Một đêm kia, trôi qua trong mơ hồ.
Sấm chớp ầm ì, mưa to ào ào, mưa mùa xuân nơi này rất hiếm, vậy mà nước mưa dâng ngập đường.
Sở Nhất Nặc không biết biến mất lúc nào, Hân Duyệt cũng không biết mình tỉnh lại lúc nào, nhìn thấy phía trước cửa sổ cánh hoa rơi đầy đất, lần đầu tiên cảm thấy “Dạ lai phong vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu” thương cảm như vậy, không biết hoa hồng trước cửa Noãn Ngọc đinh có bị mưa gió quật ngã hay không?
Vân Đình có đỡ chúng nó dậy, có buồn thương hay không?
— —— —— —–làm phiền chút xíu—- —— ———
Bài thơ Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên
Xuân miên bất giác hiểu,
Xứ xứ văn đề điểu.
Dạ lai phong vũ thanh,
Hoa lạc tri đa thiểu.
Dịch thơ: Buổi sáng mùa xuân – Tương Như
Giấc xuân, sáng chẳng biết,
Khắp nơi chim ríu rít.
Đêm nghe tiếng gió mưa,
Hoa rụng nhiều hay ít?
— —— —— —— —–mời các bạn đọc tiếp—- —— —— ——
Thay một bộ y phục mộc mạc đi ra đường, mua thêm bộ chăn đệm mới, gian phòng kia lạnh, mặc dù đã vào xuân nhưng cũng không thể chỉ có một cái chăn trên giường.
Lúc vào cửa, thiếu chút nữa đụng vào Sở Nhất Nặc, hắn lo lắng bắt lấy hai tay của nàng: “Nàng đi đâu?”
“Ta đi mua một vài thứ, sao vậy?”
Vẻ mặt hắn hơi giãn ra: “Ta nghĩ là……”
Lúc hắn về nhà không tìm được nàng, trong lòng hoảng hốt rồi nùi, nôn nóng không biết nên thế nào cho phải.
Hân Duyệt bỏ tay hắn ra, vào nhà yên lặng ăn chút gì đó, Sở Nhất Nặc theo vào nhà, chăm chú nhìn nàng.
“Huynh còn chưa ra tay sao, còn chờ gì nữa.” Vừa nãy trên đường nàng nghe nói, hôm qua Thát quốc đồng thời hướng Nhật Thăng quốc, Nhật Chiếu quốc phát động chiến tranh, lòng tham muốn chiếm đoạt thiên hạ đã quá rõ ràng.
Nhật Thăng quốc còn đang liều chết chống cự, mà bên này Nhật Chiếu quốc trong một đêm bị chiếm đóng hơn mười tòa thành, mọi người âm thầm bàn tán là có nội gián.
Sở Nhất Nặc sắc mặt nghiêm túc: “Nàng đồng ý ta lo chuyện này?”
“Mẹ của huynh bảo huynh cứ năm năm lại về đây nhìn một lần, không phải là bảo huynh giúp đỡ bọn họ sao. Huynh đã đến đây lâu như vậy, vẫn luôn do dự, kỳ thật huynh không cần hận bọn họ, mẹ huynh không hận, huynh cần gì phải vậy. Ngao du giang hồ là cha mẹ huynh lựa chọn, không liên quan gì đến người khác.”
Hắn lặng im trong chốc lát, cuối cùng gật gật đầu.
Buổi tối, Sở Nhất Nặc trở về thì thấy Hân Duyệt đã đem chăn đệm dời đến một gian phòng khác, trong mắt hiện lên vài phần thống khổ, cắn chặt răng: “Nàng ngủ ở noãn phòng đi, ta ngủ gian này. Buổi tối nàng đừng ra khỏi phòng, ta đã bố trí người ngầm bảo vệ nàng.”
Hân Duyệt vẫn nhịn không được đẩy hắn ra ngoài: “Đừng giết người vô tội.”
Hắn quay đầu nhìn nàng, gật đầu một cái.
Thân ảnh đi xa, nàng đuổi theo hai bước: “Huynh cũng phải cẩn thận.”
Thân hình chựng lại, gió đêm thổi tung vài sợi tóc của hắn, ánh mắt lúc quay đầu lại chất chứa phức tạp, vài tia ấm áp, vài phần thê lương: “Ta chết, nàng không phải bớt lo sao?”
