Ta ngắm nhìn ly trà đã cạn trên bàn, suy nghĩ xem nên làm gì bây giờ. Một ngày không gặp, như cách ba thu. Nhớ đến nỗi tim gan ta đều ngứa ngáy khó chịu, Kẻ không có lương tâm kia cũng không đến gặp ta. Đi tìm hắn, không được, ta và Sở Nhất Nặc vốn không có gì, nếu ta đi tìm hắn thì chứng tỏ ta sai hay sao.
“Rầm” Chén trà lật ngang, lăn vòng trên bàn.
Có một vĩ nhân đã từng nói sợ gì đảo ngược mà nhìn, nói rõ hơn chính là: Đặt mình vào hoàn cảnh của người ta.
Nếu Tề Vân Đình ở trên núi cùng một tiểu cô nương ngắm trăng tâm sự, còn hợp tấu đàn hát say sưa, ta đây sẽ — xơi tái hắn.
Nếu người ta đòi chết đòi sống gả cho hắn, mà hắn lại nói hắn và nàng ta trong lúc đó không có gì, ta sẽ tin tưởng sao?
Đương nhiên.
Ta có tức giận không?
Đương nhiên…. Ta sẽ bị tức chết.
Nghĩ như thế, trong lòng như được khai sáng.
Đi tìm hắn…… Đi tìm hắn……
Khi ta ngồi trong thư phòng lôi dê trong thôn ra đếm hết một lần, hắn mới đạp hoàng hôn trở về.
Tích tắc mới nhìn thấy ta, trong mắt dường như lộ vẻ vui mừng, khi ta xoa xoa mắt nhìn kỹ lại, hắn lộ ra vẻ mặt lạnh lùng bước đến gần.
Ta mang chân chó* đứng dậy nhường chỗ ngồi, rót một ly trà cho hắn. (*chân chó ý nói nịnh bợ)
Người ta sờ ly trà một cái, nói: “Nguội rồi.”
“Chờ chàng lâu như vậy, có thể không nguội sao, trời nóng như vậy uống chút trà lạnh thì đã làm sao.” Ngoài miệng than thở như vậy, nhưng ta còn không có khá phách đi pha một bình trà nóng.
“Quá nóng.”
Nè, đại gia, lần này cả ly trà chàng còn chưa sờ tới.
Ta tốt tính rót hai ly trà vào nhau, cung kính dâng lên. “Thiếu gia mời dùng.”
“Đầy quá rồi.”
Ta khinh, tên chân chó nhà ngươi, ta bưng lên một hơi uống hết nửa chén, hầm hừ đặt cộp xuống bàn, có muốn uống hay không.
Hắn bưng nửa ly trà còn lại uống một hơi cạn sạch.
Thấy không, đây chính là tên thích bị coi thường.
Hắn vùi đầu vào tính sổ sách, bàn tính đùng rung động.
Ta cầm quạt tròn nhỏ đứng phía sau quạt cho hắn, mát mẻ chút còn có thể hạ sốt, ha ha!
“Hát cho ta nghe.”
Ặc, ca hát ư, được.
Em nghe thấy giọng nói của anh
Có cảm giác rất đặc biệt
Khiến cho em không ngừng nhớ thương, không dám lại quên anh
Em nhớ rõ có một người
Vĩnh viễn tồn tại trong lòng em
Cho dù chỉ có thể tưởng nhớ anh như vậy
Nếu thật sự có một ngày
Giấc mơ tình yêu thành hiện thực
Em sẽ cố gắng gấp bội phần
Đối tốt với anh vĩnh viễn không thay đổi
Mặc kệ đường có xa xăm cách trở
Nhất định sẽ biến nó thành sự thật
Em sẽ nhẹ nhàng thì thầm bên tai anh
Nói với anh…
Em yêu anh như chuột yêu gạo
Mặc kệ có bao nhiêu mưa gió
Em vẫn yêu anh không bao giờ đổi thay
Làm ơn! Người ta hát bài chuột yêu gạo, cũng không phải sói yêu dê, quý ngài sao lại nhìn ta bằng ánh mắt sói nhìn dê như vậy.
“Nàng hát cho hắn nghe bài này?”
Hắn? Ai vậy?
“A, chàng nói Sở Nhất Nặc? Đương nhiên…… Không phải bài này, ta hát Tiếu ngạo giang hồ.”
“Hát.”
Bất đắc dĩ ta phải hát tiếu ngạo giang hồ lại một lần.
Hắn mạnh đẩy đống sổ sách kia ra, tức giận nói: “Tiếu ngạo giang hồ không phải là giấc mộng của nàng sao, đi đi, sao nàng không đi tìm hắn, võ công của hắn vô địch thiên hạ. Nàng còn tìm đến ta làm gì?”
Đồ quỷ hẹp hòi.
“Vậy ta đi nha, đi thiệt đó nha.” Ta lui về phía sau hai bước, quả nhiên hắn khẩn trương gồng cứng người, hơi hơi nghiên đầu muốn nhìn.
Ta cười ha ha bổ nhào lên lưng hắn, hôn lên mặt hắn một ngụm thật kêu, “Ta mới không đi đâu, đời này đã xác định là chàng rồi.”
Hắn thở dài, người cũng thả lỏng: “Sao ta lại cưới một người vô lại như vậy.”
“Sao ta lại gả cho một tên quỷ hẹp hòi như vậy.”
Hắn quay đầu tìm tìm kiếm kiếm, ta nhiệt tình hỏi: “Tìm cái gì, ta tìm giúp chàng.”
“Dây thừng.”
“Tìm dây thừng để làm chi?”
“Để treo nàng lên.”
Treo lên cây để đánh sao?
Ta phải chạy cho nhanh.
