Một thanh âm vang lên, thoáng cái Tần Vô Ngân cũng thanh tỉnh lại rất nhiều, chỉ là lồng lực của hắn phập phồng, cuối cùng phún ra một búng máu. Dù sao thì lúc tính mạng hắn nguy hiểm thì lá bùa hộ mệnh này mới có phản ứng, tuy rằng vừa rồi không có bịđập chính diện, nhưng hắn cũng chịu một ít ảnh hưởng, rốt cục nhịn không được phun ra một búng máu tuwoi.
Giờ phút này, chỉ còn lại một mình mình, Tần Vô Ngân không còn hung hăng càn quấy như trước, đối phương người đông thế mạnh, cho dù hắn tự tin so với Côn Bằng thái tử còn mạnh hơn thì cũng không dám đối kháng chính diện. Lại nhìn về những vật đang trôi nổi ở phía trên đại điện kia, trong nội tâm hắn rất ân hận. Giờ phút này hắn thanh tỉnh, lại biết rõ mình khẳng định chết chắc ở chỗ này rồi.
Cho nên, không đợi những người khác động thủ, hắn đã phóng rất nhanh tới một đường rẽ khác.
Đám người Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh đồng thời nhìn về phía Trình Cung, đợi quyết định của hắn.
– Nơi này hẳn là nơi tu hành của một người nào đ ó, cũng không tìm kiếm tại những nơi khác, nếu như có bảo vật gì thìđoán chừng là những bảo vật này. Hiện giờ bảo vật đã ở ngay trước mắt, chúng ta đểý tên phế vật kia làm gì, động thủ thu lấy bảo vật.
Tần Vô Ngân không có thu lấy những bảo vật này, nói rõ những vật này không hề dễ dàng thu lấy, hơn nữa Trình Cung sẽ không phạm phải sai lầm mà Tần Vô Ngân đã từng mắc phải. Nếu như lúc trước Tần Vô Ngân sau khi đi vào liền lập tức liên hợp với bọn người Chu Dật Phàm, Nguyệt Minh thái tử. Nếu như ở chỗ này khiến Chu Dật Phàm điều khiển được cỗ lực lượng kia, vậy bọn hắn tuyệt đối trở thành một cỗ lực lượng mạnh nhất.
Cho dù là Côn Bằng thái tử cũng không dám tùy ýđộng đến hắn, nhưng hắn đã sai lại còn cho mình làđ úng, dùng sức một mình màđắc tội tất cả mọi người. Hắn muốn nuốt một mình, nhưng lại không ngừng tách cả người nhà ra, kết quả khiến người của hắn bị tiêu diệt từng đợt từng đợt, cuối cùng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ lại núp đằng sau, hắn trở thành một quang can tư lệnh. Lúc này toàn bộ đuổi theo giết Tần Vô Ngân thì cũng không có giá trị gì, phân tán đuổi theo thì lại là tối kỵ, cho nên Trình Cung dứt khoát không đểý tới hắn. Mà một ít đồ vật Càn Khôn Đan tông còn vứt lại ở đây, hắn còn có thể chạy đi đâu?
Nếu quả thật muốn truy sát hắn thì cũng không dễ dàng, vìđồ vật bảo vệ tính mạng trên người hắn cũng không ít. Giống như vừa rồi Trình Cung thăm dò thoáng một phát, nếu như hắn một lòng muốn trốn chạy, lại có những phân thân kia, cho dù Trình Cung liên thủ lại với Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh thì cũng không thể giết được hắn trong thời gian ngắn. Về phần những người khác, muốn giết hắn thì lại càng khó khăn hơn, cho nên dứt khoát không đểý tới.
