Trong đình giữa hồ sau hoa viên, năm người yên lặng ngồi, đại tẩu hình như rất kỳ quái.
Bọn họ nghĩ thế nào cũng không rõ, đại tẩu được thải cầu không phải rất vui vẻ sao? Sao hôm nay lại không nói câu nào.
Hay là đại ca sử dụng bạo lực gia đình? Vân Hải nghĩ.
Chẳng lẽ đại tẩu vui quá hóa ngốc? Vân Tĩnh cũng suy nghĩ.
Đại tẩu hình như học bộ dáng của Thu Sương. Vân Thụ tổng kết lại.
Sao lại nói ta giống oán phụ chứ? Ta thấy đại tẩu giống như cũng không vui vẻ nha. Thu Sương còn đang suy nghĩ lời nói của biểu ca.
Hân Duyệt đang ngồi đột nhiên đứng lên, cầm lấy một ly trà mới châm đầy trà, cung kính đặt ở vị trí bên cạnh.
Mọi người phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia bước vào đình.
“Phu quân ngồi đi, mời uống trà.” Nàng lấy tay lau lau ghế.
“Nàng cũng ngồi đi.”
“Không cần, thiếp đứng được rồi.” Gương mặt đoan trang mỉm cười.
“Không ngồi yên trong phong, cứ thích chạy loạn bên ngoài, còn làm cho ta tìm khắp nơi.”
“Phu quân dạy phải, tiểu thúc và tiểu cô đến mời, thiếp nào dám không đến. Thiếp nghĩ phu quân sẽ về muộn giống hai ngày trước.”
“Bởi vì hai ngày trước về trễ, hôm nay mới đặc biệt về sớm một chút, còn không gặp được nàng.”
Hắn đặt ly trà lại trên bàn, nàng lập tức châm đầy trà cho hắn.
Vẫn là bốn người kia, vẫn là tám con mắt kia, so với lần trước chỉ mở lớn hơn chứ không kém.
Trời ạ?
Đây là phu xướng phụ tùy sao?
“Ngồi đi.”
“Không được.”
“Ta cho nàng ngồi.”
“Dạ.”
Ai cũng không nói gì, không khí rất trầm buồn.
Vân Hải chớp chớp mắt, tựa hồ không tin mọi việc trước mắt. “Đại ca, hai ngày nay làm ăn thuận lợi không?”
“Cũng được.”
Hắn lại uống một ngụm trà, nàng lập tức châm đầy, lại bị hắn dùng ánh mắt bất mãn trừng lại.
Vân Tĩnh mở miệng nói: “Đại ca, hôm đó huynh thật là uy phong nha, nữ tử cả thành đều hâm mộ đại tẩu.”
Khóe miệng hắn câu thành một vòng cung như có như không, quay đầu nhìn nàng.
Hân Duyệt vẫn ngồi nghiêm chỉnh, mặt không chút thay đổi.
Không quay đầu lại, lại tiếp tục uống trà.
Lập tức châm đầy chén, tiếp tục ngồi nghiêm chỉnh.
Tức giận lại uống một ngụm, lại châm đầy.
“Nàng cố ý.” Hắn giận.
“Không có mà,” Vẻ mặt nàng vô tội, “Thiếp đang muốn hầu hạ chàng cho tốt, bằng không chàng nói thiếp nên làm thế nào?” Nàng cúi đầu, cụp mắt xuống.
“Việc này……” Vừa thấy sự tình không tốt, Vân Hải lập tức đánh lạc hướng: “Đại tẩu hôm nay quả thật y như hình tượng đại ca vẫn muốn, a a.”
“Trở về phòng.” Hắn tức giận đứng dậy.
“Dạ.” Nàng bảo trì khoảng cách một thước đi theo phía sau hắn.
Hắn dừng nàng cũng dừng.
Hắn đi nhanh, nàng cũng đi nhanh, dưới chân bị vấp hòn đó, suýt nữa ngã sấp xuống, cắn răng đứng lên.
“Làm sao vậy?” Hắn quay đầu lại.
“Không có việc gì.” Nàng tiếp tục đi, lại đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Trật chân, sao lại không để ta ôm.” Hắn tức giận quay lại, ôm lấy nàng.
“Nhưng như vậy sẽ không tương kính như tân.”
… ……..
“Nàng có thể phản ứng một chút không, đừng giống như khúc gỗ chứ.” Hắn sắp hỏng mất.
“Người ta đang cố gắng nhịn mà.” Giọng nói uất ức dưới thân hắn.
“Ai cho nàng nhịn, trước kia không phải vừa sờ vừa cắn loạn lên sao.”
“Nhưng mà, như vậy sẽ không thục nữ nữa.”
“Ở trên giường, nàng giả thục nữ làm gì?”
