn nói câu “Nàng đã nói sinh con cho ta.” Làm nàng nhớ tới một câu nói: “Nghe lời thì sẽ có kẹo ăn.” Hơn hết là nàng biết rõ bản thân đã rung động với nam tử này rồi.

Gần đây cả nhà nàng thường ăn điểm tâm tương đối trễ, cũng do Chu Mạch bị thương nên không nấu ăn được, cũng may lúc này không phải thời điểm làm ruộng, nhưng đã sớm bón phân qua. Mùa đông nơi này cũng không có trồng loại cây gì, đến đầu xuân sang năm mới có thể trồng trọt tiếp.

Đối với tình trạng mùa đông mà không trồng thứ gì Chu Mạch cảm thấy như thế rất là lãng phí, nàng cũng từng hỏi qua Triệu Trọng Sơn vì sao không trồng giống gì hết vậy, Triệu Trọng Sơn dùng vẻ mặt quái dị nhìn nàng, vẻ mặt đó của hắn giống như đang nói nàng hỏi chuyện này có bao nhiêu ngu ngốc. Nhưng hắn vẫn giải thích cho nàng hiểu rằng mùa đông rất lạnh, hạt giống sẽ bị đông lạnh mà hư.

Chu Mạch cảm thấy rất kỳ quái, nàng nhớ rõ ràng là có lúa mì vụ đông mà, bắt đầu từ tháng chín âm lịch kéo dài đến tháng tư tháng năm năm sau thì thu hoạch, chỉ dời vụ thu hoạch mùa xuân sang năm trễ một tháng, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì.

Vì chuyện này, nàng còn cố ý đi hỏi chủ cửa hàng lương thực ở trấn trên có bán hạt giống lúa mì vụ đông không? Chủ tiệm đờ đẫn lắc đầu, nói chưa từng nghe ai nói qua lúa mì vụ đông.

Nhưng có một lần nàng đi Phúc Lâm khách sạn lấy tiền, có nhắc tới chuyện lúa mì vụ đông với ông chủ Tào, ông ấy nói đã từng có nghe nói qua, còn nói khi nào đến đó sẽ giúp nàng hỏi thăm một chút.

Chu Mạch vui mừng hỏi ông ấy khi nào thì đến đó? Ông chủ Tào nói năm trước đã không đi được, nhưng năm sau ông ta sẽ đi kinh thành một chuyến, tuy đường thúc của ông bị phán tội, nhưng người trong nhà còn ở đấy, ông muốn đi thăm thân thích. Chu Mạch nhờ ông chủ Tào khi đến đó nếu ông ta có nghe hay nhìn thấy được lúa mì vụ đông, nhất định phải giúp nàng mua một ít về.

Đợi cho hai mẹ con rời giường, Triệu Trọng Sơn đã nấu xong cơm sáng, không biết vì sao từ lúc hai người nói chuyện thẳng thắn với nhau, Triệu Trọng Sơn cảm thấy dường như gánh nặng trong lòng đã được buông xuống. Cho nên cả người cũng có vẻ thoải mái nhẹ nhàng, mà Chu Mạch cũng bởi vì ngủ nhiều, cũng có vẻ rất có tinh thần.

Điểm tâm sáng duy nhất mà Triệu Trọng Sơn có thể làm chỉ có món cháo, vì chỉ cần dùng chút gạo trắng hoặc bột bắp mà nấu, luộc vài quả trứng. Bánh bao cùng bánh ngô thì luôn có sẵn, chỉ cần hâm nóng lại là xong.

Ăn xong điểm tâm, Triệu Trọng Sơn lại bắt đầu công việc ngày hôm nay, chính là xây hầm chứa thức ăn, nhà bọn họ vẫn chưa xây hầm, mấy ngày hôm trước có đào được mấy chục cải trắng cùng nửa túi củ cải còn đặt ở trong bếp, sắp đến mùa đông, sợ thức ăn bị đông lạnh nên làm hầm để chứa, hai vợ chồng hợp lực lao động một ngày mới làm xong, đợi vài ngày nữa cho mặt hầm khô thoáng mới để thức ăn vào.