Lúc này, Tần Vô Ngân đã chạy được vài trăm dặm mà không thấy bọn người Trình Cung đuổi theo, ngược lại hận đến mức đấm một quyền lên vách tường bên cạnh. Mà cũng không biết vách tường này kiến tạo nên từ vật gì, lấy lực lượng của Tần Vô Ngân hiện giờ, cho dù làđ ánh lên một ngọn núi cũng có thể xuyên qua nhưng hiện giờ chỉ khiến vách tường này lõm xuống một ít, ngược trên tay hắn lại truyền đến từng đợt đau đớn.
Quả thật quá mức chủ quan, chính hắn mang tới nhiều người nhất, vốn là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, cũng đến nơi này đầu tiên, nhưng cuối cùng chỉ còn lại có một mình hắn.
Lúc này còn theo chân bọn hắn tranh giành cái gì nữa, làm sao bây giờ? Không tranh giành, hắn quá không cam lòng rồi, tuy rằng những Nguyên tinh vừa rồi như là một hồi mộng ảo, nhưng lại nói rõ một việc, trong quang cầu dưới trận pháp và lực lượng giam cầm bồng bềnh trong không trung kia, khẳng định có thứ tốt.
Đán giận, sớm biết như vậy thì không nên phân tán lực lượng ra, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Đột nhiên, trước mắt hắn sáng ngời, thân hình lại lóe lên lần nữa, xông ra ngoài.
– Oanh… Oanh…
– Bành…
Động tĩnh bên ngoài cực lớn. Chính là Côn Bằng thái tử, Chu Dật Phàm bọn hắn đang toàn lực phá trận, trận pháp này bị phá hư liên tiếp, hiện giờđã có chút không chịu nổi. Nhưng cho dù là như thế, trận pháp từ thời đại Thượng Cổ này vẫn còn một tia lực lượng cuối cùng, mà một tia lực lượng này, cũng đủ để bọn hắn nhất thời không thể phá vỡ được.
Hao phí nhiều khí lực như vậy, ở chỗ này lâu như vậy, nếu như cái gì cũng đều không làm được thì vậy thì muốn chết rồi. Nhưng mà ngay cả dốc sức liều mạng oanh kích mà trận pháp này vẫn không bị phá vỡ, kỳ thật đ áy lòng Côn Bằng thái tửđã có chút tuyệt vọng rồi, chậm trễ như vậy, chỉ sợ lúc đến thìđồ ăn đều đã nguội lạnh.
– Bảo tàng ở bên trong, ta bị bọn hắn ý nhiều người cưỡng ép đi ra, như vậy cho dù các ngươi tiến vào đến nơi thì hết thảy đều đã chậm trễ. Các ngươi mau hợp tác cùng ta lập linh hồn huyết thệ chia bảo tàng làm ba phần, ta lấy một phần trong đ ó, sau đ ó ta sẽ giúp các ngươi tiến vào.
Nhưng vào lúc này, Tần Vô Ngân từ bên trong vọt ra, hiện giờ hắn cũng đang giành giật từng giây thời gian, lập tức nói điều kiện ra.
Bọn người Côn Bằng thái tử, Võ Thân Vương, Chu Dật Phàm, Nguyệt Minh thái tửđều ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới gió lại đổi chiều như vậy, tên hỗn đản Tần Vô Ngân này lại đi ra, nếu như không phải do hắn, sự tình chưa chắc đãđến mức này, nếu lúc ấy giết Trình Cung thì cũng sẽ không có những chuyện hôm nay.
Bây giờ tên hỗn đản này lại còn không biết xấu hổ đi ra nói những lời như vậy. Nhưng tất cả mọi người đều không giết hắn, không cóđịch nhân vĩnh viễn, những lời này bọn hắn đều tinh tường hơn ai khác, rất nhanh trao đổi thần niệm với nhau.
– Tốt!
Côn Bằng thái tử căn bản không cần trao đổi, lập tức đồng ý.