“Thiếp đã hứa phải làm tới ba ngày.”
“Thật là vô vị…… Ngủ.”
“Dạ.”
May là quyết tâm của nàng chỉ có ba ngày, bằng không những ngày tháng này không biết qua thế nào?
Sáng sớm trong chiếc chăn ấm áp, hắn lại vươn vai, con mèo nhỏ ấm áp kia đang rút vào người hắn cọ cọ.
“Hôm nay nàng không dậy sớm nữa sao?” Bàn tay thoải mái mơn trớn da thịt mềm mại của nàng.
“Ưhm…… Không bằng thoải mái nằm trong lòng chàng.”
Hắn nhẹ nhàng cười, “Trời sáng rồi, còn không mở mắt?”
“Không hôn ta sẽ không mở.”
“A a, đây mới là Duyệt Duyệt của ta.”
Nụ hôn ngọt ngào dừng trên mặt nàng, trên cổ……
Ăn cơm xong, kéo tay tiễn hắn đến cửa.
“Buổi tối về sớm một chút, ta sẽ nhớ chàng lắm.” Nàng vui vẻ cười.
“Còn gì nữa?”
“À? Mang về cho ta cái gì ăn ngon ngon á.”
Hắn cười gật gật đầu, “Còn gì nữa?”
Nàng không hiểu, không có, sao lại còn không đi?
A, là muốn như vầy sao?
Nàng nhón chân, hôn lên hai má của hắn.
Hắn vừa lòng cười rời đi.
Lần đầu tiên hôn tạm biệt, hắn còn có vẻ ngượng ngùng, nói nàng điên điên khùng khùng.
Sao bây giờ hắn lại thích mê thói quen này rồi?
Hân Duyệt đương nhiên không thể lý giải cảm thụ của Tề Vân Đình, một người từ nhỏ ăn bánh mỳ, đột nhiên bạn cho hắn một bình mứt quả, lúc hắn đã thích nếm vị ngọt ngào của mứt quả, bạn lại cất bình mứt đi, chỉ cho hắn ăn bánh mỳ lạt như vậy, hắn đương nhiên không vui rồi.
Liên tục vài ngày không thấy bóng dáng đại tẩu, Vân Hải và Vân Tĩnh cảm thấy cuộc sống thật chán nản.
Hôm đó thật sự bọn họ còn chưa biết ất giáp gì, có điều, kết quả cuối cùng là đại ca ôm đại tẩu đi mất, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu.
Bọn họ không yên tâm thừa dịp đại ca không ở nhà, đi vào Noãn Ngọc đinh.
“Đại tẩu, tẩu đang làm gì vậy?” Nhìn thấy tay nàng đầy bùn đất, Vân Tĩnh khó hiểu hỏi.
“A, các ngươi đến rồi, ta đang trồng hoa đó.”
Nhìn đại tẩu, hôm nay cũng bình thường so với mọi ngày, nhưng trồng hoa thì có vẻ khác thường nha.
“Sao đại tẩu lại đột nhiên thích trồng hoa?”
“Ta đang kiếm tiền nha.”
“Kiếm tiền? Trồng hoa có thể kiếm tiền sao?”
“Trồng hoa đương nhiên không thể kiếm tiền, nhưng có thể giết thời gian, đại ca ngươi cá cược với ta, nếu ta có thể liên tục năm ngày không ra khỏi cửa Noãn Ngọc đinh, chàng sẽ thua ta năm mươi lượng bạc.”
Vân Hải liên tục lắc đầu: “Bội phục, bội phục, đại ca vì kim ốc tàng kiều, ngay cả chiêu hao tài tốn của này cũng nghĩ tới.”
— —— ———-làm phiền chút xíu—- —— ——-
Thành ngữ Kim ốc tàng kiều (lầu vàng giấu Kiều) xuất phát từ điển cố của Trần A Kiều và Hán Vũ đế.
Trần Kiều có thể nói là người phụ nữ có ảnh hưởng lớn nhất tới sự nghiệp của Hán Vũ đế. Nhà sử gia Ban Cố trong “Hán thư” chỉ rõ, Hán Vũ đế Lưu Triệt năm lên ba tuổi đã được phong là Giao Đông vương (膠東王). Một lần, ông được mẹ nuôi, tức Quán Đào công chúa, ôm vào lòng rồi hỏi: Con có muốn lấy vợ không?. Có, Lưu Triệt đáp lại.
Công chúa chỉ vào đám đông hơn trăm người đứng cạnh gợi ý tiếp: Muốn người nào?. Lưu Triệt đều nguầy nguậy lắc đầu, tỏ ý không ưng. Quản Đào công chúa lại chỉ tay về phía con gái mình, tức Trần A Kiều, rồi hỏi: Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng?. Lưu Triệt nhoẻn cười đáp: Được ạ! Nếu lấy được A Kiều làm vợ, con sẽ cho đúc nhà vàng để cho nàng ở. Chính câu nói này về sau đã trở thành điển cố nổi tiếng của Trung Quốc Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌; nhà vàng cất người đẹp).