“Không được nói như vậy, đi sớm về sớm.” Lòng của nàng loạn thành một nùi: Sở Nhất Nặc, ta hy vọng huynh sống tốt, sống hạnh phúc.
Đêm hôm đó toàn bộ nhân vật quan trọng trong phủ tướng quân bị giết, nhưng mà kẻ đầu sỏ lại không ở nhà, nghe nói phải đi hoàng cung.
Sở Nhất Nặc đứng trên bậc thang cẩm thạch ở hoàng cung, nhìn xuống bóng dáng mỏng manh phía dưới, tức giận phát run.
Hân Duyệt bị thị vệ kèm hai bên, đao ép sát trên cổ.
Vương đại tướng quân cười điên cuồng: “Ngươi thật giống cha mình, đều là kẻ si tình. Nếu ngươi muốn nàng ta sống, thì lấy mạng của cẩu hoàng đế đến đổi. Không nghĩ tới lão già ngươi cũng dám cấu kết người giang hồ, còn lén liên hệ Nhật Thăng quốc.”
Hắn nắm triều cương trong tay, tay sai nhiều vô số, tất nhiên vẫn có chút thủ đoạn.
Hoàng đế mặc dù yếu đuối, nhưng giờ cũng có vẻ liều mạng: “Vương Lâm, ngươi bức trưởng công chúa rời đi, hại chết tam công chúa, cầm giữ triều chính nhiều năm, hại chết trung lương vô số, còn chưa đủ sao. Đáng thương con ta cũng chết thảm dưới đao của ngươi, ta hận chính mình vô năng, nay ngươi cấu kết Thát quốc muốn hủy đi cơ nghiệp trăm năm của ta, ta thà rằng liên hợp cùng Nhật Thăng quốc cũng không thể dã tâm của người thực hiện được.”
Sở Nhất Nặc quay đầu lạnh lùng nhìn về phía hoàng đế, Hân Duyệt hô: “Huynh không thể giết hắn, hắn là cậu của huynh.”
Vương Lâm lạnh mắt nhìn, kỳ thật sinh mạng của tên hoàng đế kia cũng như con kiến hắn không để trong lòng, ba ngàn cấm vệ quân tinh nhuệ lập tức sẽ tới, chỉ cần trừ bỏ được võ công bí hiểm của Sở Nhất Nặc, hắn còn sợ gì.
Hắn lấy đao tới gần Hân Duyệt: “Không giết hắn cũng không sao, ngươi muốn tự chặt một tay hay muốn ta tự chặt một tay của nàng ta?”
“Huynh đừng lo cho ta, huynh mà chết, hắn cũng sẽ không buông tha ta.” Hân Duyệt hô to.
Sở Nhất Nặc tất nhiên sẽ không ngốc đến độ cho rằng mình lấy đao tự vận thì hắn sẽ lập tức thả người. Lạnh giọng nói: “Ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng phải thả nàng ra trước.”
“Ha ha ha, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là kẻ ngốc sao, thả nàng còn có thể khống chế được ngươi?” Hắn đột nhiên hươ đao qua, trên cổ Hân Duyệt xuất hiện một đường máu.
“Dừng tay.” Hắn cuồng nộ, “Không cho ngươi làm nàng bị thương, ta chặt một tay cho ngươi là được.”
Sở Nhất Nặc nâng cánh tay trái, tay phải cầm kiếm giơ lên.
“Không.” Hân Duyệt trố mắt kêu to, dùng sức giãy dụa, nàng liều chết vương người về phía trước, muốn dùng đao tự sát.
Hai hộ vệ kèm phía sau nàng có vẻ không đoán được tình huống này, người này mà chết thì bọn họ đều không có đường sống. Hắn nhanh chóng rút đao lại, Hân Duyệt lảo đảo lao về phía trước.
Một lực hút mạnh mẽ hút nàng về phía bậc thang, Sở Nhất Nặc đưa tay ôm lấy thân thể của nàng, nhanh chóng nhìn lướt qua, may là trên cổ chỉ bị thương ngoài da.
Chỗ tối nhảy ra vô số Hắc y nhân, bao vây đại tướng quân.
Không có tâm trạng xem đánh nhau, Hân Duyệt cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, ngực ấm áp. “Vân Đình, nhất định là Vân Đình đến đây, chàng tới tìm ta.”
Sở Nhất Nặc nhíu mày, hay là nàng bị dọa tới u mê rồi.