Bọn người Võ Thân Vương cũng đồng ý rất nhanh, mấy người lại bắt đầu lập linh hồn huyết thệ, nhìn thấy huyết thệ hoàn thành. Tần Vô Ngân ở bên trong lập tức phá trận, để bọn hắn tiến vào. Hắn đã hao phí hai ngày để nghiên cứu từng chút một cửa ra vào này, cho nên cũng có chút thành tựu trận pháp nơi này. Hơn nữa bây giờ hắn lại ở bên trong nên lại càng dễ dàng phá vỡ hơn một chút. Có một hai cái trận pháp không thể phá vỡ, bọn người Côn Bằng thái tử liền trực tiếp bạo lực phá vỡ, không đến nửa nén hương, bọn hắn đã vọt đến, vừa tiến vào, tất cả bọn hắn đều nhanh chóng bay vào trong cung điện.
Bên trong cung điện, lúc này Trình Cung đang mang theo mọi người phá vỡ mấy trận pháp ở tầng ngoài, giờ phút này hắn đã nhìn rõ ràng hình dáng của tòa tháp từ trên xuống dưới. Trên cùng là một khỏa mặt trời nhỏ, tản ra khí tức nóng rực khủng bố, phía dưới tắc thì mà một hào quang lớn, bên cạnh thì là một đ ám vật thể, toàn bộ đều là hình cầu. Mỗi tầng đều có trận pháp, tuy rằng những trận pháp này không còn tốt nhưng lại tương đối nguyên vẹn. Trình Cung cũng không có biện pháp đơn giản phá giải khai mở, quan trọng nhất là, cho dù phá vỡ được những trận pháp này thì những vật này cũng bị một tầng hào quang bao lại, khó có thể thu vào không gian giới chỉ, khó có thể nhiếp cầm, muốn như vậy thì phải phá vỡ màn hào quang này.
Ở dưới cùng là mười sáu khỏa quang cầu, giờ phút này Trình Cung đã phá vỡ trận pháp, mọi người toàn lực ra tay, đãđ ánh vỡ tám quang cầu trong đ ó, trong đ ó có ba cái là trống rỗng, năm khỏa trong đ ó cóđan dược nhỏ như hạt đậu nành. Tuy rằng khỏa đan dược này cực kỳ nhỏ, nhưng khi nhìn thấy thì hai mắt Trình Cung không khỏi tỏa sáng lên.
– Đây là…
Theo thói quen, những người khác đều nhìn về phía Trình Cung, bởi vìđan hương này bọn hắn rất quen thuộc, tuyệt đối làđan dược phi phàm, nhưng cũng tuyệt đối không có biện pháp nhận biết được cái gì.
– Quả nhiên không hổ là Càn Khôn đan tông, đan dược mấy vạn năm trước mà còn có thể giữ lại được đến bây giờ, tuy rằng dược tính còn lại rất ít, nhưng những cái này cũng đều là Trung phẩm Đạo đan, tuy rằng uy lực một bằng một phần trăm lúc đ ó, nhưng so với Siêu phẩm Thiên cấp Đan dược bình thường thì còn mạnh hơn một ít. Hai hỏa Tục Mệnh đan, ba khỏa La hán Kim thân đan, đều làđồ tốt, mọi người tiếp tục.
Đồ vật tại Thời đại Thượng Cổ đều đủ khiến tuyệt đại đa số người tại Cửu Châu đại địa chóng mặt não trướng, không biết nam bắc gì, nhưng Trình Cung lại có thể thốt ra. Những vật này, trước kia hắn cũng đã luyện chế qua, chỉ là những khỏa đan dược do Càn Khôn Đan tông luyện chế này có chút đặc biệt, tựa hồ còn có một chút pháp môn từ thời xa xưa bên cạnh, xem ra khi trở về mình phải hảo hảo nghiên cứu một chút.
Tầng dưới cùng là mười sáu khỏa quang cầu, bên trên là tám khỏa, trên nữa là bốn khỏa, tiếp theo là dải hào quang thật dài kia, trên đỉnh là một mặt trời nhỏ. Từ tầng dưới cùng hướng lên như là bậc thang, phá vỡ trận pháp, còn phải phá vỡ hào quang mới có thể thu lấy.
