“Được rồi, tiết học hôm nay đến đây thôi.” Giáo viên nghe tiếng chuông đúng giờ tan học.
Trương Liêu trực nhật tuần này, nên phải chờ giáo viên ký tên xong mới được về.
“Này, lớp trưởng, sao Thi Sơn Thanh và Long Ngọ không đi học?” Giáo viên bộ môn đều biết hai người bọn họ, người trong lớp không nhiều nên rất dễ nhìn ra ai không đi.
Trương Liêu ngẩn người nói: “Chắc là có việc ạ..” Thi Sơn Thanh và Long Ngọ đã dời ra ngoài ở, thỉnh thoảng mới về phòng vào buổi trưa nên cậu ta không rõ lắm. Vừa rồi trước khi đi học cậu ta có gọi điện thoại cho Thi Sơn Thanh, nhưng không có ai bắt máy. Sau đó cậu ta lại gửi tin nhắn cho Long Ngọ, cũng không có người trả lời.
“Vậy đi, khi nào gặp được thì em hỏi xem hai em ấy có chuyện gì nhé?” Giáo viên thuận miệng nói một câu, không thật sự tra cứu.
“Dạ.” Trương Liêu gật đầu đáp ứng.
Lúc cậu ta đi ra thì thấy Ninh Trừng đã chờ ở ngoài, chiều nay bọn họ đều có lớp nên có hẹn nhau cùng ăn cơm tối.
“Tiểu Trừng này, em có gặp Long Ngọ không?” Trương Liêu đi ra liền hỏi.
Ninh Trừng lắc đầu: “Không ạ, làm sao vậy?”
“Chiều nay không thấy cô ấy và Sơn Thanh đến lớp, cũng không liên lạc được.” Trương Liêu nhíu mày, có hơi lo lắng.
“Chắc là có việc gì đó.” Ninh Trừng lại không hề lo lắng. Hai anh chị ấy chăm sóc cho nhau sẽ chẳng xảy ra việc gì hệ trọng, hơn nữa chị cô ấy và anh Thi cũng đâu phải kiểu người không cẩn thận.
Trương Liêu ngẫm lại cũng thấy đúng, có lẽ là có việc đột xuất nên không kịp xin phép. Đã không còn băn khoăn nên cậu ta và Ninh Trừng liền đi về phía nhà hàng mà họ đã đặt trước.
Lúc Long Ngọ thức dậy thì ngoài cửa sổ trời đã tối rồi, đưa tay lên đỡ trán, cô nhịn không được mà nhớ lại buổi trưa điên loạn.
“Dậy rồi à?” Một giọng khàn khàn mang theo từ tính vang lên bên tai Long Ngọ.
Long Ngọ ngạc nhiên hơi quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Thi Sơn Thanh choàng áo choàng tắm, đứng ở bên giường với cơ thể mang theo hơi nước, dịu dàng nhìn cô.
Giật giật tay, Long Ngọ ngồi dậy từ trên giường, tấm chăn mỏng cũng lập tức trượt xuống.
Đáy mắt của Thi Sơn Thanh là vẻ cưng chiều và bất đắc dĩ đan xen vào nhau. Cậu ngồi lên kéo tấm chăn rồi nhẹ nhàng bao lấy cơ thể trần truồng của Long Ngọ, xong mới ôm cô vào lòng.
“Có thấy khó chịu chỗ nào không?” Thi Sơn Thanh đã giúp Long Ngọ lau người, nhưng vẫn sợ cô không thoải mái.
Long Ngọ chậm chạp hồi thần, nói: “Không sao.”
Đúng thật là không sao, Thi Sơn Thanh rất cẩn thận. Chẳng qua chuyện đã gây chấn động lớn cho cô, sau khi nhớ lại vẫn như đang mơ.
Giờ phút này Thi Sơn Thanh chính là tràn ngập tình yêu không có chỗ đặt, cậu trực tiếp lên giường ôm lấy Long Ngọ, tựa đầu vào vai của cô mà cọ cọ vô cùng thân mật.
“A Ngọ này..” Thi Sơn Thanh bỗng nhiên dừng lại, gian xảo cười nói, “Tớ là người của cậu, cậu phải chịu trách nhiệm cả đời đấy.”