Lí thị ở kế bên thấy bọn họ làm hầm làm ả cũng động tâm tư, trở về bàn bạc với Triệu Bá Tuyền nói ả cũng muốn xây cái hầm, ả bảo ngày mai hắn qua kêu nhị đệ của hắn qua tiếp một tay. Huynh đệ giúp đỡ nhau cũng không có gì, vốn là Triệu Bá Tuyền muốn sang giúp Trọng Sơn một tay, nhưng bị Lí thị cản trở bảo hắn đem thức ăn về nhà mẹ đẻ của ả, cho nên khi nghe được Lí thị bảo hắn qua nói một tiếng với Trọng Sơn hắn liền nói một mình hắn trong một ngày cũng có thể làm xong, Lí thị nghe xong trong lòng không muốn như thế, chờ hắn đi rồi liền bồng đứa nhỏ đi qua nhà Chu Mạch.

“Nhị đệ, đệ muội, hai người đang xây hầm à?” Lí thị hỏi đôi vợ chồng đang vùi đầu làm việc.

Nhịn xuống sự bực bội trong lòng, Chu Mạch nghĩ thầm ả này không phải đang nói nhảm sao, cô cũng đừng cho tôi nhìn ra cái chủ ý khiêu khích gì của cô, hôm nay tôi rất mệt, tâm tình không tốt, chớ chọc tôi, nhưng ngoài miệng nàng vẫn là ừ một tiếng.

Triệu Trọng Sơn thì ngược lại lễ phép cùng Lí thị chào hỏi.

“Cần tôi giúp không?” Lí thị ân cần hỏi thăm. Nàng hỏi câu này Chu Mạch cảm thấy không có nửa điểm thật lòng tý nào, cô đang bồng con của cô, cô muốn giúp tôi thế nào, chẳng lẽ tôi bồng con của cô cho cô làm việc của tôi, mà cô dám sao? Từ sau khi Triệu Lai Phúc đầy tháng, Lí thị liền không rời tay, một bộ dáng có con trai thì mọi sự đầy đủ, đi chỗ nào cũng đều ẵm theo, ngay cả bà bà Tôn Thị cũng chưa có bao nhiêu cơ hội được đụng vào con của ả.

“Đương nhiên là cần rồi, đại tẩu giúp tôi xúc đất lên xe đi, sau đó chúng ta cùng nhau đẩy ra ngoài.” Chu Mạch cũng rất thật lòng nói.

Triệu Trọng Sơn giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó nhưng nghe Chu Mạch nói thế liền câm miệng, hắn rõ ràng cảm giác được vợ của hắn không vui.

Không nghĩ tới vợ lão nhị thực dám kêu nàng làm việc, Lí thị sửng sốt một chút, nhưng trên mặt lập tức tươi cười: “Đệ muội, muội xem tôi còn đang ôm cháu cũng không tiện, không thì lần sau đi, lần sau chờ Lai Phúc ngủ tôi sẽ đến giúp.” Nói xong ả ta cười mỉa mai.

Chu Mạch nghe xong hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến nàng ta nữa, tiếp tục vùi đầu làm việc. Nàng ta cũng nên biết rằng nàng cũng chả ưa gì nàng ta, nàng ta nên có mắt nhìn một chút, nhanh chân mà đi khỏi đây.

Không nghĩ tới ả Lí thị này lại không đi, bồng con đứng bên cạnh nàng hết lải nhải chuyện này xong lại đến chuyện khác, nào là thời tiết càng ngày càng lạnh, Tiểu Thúy cũng chưa có quần áo mùa đông để mặc, còn Lai Phúc thì chỉ có thể ăn cháo, chồng của ả thì gần đây cũng không có việc gì làm. Ba huynh đệ Triệu gia đều biết một chút nghề thợ mộc, chẳng qua chỉ có Triệu Trọng Sơn khéo tay hơn thôi.

Chu Mạch nghe xong mà thấy phiền lòng, nhà cô ai thiếu ăn thiếu thực thì liên quan gì tới tôi, tôi không phải là đại gia của cô. Đi đến đây tống tiền tôi sao, không có cửa đâu. Nhưng nàng lại lo lắng sợ tên nam nhân nhà nàng lại giẫm lên vết xe đổ lần trước sẽ cho ả ta tiền lần nữa, nghĩ như vậy, nàng nhìn Triệu Trọng Sơn vài lần, chỉ thấy mày của hắn càng ngày càng nhíu theo từng lời nói của Lí thị, nếu không thì trong ánh mắt ngẫu nhiên lộ ra sự bực bội, tại sao Chu Mạch lại để ý phản ứng của Trọng Sơn, là vì để nhìn xem cuộc nói chuyện tối hôm qua có chút tác dụng nào không.