Cửa cung mở rộng, đám người tiến vào cuồng cuộng như nước dâng, Vương Lâm cười điên cuồng: “Mau giết bọn họ cho ta, một người cũng không chừa.”
Người cầm đầu cười lạnh: “Vương Lâm, ba ngàn cấm vệ quân đại nội của ngươi đều đi gặp diêm vương rồi, ngươi cũng đi theo đi.”
Tiếng chém giết vang lên, đã có một người bước thẳng đến bậc thang.
Hân Duyệt cười, Nhất Nặc kinh ngạc.
Bóng dáng đang chạy vội kia ngoài Tề Vân Đình ra còn có thể là ai?
Nàng xông đến, lại đột nhiên cảm thấy thân mình cách mặt đất, cách chàng ngày càng xa.
Sở Nhất Nặc ôm nàng nhanh chóng rời đi, Tề Vân Đình không la lên nhưng vẫn đuổi theo phía sau.
Hân Duyệt chỉ cảm thấy bên tai vù vù tiếng gió, nàng không ngừng giãy dụa: “Vân Đình, huynh để cho ta gặp chàng đi, ta muốn đi tìm chàng. Vân Đình……”
Sở Nhất Nặc rất cương quyết, điểm huyệt nàng, mang nàng rời đi.
Tề Vân Đình đuổi theo đến nửa đêm, cuối cùng cũng mất dấu, hận mình học nghệ không tinh, lại mất đi một cơ hội nữa.
Trong Duyên Tụ các ở Nhất Nặc sơn trang, nàng đang ở nhà phía tây yên tĩnh ngủ.
Sở Nhất Nặc đến bên giường nhẹ nhàng ngồi xuống, lặng ngắm dung nhan người hắn yêu. Từ ngày trở về, nàng đã không nói câu gì với hắn, cũng rất ít ăn này nọ, người gầy đi một vòng.
Hắn không phải không nghĩ tới sẽ đưa nàng trở về, chỉ là rất luyến tiếc. Nếu nàng đi rồi, cuộc sống của hắn còn có ý nghĩa gì nữa.
Xòe bàn tay ra, một viên thuốc màu đen xuất hiện, đó là vong tình đan vừa lấy được chỗ Quỷ y.
Chỉ cần cho nàng uống viên thuốc này, nàng sẽ mất đi trí nhớ.
Sáng sớm ngày mai, nàng sẽ tỉnh lại trong lòng hắn, hắn sẽ nói với nàng:
Nàng là thê tử của ta, bởi vì bị thương mất đi trí nhớ, có điều không quan trọng, chúng ta vẫn có thể yêu nhau như trước kia, cho dù là tiếu ngạo giang hồ hay là ẩn cư sơn trang, đời đời kiếp kiếp mãi không chia lìa.
Cầm lấy viên thuốc đưa tới bên môi nàng, Sở Nhất Nặc kinh ngạc thấy tay mình đang run rẩy, làm như vậy có phải quá tàn nhẫn hay không.
Hân nhi, tha thứ cho ta, ta quá yêu nàng, không thể không có nàng, tha thứ cho sự ích kỉ của ta.
Nàng trở lại gia đình kia có thể sẽ chịu nhiều khổ sở hơn, ta luyến tiếc.
Hắn run run nhưng cuối cùng vẫn không nhét viên thuốc vào.
Âm thầm tự cổ vũ mình, đây là cơ hội cuối cùng, nếu mà bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa.
Không cần lo nghĩ nhiều như vậy, cũng không thể quan tâm nhiều được. Hân nhi, đừng hận ta, cho dù mất đi trí nhớ trước kia, ta sẽ yêu nàng gấp trăm lần để bù lại.
Mẹ từng nói, đời người không phải vì dài hay ngắn, mà là vì vui hay buồn, mười mấy năm nay hắn chưa từng vui vẻ, chỉ có một năm này ở cùng nàng, ta mới cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa.
Nhưng mà, hắn trước sau vẫn không thể nhét viên thuốc vào miệng nàng được, đáy lòng vẫn có một giọng nói đang nhắc nhở: Yêu nàng thì đừng làm tổn thương nàng, để nàng mất đi trí nhớ là tàn nhẫn lắm. Nàng sẽ hận ngươi, hận ngươi cả đời, kiếp sau cũng không tha thứ cho ngươi……
Sở Nhất Nặc đau khổ ôm đầu, trong tim đang có hai mặt thiện và ác đấu tranh kịch liệt.