Long Ngọ vừa nghe thấy từ trách nhiệm này, tinh thần vì thế mà rung lên một cái. Cô mở to đôi mắt buồn ngủ, an ủi Thi Sơn Thanh: “Tớ sẽ phụ trách mà, tốt nghiệp xong bọn mình kết hôn liền.”
“Ừm.” Long Ngọ cảm giác được Thi Sơn Thanh trên vai mình ngoan ngoãn gật đầu, cậu nhỏ giọng nói, “Kết hôn rồi.. A Ngọ vẫn phải tốt với tớ mới được nhé.”
Long Ngọ lập tức cảm giác ngực mình đong đầy xúc động muốn đối tốt với Thi Sơn Thanh cả đời. Ý nghĩ mơ mơ hồ hồ lúc trước của Long Ngọ tức khắc bị quét sạch sành sanh, chỉ còn lại suy nghĩ sẽ đối xử tốt với Thi Sơn Thanh mà thôi.
“A Ngọ, cậu mệt không?” Thi Sơn Thanh nhận ra được vẻ mệt mỏi của Long Ngọ, dịu giọng hỏi.
“Hơi hơi.” Không biết vì sao cơn buồn ngủ của cô lại lan lên đầu.
Thi Sơn Thanh dứt khoát ôm Long Ngọ nằm xuống, ngủ cùng cô.
Đang trong cơn buồn ngủ, Long Ngọ đột nhiên nhớ chiều nay hai người bọn họ không đi học, ngay cả xin nghỉ cũng chưa xin luôn.
“Bọn mình chưa xin nghỉ mà.” Long Ngọ lên tinh thần, nói thế với Thi Sơn Thanh.
“…”
Khi đó ai lại nhớ nổi loại chuyện này chứ, Thi Sơn Thanh bất đắc dĩ hôn Long Ngọ một cái, sau đó đứng dậy.
“Tớ đi nói với Trương Liêu.” Bình thường lúc này Trương Liêu đều chơi game trong phòng, cậu đi hỏi tình hình thế nào.
Cẩn thận đắp chăn mỏng lên người Long Ngọ, Thi Sơn Thanh thay áo ngủ rồi ra ngoài đi gõ cửa phòng Trương Liêu ở đối diện.
Trương Liêu đã sửa lại thói quen chơi game từ lâu, thời gian yêu đương còn đang chê ít đây, còn chơi game nữa thì làm sao dính Ninh Trừng được.
Cho nên khi Thi Sơn Thanh đến gõ cửa, Trương Liêu đang gọi video với Ninh Trừng. Bọn họ vừa đi ăn với nhau xong, về đến phòng liền bắt đầu gọi video.
“Đến đây.” Trương Liêu nghe được tiếng gõ cửa chỉ có thể bảo Ninh Trừng chờ một chút.
“Sơn Thanh?” Trương Liêu kinh ngạc lên tiếng, ngay cả Ninh Trừng trong video cũng nghe được giọng của cậu ta.
“Chiều nay cậu đi đâu thế? Long Ngọ cũng không tới, tớ có gọi cho các cậu mấy cuộc điện thoại mà không ai bắt máy.”
Thi Sơn Thanh hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi này của cậu ta, “Có việc, ngày mai giúp tôi bổ sung đơn xin nghỉ, nói tôi bệnh, A Ngọ phải chăm sóc tôi.”
“…”
Trương Liêu im lặng nhìn đuôi lông mày còn thiếu không viết chữ ‘xuân phong đắc ý’ của Thi Sơn Thanh ngoài cửa. Nếu người bị bệnh mà có dáng vẻ thế này, thì cậu ta cũng muốn thử đó.
“Tôi về đây.” Thi Sơn Thanh nói xong thì về.
Lúc Trương Liêu thấy Thi Sơn Thanh sắp vào phòng thì gọi cậu: “Tối nay cậu ở trường à?”
“Ừ.” Thi Sơn Thanh chỉ để lại âm vang trong không trung, cửa đã đóng từ lâu.
“…”
Sao cứ có cảm giác đã bỏ lỡ điều gì ấy.
Lúc Trương Liêu quay lại, Ninh Trừng trong video lập tức hỏi Long Ngọ.