Rùng mình nhật kí ngày thứ tư
Nếu nói ngày hôm qua Tề phủ báo một tin tức ít được quan tâm, đại thiếu nãi nãi vậy mà sau khi cãi nhau lại chủ động tìm đại thiếu gia cầu hòa, hôm nay lại báo một tin tức đáng chú ý hơn: Nhị thiếu nãi nãi có thai. Lúc này là đại phu chẩn đoán chính xác, xem ra thuốc của Nhị di nương cũng không vô ích.
Ta cười thầm, may mắn hôm qua ta đã đi dỗ ngọt Vân Đình, nếu hôm nay mới đi tìm hắn, mọi người đều sẽ cho rằng ta vì chuyện này mà chột dạ.
Kỳ thật ta căn bản cũng không quan tâm.
Lúc mang lễ vật chúc mừng đến phòng Thu Sương, Nhị di nương đang vênh váo tự đắc chỉ huy bọn hạ nhân làm này làm kia. Thấy ta liền bày ra nụ cười cao quý: “Ôi, nghe nói đại thiếu nãi nãi hai ngày nay bận rộn, lại có thời gian đến thăm đứa nhỏ nha.” Bà ta cố ý nhấn mạnh chữ đứa nhỏ, ta đáp lại bằng nụ cười ngây thơ: “Đúng vậy, hai chúng ta một vợ một chồng, cũng không có người tranh giành tình cảm, ngày rất nhàm chán, thời gian rỗi cũng nhiều.”
Bà ta cho ta một ánh mắt lạnh thấu xương, ý tứ là ta chống mắt lên xem ngươi càng rỡ được bao lâu.
Ta mỉm cười lắc lắc đầu: Từ trước tới giờ ta đâu có càng rỡ.
Người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tất phạm người.
Ta không ngốc, tất nhiên biết được người có trọng lượng nhất trong phủ là ai — Tề Vân Đình.
Lão gia tuổi tác đã cao, bệnh nặng quấn thân, thân thể lão phu nhân cũng không tốt cho nên chỉ phụ trách việc ngoại giao cùng những việc lớn trong nhà, Nhị di nương mới có cơ hội quản gia.
Trụ cột chính trong nhà là Tề Vân Đình, trong trong ngoài ngoài không ai không sợ hắn.
Trừ bỏ ta.
Cho nên nếu ta muốn đoạt quyền thì rất dễ, có điều ta không phải Vương Hi Phượng*, không có ham muốn kia. (*Nhân vật trong Hồng lâu mộng)
Tề Vân Đình là một đại hiếu tử, cho nên cường điệu bắt ta phải tôn kính cha mẹ, bởi vì dưới sự nuông chiều của hắn, chỉ cần ta vẫy tay một cái, sẽ có vô số chó săn chạy tới, cần chi quyền lực của đại phu nhân hay nhị phu nhân.
Trừ phi hắn không còn thương ta, nhưng mà hắn làm được sao?
Cũng may ta không có ham thích quyền thế.
Tiếp theo cứ đi dỗ dành hắn thôi, ai làm cho ta không có chàng thì không ngủ được chứ.
Lúc ta bưng bánh đậu xanh bách hợp vào, hắn đang vùi đầu tính sổ sách. Nghe tiếng cửa phòng mở, ngay cả đầu cũng không ngước lên.
“Đây là ta đi theo má Ngô học, làm một canh giờ đó, Vân Đình chàng nếm thử đi.”
“Không ăn.”
“Vậy ta giúp chàng mài mực.”
………..
“Nghiên mực cũng bị mài thủng rồi.”
“A, vậy ta quạt cho chàng.”
……
“Nàng quạt một chút gió cũng không thổi đến ta.”
“Vậy ta giúp chàng sắp xếp sổ sách.”
……
“Trên mặt ta mọc cỏ sao? Sao lại nhìn chằm chằm như vậy?”
“Ta đang quan sát, vì sao chàng không giương mắt lên cũng biết mọi hành động của ta.”
Vì thế hắn nâng mắt lên cho ta một cái nhìn xem thường.
Không phải là tính sổ sách sao, ta có học toán, từ nhỏ đã học tính nhẩm.
Thuận tay lấy một cuốn sổ sách, nhẹ nhàng lật xem một lần, “A, trang này tính sai rồi, những trang khác thì đúng.”
Hắn bán tín bán nghi lọc cọc gảy bàn tính, lúc ngẩng đầu trong mắt đã có chút tán thưởng.
Vì thế ta kiêu ngạo không chút do dự: “Sao hả, phục chưa. Người vợ vừa xinh đẹp, lại thông minh, lại còn không tranh với đời ôn nhu hiền thục như ta biết kiếm ở đâu. Đời này gặp được ta là do chàng kiếp trước tu một ngàn năm mới có được, chàng nên……”
“Đi ra ngoài.”
Sao lại trừng mắt như vậy, đi thì đi.
Ta ra ngoài đóng cửa lại, cẩn thận trốn dưới cửa sổ nghe lén.
Quả nhiên hắn đầy bụng oán niệm, còn đem bút lông ném tới trên cửa. “Bảo nàng đi nàng lại đi luôn, bình thường nàng cũng không nghe lời như vậy. Hừ! Nói không ăn nàng liền đặt luôn ở đây, không biết đút một ngụm sao? Thật là, còn ôn nhu hiền lành. Thật khó ăn, tay nghề dở như vậy. Cũng chỉ ta mới có thể nuốt được, cho chó nó cũng không ăn.”
Ta vội vàng che miệng lại, không để mình cười ra tiếng. Có thể là hắn cũng biết được mình nói chuyện rất buồn cười, có lẽ là ăn xong rồi, tóm lại ta nghe được tiếng hắn đặt chén vào khay.