Thấy hai vợ chồng bọn họ không ai đáp lời chính mình, Lí thị cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nói đến chuyện con cái nhà ai ở đầu thôn trốn học bị đánh, con dâu nhà ai bị chồng đánh, rồi ai gây gổ với ai.

Những chuyện này thường ngày Chu Mạch cũng thích nghe, ai mà không thích nghe chuyện của người khác, nhưng những chuyện như thế phát ra từ cái miệng của Lí thị, nàng nghe xong chỉ cảm thấy thật bực mình.

Ngay tại lúc Chu Mạch cảm thấy không thể nhịn được nữa chuẩn bị mở miệng bảo Lí thị cút cho khỏi mắt nàng, thì Lí thị lại mở miệng nói với Triệu Trọng Sơn: “Nhị đệ, ngày mai nhà tôi cũng chuẩn bị xây hầm, đệ thấy đó còn hai tháng nữa là đến lễ mừng năm mới, cất trữ chút thức ăn cũng tốt hơn. Tránh cho đến lúc đó lại lên giá mua không nổi. Ngày mai đệ đến nhà của tôi cùng đại ca đệ xây hầm nhé.”

Triệu Trọng Sơn không hề nghĩ gì liền gật đầu đồng ý, nhưng sau khi hắn trả lời liền lập tức nhớ tới lời hứa tối hôm qua, về sau có chuyện gì cũng phải bàn bạc với thê tử. Hắn vội vàng nhìn sắc mặt Chu Mạch, quả nhiên nhìn thấy mặt của vợ hắn nhăn lại.

Kỳ thực nếu Lí thị vừa tới liền bảo Triệu Trọng Sơn tiếp một tay, Chu Mạch cũng không nhất định không đồng ý, nàng cảm thấy cũng không có gì. Nhưng Lí thị lại lải nhải bên tai nàng lâu như vậy, cho nên trong lòng nàng cảm thấy nàng ta thật phiền phức, hơn nữa nhìn thấy Triệu Trọng Sơn cũng không có ý muốn cùng nàng thương lượng liền đồng ý, trong lòng có chút bực bội.

“Trọng Sơn, không phải huynh nói ngày mai sẽ đưa hai mẹ con muội về nhà mẹ muội sao?” Chu Mạch nhìn Triệu Trọng Sơn hỏi, Triệu Trọng Sơn há miệng, không biết trả lời thế nào liền cúi đầu làm việc.

Thấy hắn không trả lời, chỉ số giận dữ của Chu Mạch tăng cao, quay mặt đối diện Lí thị nhưng trên mặt lại tươi cười hỏi: “Đại tẩu, ngày mai đại ca chỉ cần mất một ngày là có thể xây xong với điều kiện là có sự giúp đỡ của tẩu. Tẩu xem, hôm nay hai vợ chồng muội cũng cùng nhau làm đó thôi.” Kiếp trước nàng đã có tính cách này, trong lòng càng tức giận, mặt ngoài càng vô hại.

“Tôi còn phải giữ con, nào có khả năng giúp đỡ, đại ca cô một người làm thì có chút vất vả.” Lí thị cũng không chú ý tới Chu Mạch đang ở ranh giới sắp bùng nổ cơn giận, vẫn tiếp tục nói lải nhải.

À, thì ra là đau lòng cho nam nhân nhà mình, hiện tại đã biết rõ vì sao ba nàng dâu Triệu gia khác với Tôn Thị, Hứa thị cùng với nàng không bắt tay nhau đối phó với Lí thị, nàng ta thuộc loại người ăn no rửng mỡ bắt chước người khác kiếm chuyện để phá. Chu Mạch ném cái xẻng trong tay, nhìn chằm chằm Lí thị nói: “Cô đau lòng cho chồng cô thì cô làm cho chồng cô nhiều chút đi, đừng đánh chủ ý lên Trọng Sơn nhà tôi, huynh ấy ngày mai không rảnh.” Giọng nói cũng cất cao lên. Triệu Trọng Sơn vội vàng nhảy ra khỏi hầm, giữ Chu Mạch lại. Nhưng không mở miệng khuyên nhủ, bởi vì hắn biết chuyện này là đại tẩu tìm cớ gây sự trước.