“Không biết nữa, chắc ở cùng cậu ấy.” Vẻ mặt Trương Liêu sáng ngời, “Vừa nãy cậu ấy tới bảo anh xin nghỉ cho cậu ấy.”
“Anh ấy bị bệnh ạ? Có nặng lắm không?” Ninh Trừng sợ Long Ngọ sẽ gặp khó khăn khi chăm sóc Thi Sơn Thanh.
Trương Liêu nhớ lại dáng vẻ khi nãy của Thi Sơn Thanh, liền trợn tròn mắt nói: “Em lo lắng cho cậu ấy làm gì, anh thấy cậu ấy có vẻ vui lắm, tuyệt đối không giống người bị bệnh đâu.”
“Em lo cho chị của em thôi.” Ninh Trừng đã sớm biết Trương Liêu là một bình dấm chua, nên cười giải thích.
“Yên tâm đi, bọn họ rất tốt.” Uất ức trong lòng Trương Liêu không ngừng nổi bong bóng, luôn cảm thấy tình yêu của mình đầy nguy cơ là sao ta?
Thi Sơn Thanh đóng cửa lại liền đi rót một ly nước, định đưa Long Ngọ uống, lại không nghĩ Long Ngọ đã nhắm mắt ngủ say rồi.
Thi Sơn Thanh uống ừng ực ly nước, đặt ly ở tủ đầu giường rồi trèo lên giường nằm. Cậu nằm bất động nhìn sườn mặt của Long Ngọ, không ngừng dùng ánh mắt để miêu tả, tựa như muốn khắc khuôn mặt cô thật sâu vào đầu.
Ngày hôm sau
“Ê, Sơn Thanh.” Trương Liêu đóng cửa phòng mình, đi gõ cửa phòng Thi Sơn Thanh, “Đừng quên sáng nay có lớp đấy.”
Cửa nhanh chóng được mở ra, nhưng không phải Thi Sơn Thanh, mà là Long Ngọ.
“…”
Trương Liêu nhìn Long Ngọ, chớp mắt trong đầu hiện lên một câu: Thanh niên ấy mà!
“Chào, buổi sáng tốt lành!” Trương Liêu giật miệng cười, sau đó chào tạm biệt Long Ngọ, “Nhớ đi học nhé, đừng đến muộn.”
Thì ra là thế? Mình đúng thật là thuần khiết, không ngờ lại không nghĩ tới phương diện này. Người trẻ tuổi máu nóng dễ va chạm, cậu ta hiểu… hiểu mà.
“Trương Liêu vừa tới à?” Thi Sơn Thanh sửa quần áo xong, đi ra hỏi.
“Ừ, bảo bọn mình đừng quên đi học.” Long Ngọ trần thuật.
Thi Sơn Thanh gật đầu, cầm một chiếc hộp tinh xảo trên bàn rồi ngoắc tay với Long Ngọ nói: “A Ngọ, lại đây.”
Long Ngọ theo lời đi qua, ngồi xuống, đưa lưng về phía Thi Sơn Thanh.
Thi Sơn Thanh mở nắp hộp ra, chọn chiếc cặp tóc và dây buộc đơn trong hộp rồi đậy lại. Cậu cúi người vén tóc Long Ngọ lên, ngón tay thon dài trắng nõn linh hoạt đưa qua đưa lại trên tóc cô, rất nhanh đã thành một đuôi ngựa đơn giản.
Sau khi dùng dây buộc tóc cột chắc lại, Thi Sơn Thanh lại bện tóc mái cho Long Ngọ rồi dùng cặp tóc kẹp lại. Trước đó Long Ngọ từng cắt tóc một lần, hiện tại là lúc nửa dài nửa ngắn, rất khó xử lý.
Mặc dù Thi Sơn Thanh đã cẩn thận cột chắc, những vẫn có vài sợi tóc rối bướng bỉnh rơi ra. Thi Sơn Thanh lại vén từng sợi rồi kẹp sau tai Long Ngọ, không cho chúng rơi xuống nữa.
“Được rồi đó.” Thi Sơn Thanh chuyển sang ngồi trước mặt Long Ngọ, cười với cô nói.