Tầng dưới cùng đều xuất hiện Trung phẩm đạo đan, lập tức khiến người vô cùng chờđợi đồ vật bên trên, cái này bất đồng với những Nguyên tinh vừa rồi, bởi vìđạo đan này bọn hắn thật sự cầm trong tay. Tuy rằng bộ phận còn lại rất ít, nhưng so với Hạ phẩm đạo đan bình thường thì cũng là thứ tốt.
– Trình Cung, hôm nay ngươi hẳn phải chết, Vạn Thú Hồn Liệm, trấn hồn!
Côn Bằng thái tử gầm lên giận dữ, điên cuồng vọt đến, Vạn Thú Hồn Liệm trong tay oanh ra uy lực đạo khí, trực tiếp bao phủ Trình Cung vào trong đ ó.
Vô số linh hồn yêu thú phát ra tiếng kêu khiến tâm hồn người khác kinh khiếp, khiến thần niệm người kinh hãi, sâu trong linh hồn cũng lộ vẻ run rẩy.
Bọn người Côn Bằng thái tửđã chạy đến, Côn Bằng thái tử liền dốc sức liều mạng xuất chiêu số ra, mà thủ hạ bọn hắn mang đến tắc thì xông về phía Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh và bọn người Lý Dật Phong. Sau đ ó thì bọn người Chu Dật Phàm, Tần Vô Ngân, Võ Thân Vương cơ hồ đồng thời phóng tới phía tám khỏa quang cầu còn chưa bịđ ám người Trình Cung phá vỡ kia.
– Hừ!
Côn Bằng thái tử hừ lạnh trong nội tâm, phát động công kích, hắn nổi giận muốn giết Trình Cung. Nhưng hắn đường đường là nhi tử của Côn Bằng đại đế Yêu tộc, hắn cũng còn không ngu ngốc đến mức dốc sức liều mạng để người khác ra tay chiếm tiện nghi, thu lấy bảo tàng trước mắt. Vừa rồi đã phát linh hồn huyết thệ, hơn nữa với lòng tin về sự cường thế của Yêu tộc mình, những người này được cái gì, khẳng định hắn được cái đ ó. Đã như vậy thì cần gì phải tranh đoạt, trước hết giết Trình Cung. Tiến công Song long thành thất bại, sau đ ó ăn trộm gà bất thành con mất nắm gạo, lại còn giúp Trình Cung độ kiếp thành công. Đã thế còn khiến Thiên Bảo Thử tổn thất Càn Không Đan, không giết Trình Cung, sau khi trở về hắn cũng không biết phải bàn giao nhắn nhủ cho Thử Quá Tôn như thế nào nữa.
– Chết đi! Âm hồn cũng dám kêu gào ở chỗ này, chơi thần niệm với bổn đại thiếu ta đây? Muốn chết? Cho các ngươi thấy bổn đại thiếu lợi hại như thế nào, trùng kích thần niệm, Hỏa Long, xuất!
Vạn Thú Hồn Liệm sử dụng hồn phách yêu thú mà luyện chế thành, vốn là vật cực âm, cho dù người bình thường có lực lượng cường đại nhưng khi thần niệm và hồn phách bị công kích thì cũng có mà ứng phó.
Đáng tiếc người hắn đối đầu lại là Trình đại thiếu. Thần niệm Trình Cung chính là Thiên Anh tầng thứ năm, đối với vận dụng thần niệm thì toàn bộ Cửu Châu đại địa cũng không có người nào có thể so sánh được. Nhìn thấy Côn Bằng thái tử sử dụng Đạo khí Vạn Thú Hồn Liệm, hắn cũng không dám chủ quan, tế Tiểu Hư Đỉnh ra, mặc dù Tiểu Hư Đỉnh này chỉ là Tuyệt phẩm Linh khí, nhưng linh khí kia cũng là Hỏa long nhất mạch, do đầu Hỏa Long của Trình Cung một mực tán chí dương chân hỏa ra để nuôi nấng, công với lúc luyện chế thành Tuyệt phẩm Linh khí cũng sử dụng Niết Bàn hỏa diễm, cho nên hiện giờ bản chất của đầu Hỏa Long này đã có bất đồng rất lớn.