Lí thị thấy Chu Mạch cao giọng, ả ta cũng cao giọng theo, ả ta điển hình thuộc loại không thua kém ai: “Chu thị, bọn họ là huynh đệ ruột, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên. Không đến phiên cái loại đàn bà như cô nói chuyện.”

“Đại tẩu cũng nói là giúp đỡ lẫn nhau, sao không thấy đại ca qua giúp nhà chúng tôi, hơn nữa cô cũng nên nhớ cô cũng thuộc cái loại đàn bà như tôi đấy.” Chu Mạch bình tĩnh đáp lời. So miệng lưỡi hả, với chỉ số thông minh của Lí thị bảo ả ta chui vào bụng mẹ nhồi lại lần nữa cũng không phải là đối thủ của nàng.

“Đại ca cô hôm nay có việc, nếu không hắn cũng đã đến.” Lí thị yếu ớt trả lời. Từ sau khi Triệu Trọng Sơn trở về, nàng không dám biểu lộ thái độ ngang tàng ở trước mặt Chu Mạch.

“Vậy thì xin lỗi, ngày mai nhị đệ của hắn cũng có chuyện, không thể giúp đỡ.” Chu Mạch ngay sau đó nói.

“Vừa rồi nhị đệ đã đồng ý với tôi!” Nói xong không để ý Chu Mạch, ả chỉ nhìn Triệu Trọng Sơn. Chu Mạch vốn định nói câu trả lời của hắn lúc nãy không tính, nhưng đột nhiên nhớ tới trước mặt người ngoài phải chừa mặt mũi cho hắn, vì thế cũng không nói gì, nhìn xem hắn trả lời Lí thị thế nào.

“Đại tẩu, là đại ca bảo tẩu đến hỏi sao?” Triệu Trọng Sơn nhăn mày kiếm, không kiên nhẫn hỏi Lí thị.

“Đúng vậy, trước khi ra cửa huynh ấy đã dặn tôi đi qua hỏi.” Lí thị đúng lý hợp tình đáp.

“Vậy tẩu về nhà trước đi, ngày mai tôi sẽ qua.” Triệu Trọng Sơn thật sự là đã chịu đủ sự dong dài của nàng ta, hắn đã muốn đuổi ôn thần này đi từ sớm. Hơn nữa điều hắn không mong muốn nhất chính là Chu Mạch lại cùng nàng ta cải vả, dù sao nàng ta cũng là trưởng tẩu, hắn lo lắng nếu bị truyền ra ngoài đối với Chu Mạch không tốt, đến lúc đó lại mang cái tiếng hỗn hào với chị dâu.

Lí thị nhận được câu trả lời thuyết phục, vẻ mặt khiêu khích nhìn lướt qua Chu Mạch, liền xoay người bước đi. Chu Mạch tức giận cho đến buổi chiều ngay cả lúc ăn cơm cũng không nói Trọng Sơn tiếng nào, cho dù hắn giải thích như thế nào nàng cũng không để ý.

“Tiểu Mạch, tối hôm qua ta đã nói trong nhà có chuyện gì cũng sẽ bàn bạc với nàng, sau này việc nhỏ trong nhà ta sẽ để cho nàng quyết định, nhưng hôm nay là do đại ca bảo Lí thị đến, ta cũng không thể làm đại ca mất mặt, chỉ mất có một ngày thôi, hơn nữa ta sợ hai người gây gổ, hàng xóm ở sau lưng nàng trách móc đối với nàng cũng không tốt lành gì.” Triệu Trọng Sơn tỏ ra đáng thương nói.

Chu Mạch coi thường cái mặt mướp đắng của hắn, chỉ lo vùi đầu làm việc, không quan tâm đến hắn, nhưng trong lòng đã thoải mái đôi chút, kỳ thực để hắn đi giúp một ngày cũng không có gì, nàng tức giận là do không nhìn quen bộ dạng kiêu ngạo của Lí thị. Nhưng cho dù Triệu Trọng Sơn cần mẫm tích cực ngồi nhóm lửa, ngoan ngoãn nấu nước tắm cỡ nào cũng không được thê tử của hắn để ý đến, cuối cùng khi lúc hắn phá lệ đem nội y cùng tiết khố của cả hai đem đi giặt sạch, Chu Mạch tắm rửa xong đi ra nhìn thấy hắn đang giặt đồ lót của nàng thì nhịn không được mà nở nụ cười, nàng thật sự là chịu không nổi cái cảnh một đại nam nhân đang cầm cái yếm của nàng mà vò trong tay, đã vậy còn không biết dùng bàn giặt, nghĩ thầm bản thân hờn giận hắn bấy nhiêu cũng đủ rồi, lâu quá cũng hoá tệ.