Sau khi gả bà cho Lưu Triệt, Quán Đào công chúa ra sức giúp Lưu Triệt đoạt ngôi thái tử, cuối cùng đã thành công. Năm 151 TCN, Hán Cảnh Đế phế Lưu Vinh, phong Vương Chí và Lưu Triệt làm Hoàng hậu và thái tử,[8] do đó Trần Kiều trở thành Thái tử phi.
Nguồn: wikipedia.com
— —— ——–mời các bạn đọc tiếp—- —— ——
Vân Tĩnh khó hiểu hỏi: “Đại tẩu đâu cần dùng tiền, cần bạc để làm chi?”
Hân Duyệt vỗ vỗ đất trên tay, tự hào nói: “Ai nói ta không cần tiền, lỡ như ngày nào đó ta và đại ca ngươi cãi nhau, ta phải rời khỏi nhà, không phải cần tiền sao? Thế nào, ta rất biết tính toán đúng không.”
Trời ơi?
Nếu đại ca biết nàng cần tiền vì điều này, không biết còn có thể đưa bạc cho nàng không???
Mưa Giang Nam đa tình rơi xuống, sợi mưa mỏng manh bay lất phất, những đóa hoa rực rỡ rơi xuống nền đá, một đôi bích nhân che dù xanh đi trên đường.
Dưới chân có một nhánh tùng rơi, thân hình mềm mại hơi ngã về phía sau, lại an ổn rơi vào lồng ngực vững chắc.
“Ngốc ngếch.” Ngoài miệng khinh thường, cánh tay lại ôm chặt bên hông nàng, cho nàng một chỗ dựa an toàn nhất.
“Nếu ta không ngu ngốc, làm sao có thể làm nổi bậc sự cao lớn cường tráng của chàng?” Một giọt mưa rơi xuống cây dù, văng lên mặt hắn.
“A ha, cũng là nàng biết nói chuyện.”
Đại thiếu gia và thiếu nãi nãi xuất hiện ở phía sau hoa viên, lập tức có đội chó săn nghe thấy, nhanh chóng chạy đi báo cáo.
Không lâu sau, tam thiếu gia và đại tiểu thư đi ra đình ngắm mưa.
Hân Duyệt miễn cưỡng tựa vào vai Tề Vân Đình, ngắm mưa như bụi lất phất, hoa hồng liễu xanh.
“Đại ca, đại tẩu thật là có thú vui nhàn nhã.”
Hân Duyệt vẫn lười biếng như trước, hơi ngước mắt lên, cùng hắn nhìn nhau cười.
Hai người ngồi xuống, đều tự rót trà uống.
Trong mưa lại xuất hiện hai bóng người, không cần hỏi cũng biết là bị bắt đến xem náo nhiệt.
Lại giẫm trúng nhánh tùng kia, làm cho Thu Sương thân thể gầy yếu trượt ngã, cây dù bị bay đi xa, may là ngã trên một bụi cây, nên không bị văng bùn lên người.
Vân Thụ quay đầu lại, thấy nàng đang ngọ ngoạy muốn đứng lên, miễn cưỡng lui về hai bước, do dự không biết có nên đỡ nàng dậy hay không.
Hắn vừa đưa tay ra, lập tức đỏ mặt, cúi đầu nhặt dù của nàng lên, thành thành thật thật đứng đợi nàng tự ngồi dậy.
Thu Sương bám vào cành cây, cố gắng tự đứng dậy, cũng không để ý quần áo bị vướng vào nhánh cây, không gỡ ra được.
Bốn người trong đình nhìn tới ngốc, có vẻ việc này không cần người ngoài như bọn họ tới giúp chứ.
Một người cầm hai cây dù đứng ngốc chỗ đó, một người khác dùng sức chiến đấu với nhánh cây, lại bất hạnh tay trói gà không chặt, không thể thoát khỏi dây dưa phiền muộn.
Hân Duyệt thậm chí muốn hô to :Vân thụ ngươi không phải nam nhân à?
Một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân tốt như thế lại khoanh tay đứng nhìn.
Cuối cùng, nàng cũng gỡ được nhánh cây, bối rối sửa sang lại quần áo, quay đầu lại cầm cây dù, lẳng lặng đi theo phía sau hắn, đi về phía trước.
Nhìn thấy hai người đỏ mặt, Hân Duyệt rốt cục nhịn không được ghé vào tai Tề Vân Đình, nhỏ giọng nói: “Ta quả thực hoài nghi bọn họ có phải là vợ chồng thật hay không?”
“Đừng nói bậy.”