Hắn cắn chặt răng, cuối cùng quyết định không bỏ qua cơ hội này.
Yên lặng đặt bên gối, thở dài, một lát nữa cho nàng ăn cũng không muộn.
Tay chậm rãi dém chăn, cọ sát lớp áo lụa……
Nàng trở mình, một vật nhỏ từ trong áo trồi ra.
Nắm cái bình an khấu trước ngực nàng lên, hắn nhướng mi: Phượng huyết thạch.
Nhìn bầu trời đen như mực ngoài cửa số, Tề Vân Đình……
Không nghĩ tới nàng sẽ có Phượng huyết thạch, một loại ma chú đến từ Miêu Cương.
Đó lời hứa hẹn lớn nhất của một nam nhân đối với nữ nhân mình yêu, rót máu tươi của mình vào, lấy sinh mệnh để hứa hẹn, yêu nàng trọn đời trọn kiếp.
Vật kia đeo bên mình hơn một năm, sẽ có linh tính. Hơn nữa thời gian càng lâu, cảm tình càng kiên định, còn có thể tâm ý tương thông, cảm nhận được khó khăn, nguy hiểm của đối phương. Phượng huyết thạch của Miêu Cương vốn có một truyền thuyết lâu đời, đối với nữ nhân vô hại, nhưng mà nếu sau này nam nhân kia thay lòng đổi dạ sẽ hộc máu mà chết, nếu thân gần gũi với nữ nhân khác sẽ vô cùng đau khổ. Nữ nhân hắn yêu qua đời, hắn cũng sẽ đau lòng mà chết.
Cho nên, đó là ràng buộc của nam nhân, hứa hẹn với người yêu.
Trừ bỏ phụ thân, ta nghĩ không có một nam nhân nào sẽ ngu như vậy. Không nghĩ tới Tề Vân Đình……
Hắn thở dài.
Nàng bừng tỉnh, bất an mở mắt ra: “Sao huynh lại ở đây?”
Sở Nhất Nặc đau đớn nhìn động tác nhanh chóng kéo chăn che người của nàng: “Kể chuyện của hai người cho ta nghe đi.” Hôm nay không biết hắn bị gì, trước giờ vẫn rất cố kỵ, mỗi khi nàng muốn dùng chuyện tình yêu của mình lung lay hắn, hắn đều quả quyết cự tuyệt.
Hân Duyệt không hiểu vẻ mặt cô đơn của hắn là bị gì, có điều vẫn kể hết mọi chuyện của mình với Vân Đình cho hắn nghe.
Sở Nhất Nặc lẳng lặng đứng phía trước cửa sổ, vẻ đau khổ trên mặt lại càng rõ ràng hơn.
Bọn họ lại có chuyện xưa động lòng người như vậy, từ thời niên thiếu ngây ngô đến thành gia lập nghiệp, sinh con đẻ cái. Nay cả nhà vui vẻ hạnh phúc đột nhiên tan vỡ, nếu mình hoành đao đoạt ái phá hỏng gia đình hạnh phúc của nàng, đó có khác gì với kẻ thù Hắc phong trại của hắn đâu.
Vốn nghĩ rằng, mình là hoàng tử đến giải cứu nàng, Tề Vân Đình nhất định không trốn khỏi số phận bị lợi dụng, làm liên lụy Hân Duyệt cũng bị lợi dụng.
Nay mới biết được nàng sống hạnh phúc ngọt ngào như vậy, còn mình lại thành kẻ tiểu nhân không chịu trượng nghĩa đi giúp người khác, trở thành mụ phù thủy phá hoại cuộc sống của công chúa.
Hân Duyệt ngồi ở bên giường khẩn thiết nói: “Nhất Nặc, mỗi người đều có số phận của mình. Trước giờ ta vẫn không tin số phận, bây giờ ta lại cảm thấy đời người trùng hợp vậy chính là số phận. Ta cuối cùng là quá ngốc, không biết bản thân mình nên gánh vác trách nhiệm gì, mới làm rất nhiều chuyện sai lầm. Nay ta càng thêm hiểu rõ Vân Đình, ai lại không thể không làm sai chứ. Quỹ Họa là thật lòng yêu huynh, ta cũng có thể nhìn ra được, sao huynh lại không nhìn ra chứ.”