Long Ngọ không thấy dáng vẻ của mình cũng không đi soi gương, mà trực tiếp ra khỏi cửa.
Bởi vì tiết buổi sáng sẽ học cùng nhau, nên Thi Sơn Thanh để hết sách của Long Ngọ vào trong ba lô của mình, Long Ngọ chưa kịp lấy gì đã bị cậu dắt ra cửa.
Những người dọc đường đi mà biết hai người bọn họ đều sửng sốt, không phải vì sự thân mật giữa hai người, mà là giật mình vì cách ăn mặc của Long Ngọ.
Bọn họ ở chung đã lâu, theo thời gian mọi chuyện của Long Ngọ đều do Thi Sơn Thanh xử lý, bất kể là tóc tai hay quần áo của cô, toàn bộ đều là tâm tư của Thi Sơn Thanh.
Có thể nói trước đây Long Ngọ sống rất cẩu thả, quần áo mặc được là được, chỉ cần gọn gàng. Tóc không buộc được thì cạo, phong cách làm việc cũng rất thô bạo, qua loa.
Hiện tại tóc của cô là do Thi Sơn Thanh buộc từng chút, quần áo cũng là Thi Sơn Thanh tự tay chọn. Chất liệu quần áo rất tốt, mặc vào thoải mái. Hơn nữa Thi Sơn Thanh cũng biết tính cách của cô, cho nên chọn quần áo mặc vào cũng tiện hoạt động, nhưng vẫn không mất phong cách.
Long Ngọ cảm thấy để cậu mua quần áo cho cô mặc còn tốt hơn tự mua, liền dứt khoát đưa hết tiền tháng của mình cho Thi Sơn Thanh, để cậu xử lý.
Thi Sơn Thanh cười rồi nhận, nhưng chưa hề xem qua, vẫn luôn cà thẻ của mình.
“Đó là Long Ngọ khoa Kinh tế và quản lý à?” Một người nữ sinh lặng lẽ hỏi người bạn bên cạnh.
“Đúng rồi.” Bạn tốt gật đầu chắc chắn, khuôn mặt đơ kia ngoại trừ là Long Ngọ thì còn ai.
Nữ sinh thở dài: “Bạn ấy phối quần áo đẹp quá, đơn giản mà nền nã, trong gọn gàng còn có loại cảm giác xinh đẹp. Tóc nhìn cũng đẹp nữa, lúc trước tớ có để tóc ngắn mà nhìn xấu, không phải vểnh lên cao thì chính là xù đến mức mẹ tớ cũng nhận không ra luôn.”
Bạn tốt liếc mắt nhìn nữ sinh kia rồi nói: “Tớ thấy cậu có hâm mộ cũng vô dụng à, vì người ta cao nên cậu không so được đâu.”
“… Tớ học cách mặc của bạn ấy cũng không được à!”
“Nhưng cậu đâu có cao như bạn ấy.” Lại nhìn thoáng qua dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của nữ sinh kia, bạn tốt nói chắc.
Thi Sơn Thanh và Long Ngọ không hề biết người khác nghị luận về bọn họ như thế nào, chỉ lặng lẽ đi đến tòa nhà dạy học.
“Mai A Ngọ có lớp không?” Mai là thứ bảy nên cậu muốn ở cùng Long Ngọ. Quan hệ của hai người đã tiến sâu hơn vào hôm qua, ở cùng nhau nhiều mới tốt.
Long Ngọ nghĩ nghĩ rồi nói: “Không, tớ cúp tiết sáng mai.”
Hiếm khi mới thấy cô nhạy cảm được một lần, biết nếu lúc này mà xa Thi Sơn Thanh, thì cậu sẽ không vui như thế này nữa.
“Cúp?” Chẳng qua Thi Sơn Thanh không ngờ Long Ngọ sẽ làm thế.
Long Ngọ nghiêm túc gật đầu nói: “Ừ, thứ bảy không muốn đi học.”
Cái cớ vụng về khiến Thi Sơn Thanh nở nụ cười, trên khuôn mặt đẹp trai là nụ cười như nắng, làm cho những người xung quanh chưa bao giờ thấy cậu cười đều dừng bước.
“Vậy thì không lên lớp nữa.”