Giống như Tuyệt phẩm Linh khí bình thường gặp được Đạo khí, sẽ trực tiếp vỡ vụn, cho dù Tuyệt phẩm Linh khí có khí linh cung sẽ bịđạo khí bên trên khí linh áp chế, khó có thể phát huy ra được lực lượng, thậm chí trực tiếp sụp đổ. Nhưng Hỏa Long Tiểu Hư Đỉnh lại vừa vặn khắc thì âm hồn trong Vạn Thú Hồn Liệm, Hỏa Long phóng lên trời, xông vào Vạn Thú Hồn Liệm, hình thành vòng xoáy, bên trong lập tức phát ra vô số tiếng kêu thảm thiết.
Lại thêm trùng kích thần niệm oanh trúng, bên trong bản thân Vạn Thú Hồn Liệm đã hỗn loạn cả lên.
Bất quá, Trình Cung cũng có thể cảm nhận được, dù sao thì uy lực của đạo khí cũng không phải là chuyện đ ùa, Tiểu Hư Đỉnh và Hỏa Long đều nhận áp lực cường đại, Tiểu Hư Đỉnh càng tùy thời muốn nổ tung, mà Hỏa Long cũng đang dốc sức liều mạng trùng kích.
– Oanh!
Trong thân thể Trình Cung lập tức hấp thu một khỏa Nguyên Tinh nhỏ chừng hột cơm, trực tiếp thúc dục lực lượng lên đến Địa Anh đỉnh phong, khoát tay một cái, vỗ ra Huyết Thương Khung Đại Thủ Ấn cựđại.
Côn Bằng thái tử cũng không phải là giao thủ với Trình Cung lần đầu tiên, nhưng đường đường chính chính, liều mạng chính diện như thế này lại là lần đầu tiên. Thấy Trình Cung dùng Tuyệt phẩm Linh khíđể ngăn trở Vạn Thú Hồn Liệm của mình, hơn nữa trấn hồn Vạn Thú Hồn Liệm lại bị bài trừ cũng làm hắn thật bất ngờ, càng cảm giác ngoài ý muốn. Hắn không ngờ lúc này Trình Cung lại có thể bộc phát ra lực lượng Địa Anh đỉnh phong, oanh kích đều là Thập vạn Long chi lực.
Đối mặt với loại công kích này, Côn Bằng thái tử cũng không dám khinh thị, đưa tay khẽ động một cái, hất Vạn Thú Hồn Liệm kia lên, muốn trấn áp Trình Cung nhưng Vạn Thú Hồn Liệm lại e ngại Hỏa Long kia, trực tiếp oanh kích lên trên Huyết Thương Khung Đại Thủ Ấn.
– Oanh!
Tiếng nổ tung bạo tạc cực lớn vang lên, chấn bay Côn Bằng thái tử và Trình Cung ra nòoài, trùng trùng điệp điệp va vào vách tường hai bên. Lực lượng của bọn hắn cường hãn khiến vách tường chung quanh trực tiếp vỡ vụn.
Vách tường vỡ vụn khiến trận pháp bảo hộ chung quanh vách tường cũng triệt để dao động, các loại âm hàn, âm u bên ngoài cũng bắt đầu bao phủ nơi này dần dần, khí tức này càng lúc càng nồng đậm khiến hào quang khỏa mặt trời bé con kia ảm đạm đi một ít, không chỉ như thế, toàn bộ hòn đảo đều có chút lắc lư, mà loại lắc lư này không phải do chiến đấu tạo thành mà tựa hồ như có cái gì ở tầng dưới cùng hòn đảo này.