Thấy Chu Mạch trên mặt lộ ra ý cười, Triệu Trọng Sơn nhẹ nhàng thở ra, hắn nghĩ thầm phúc lợi tối hôm nay hẳn là sẽ có. Tiếp đó hắn lại cam đoan với nàng sau này chuyện gì trong nhà cũng đều do nàng định đoạt, nhưng trước mặt người ngoài phải cho hắn chút mặt mũi. Chu Mạch chỉ cười không nói.

Chu Mạch tắm rửa sạch sẽ sau đó leo lên giường, Triệu Trọng Sơn thấy bản thân ngày hôm qua đã tắm qua cho nên không muốn tắm nữa, nhưng khi tay hắn vừa đụng vào liền bị Chu Mạch phủi ra, bảo hắn đi tắm rửa. Triệu Trọng Sơn tắm rửa cấp tốc mà nhanh chóng quay về, khi về liền nhìn thấy Chu Mạch đang nhắm mắt nằm nghiêng trên giường.

Ở đây hơn nửa năm dưới sự cẩn thận chăm sóc cơ thể cộng thêm chất da trên thân thể nguyên chủ đã tốt sẵn, hiện tại Chu Mạch ngoại trừ tay thường xuyên làm việc có chút thô ráp, những chỗ khác lại non mịn như tơ. Ngực lúc trước như cái bánh bao nhỏ cũng bị nàng dưỡng thành bánh bao, Chu Mạch mặc trên người là áo ngủ cổ tròn may từ vải bông, ánh mắt Triệu Trọng Sơn nhìn dọc theo gáy trần xinh đẹp nõn nà của nàng lộ ra ngoài cổ áo cho đến bộ ngực, nơi đó nổi lên hai viên hình tròn cùng với khe rảnh sâu như ẩn như hiện.

Triệu Trọng Sơn nuốt nước miếng, hắn từng có một lần kinh nghiệm, nhưng lúc đó hắn lại say rượu, nói hắn lúc đó không có cảm giác cũng không quá đáng. Mấy năm gần đây lại thường được tiếp xúc với những lời không trong sáng từ những quân lính từng trải trong quân đội cộng thêm việc nhìn thấy tư thái đi ưởn ngực của các quân kỹ*, hắn đã nghĩ đến Chu Mạch, nhưng là vô luận hắn nghĩ như thế nào thì trong đầu chỉ có biểu cảm đờ đẫn của nàng.

*những phụ nữ phục vụ tình dục cho quân lính.

Đại Nam Tử – Tiểu Nàng Dâu

Đại Nam Tử – Tiểu Nàng Dâu

Status: Completed Author:

Chu Mạch nhìn chằm chằm bốn vách tường lọt gió, âm thầm mắng:

Người khác xuyên không đều là hoàng hậu vương phi, nếu không cũng là vợ cả chủ mẫu của giai cấp tư sản;

Ít nhất cũng là nông phụ (phụ nữ nhà nông) hoặc là quả phụ (phụ nữ góa chồng), những điều này đều không ảnh hưởng đến việc tính phúc.

Bản thân nàng bi thương xuyên qua thành nông phụ cùng một cái nhà chỉ có bốn bức tường cũng không nói, mấu chốt là trượng phu (chồng) bị lính bắt đi đánh giặc, đã năm năm vẫn chưa hẹn ngày về. Huống hồ trên thì có mẹ chồng dũng mãnh, ở giữa có chị em bạn dâu tính toán chi li, dưới lại có nữ nhi ngây thơ. Chồng chưa về nhà, nàng ở riêng cũng không được, muốn tái giá lại càng không thể... ông trời ơi!

Là cố gắng sống qua ngày hay là tận lực sống tốt?
Là âm thầm phản nghịch hay là rời nhà trốn đi?
Là trọng nam khinh nữ hay là bức bách với cam chịu?

Thật vất vả chờ cho đến khi tên nam nhân kia trở về, không ngờ lại là một đại nam tử có tư tưởng chính nghĩa.

Không hề gì, hãy xem tiểu nữ tử hiện đại là nàng sẽ lấy nhu thắng cương, sáng tạo ra hạnh phúc thiên địa của bản thân như thế nào.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset