Tám đạo hàn mang trong nháy mắt đã đến trước mặt bọn chúng, mà thân thể chúng đã ngừng lại trong chốc lát. Thì Quang Biến, thời gian khống chế.
“Phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh!” Tám tiếng nổ vang lên, băng châm trên không trung nổ tung, hai lần gia tốc. Tám đạo lam mang ngay tức thì đã xuyên vào trong mắt Tượng Yêu. Đúng vậy, trong mắt! Mục tiêu chính là mắt bọn nó. Dưới tác dụng của Thì Quang Biến, bọn nó muốn nhắm mắt cũng không làm được.
Bốn tên Tượng Yêu bị băng châm xuyên qua mắt vào trong đại não, ngay sau đó, băng châm nổ tung. Dù lực phòng ngự cường hãn như thế nào, bên trong cũng đều yếu ớt, huống chi đại não là nơi yếu ớt nhất.
Bốn tên Tượng Yêu mất đi cân bằng, khi thời gian ngưng kết chấm dứt, cơ hồ đồng thời bị quẳng ra ngoài. Mà đầu Cửu giai Tượng Yêu bị trượt ra xa lúc nãy vẫn chưa thể đứng lên.
Bốn tên Tượng Yêu, mất mạng!
Đây chính là hai tên Bát giai, hai tên Thất giai nổi tiếng với lực phòng ngự a!
Lúc này, không chỉ khán đài lặng ngắt như tờ, ngay cả Vũ Băng Kỷ cũng có chút ngẩn người. Hắn rất hoài nghi, đây là do mình làm sao?
Băng châm áp súc thêm hai lần gia tốc, uy lực lại có thể đạt tới trình độ như vậy?
Hắn cơ hồ theo bản năng quay người nhìn Đường Tam.
Chiến thuật do Đường Tam bố trí, hoá giải thế tiến công thứ nhất của đối phương, sau đó dùng băng châm công kích con mắt Tượng Yêu.
Muốn lấy năng lực của bọn họ phá phòng ngự của Tượng Yêu là chuyện không dễ dàng, nhưng là, phòng ngự mạnh hơn nữa cũng không phải không có chút sơ hở. Con mắt luôn luôn yếu ớt, phải không? Mà băng châm chuyên phá phòng ngự, cộng thêm Thì Quang Biến khống chế thời gian cùng Thiên Hồ Biến gia trì số mệnh, Tượng Yêu muốn né tránh băng châm của Vũ Băng Kỷ là chuyện không thể nào. Thân hình to lớn kia, trong mắt Đường Tam không có tác dụng gì.
Trình Tử Chanh trên không trung có tác dụng quấy rối, chân chính hạ sát thủ là Vũ Băng Kỷ cùng Cố Lý phối hợp. Chỉ là một màn này quá rung động. Tám đạo băng châm lướt qua, bốn tên Tượng Yêu đã chết, đại não bị nổ tung, chúng thậm chí không thể kêu đau.
Điều khiển băng châm, Vũ Băng Kỷ đã khổ luyện hơn một năm nay. Dưới sự chỉ điểm của Đường Tam và Tinh Thần Lực dần tăng lên, hắn vẫn luôn cố gắng. Ngày đó luận bàn, hắn đã ngăn cản được Quan Long Giang lão sư. Nhưng hôm nay, uy lực của băng châm mới chân chính được thể hiện ra.
Khi đối mặt với Quan Long Giang hắn còn lưu thủ vì tránh làm lão sư bị thương, nhưng đối với những Tượng Yêu này thì không cần. Băng châm hai lần tăng tốc, cộng thêm Băng Bạo Thuật nổ tung, trong nháy mắt đã gϊếŧ chết đối thủ. Cho tới lúc này, Vũ Băng Kỷ mới thực sự hiểu được kỹ năng Đường Tam dạy cho hắn đáng sợ như thế nào.
Đường Tam mỉm cười nói: “Ngàn lần luyện tập không bằng một lần thực chiến. Băng châm của Đại sư huynh coi như tiểu thành.” Trong mắt hắn, chuyện này đương nhiên chỉ là tiểu thành, đây chính là phán đoán của Thần Vương.
Lúc này, đầu Cửu giai Tượng Yêu kia đã bò lên, khi nó nhìn thấy bốn đồng đội của mình đều ngã xuống thì quên cả đau đớn, không thể tin vào mắt mình. Nó thậm chí không nhìn thấy đồng đội của mình chết như thế nào. Bây giờ trong lòng nó không phải lửa giận, mà là sự ớn lạnh.
Xảy ra chuyện gì? Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mình lại trượt ra ngoài, đồng bạn chết như thế nào? Sợ hãi và nghi hoặc khiến nó không dám tiếp tục tấn công nữa.
Mà lúc này, một phút đồng đồ đã tới.
Muốn thắng cược một phút đồng hồ thì trận đấu phải kết thúc trong vòng một phút. Tựa như rất nhiều khán giả đều cho rằng chỉ cần một cái Chiến Tranh Tiễn Đạp thì đã đánh chết năm tên nhân loại kia rồi.
Mà trên khán đài, sau khi yên lặng ngắn ngủi đã lập tức trở lại ồn ào. Những giọng nói khó tin, nhưng thanh âm mắng giận và cả phấn khởi vang lên liên tiếp.
“Trời ạ! Cái này … ta đang nhìn thấy gì đây? Đội Tượng Yêu vì sao đã ngã xuống bốn người? Vì sao? Bọn họ chết như thế nào, những nhân loại kia thế nào làm được? Không thể tin nổi, thật không thể tin nổi. Rất tiếc khi phải nhắc các vị rằng một phút đồng hồ đã qua.” Người chủ trì khiếp sợ la lên.
Cửu giai Tượng Yêu thở hổn hển, trên cái mũi dài còn có máu nhỏ xuống. Đối diện hắn, năm tên đối thủ tất cả đã chuyển sáng chỗ nó. Nó biết rõ, đối thủ sẽ không tha cho nó, đây là chiến trường tàn khốc nhất trong Đấu Thú Tràng đó.
Không, đối thủ mạnh nhất mới chỉ Bát giai, gϊếŧ chúng, gϊếŧ chúng!
Đôi mắt Cửu giai Tượng Yêu đột nhiên đỏ như máu, nó lần nữa khởi phát công kích, mũi dài vung vẩy, trên thân bộc phát hào quang không gì cản được, một tầng quang mang màu tro bắn ra. Đây là năng lực thiên phú thứ hai của nó, Tượng Giáp Thuật.
Trước đó bọn nó quá coi thường nhóm Đường Tam nên ngay cả Tượng Giáp Thuật cũng không phát động. Nhưng là, dù nó có phát động cũng chỉ bảo trụ được cái mũi của nó không bị chặt đứt, cũng không ảnh hưởng đến biến hoá phía sau.
Phòng ngự của Tượng Giáp Thuật không ngăn được băng châm của Vũ Băng Kỷ tất nhiên sẽ bị trọng thương. Bát giai Tượng Yêu dùng Tượng Giáp Thuật có lẽ ngăn được băng châm xuyên vào đại não, nhưng không thể cản được con mắt bị đâm xuyên, kết cục cuối cùng cũng không tốt hơn. Đây chính là uy lực của băng châm sau khi áp súc.
Từng khối băng cứng xuất hiện trên đường đi của Cửu giai Tượng Yêu. Trên không trung, Trình Tử Chanh dùng Kim Sí Phi Phong Trảm không ngừng chém vào phần gáy của nó, mỗi lần công kích đều mạnh hơn lần trước, Tượng Giáp Thuật bị chấn động không ngừng phát ra hào quang màu tro.
Nhìn thấy Cửu giai Tượng Yêu lao về phía mình như con thú bị mắc bẫy, Vũ Băng Kỷ không khỏi nhớ đến những lời Đường Tam đã nói khi an bài chiến thuật ngày hôm qua.
“Ưu điểm và khuyết điểm của Tượng Yêu rất rõ ràng. Bọn chúng có lực lượng lớn, bản thân có lực phòng ngự cường đại. Với sức mạnh đáng sợ đó, nó có thể làm chấn động toàn trường và giẫm đạp khắp nơi. Tuy nhiên khuyết điểm của bọn nó cũng rất trí mạng, đó chính là không có thủ đoạn công kích hiệu quả, chủ yếu dựa vào bản năng. Tượng Yêu tộc Thần cấp trở xuống đơn giản chỉ có hai năng lực Chiến Tranh Tiễn Đạp cùng Tượng Giáp Thuật. Chỉ cần hạn chế không cho chúng thi triển Chiến Tranh Tiễn Đạp thì chúng ta cơ bản đã thắng, mà chúng ta am hiểu nhất là khống chế.”
Hiện tại mọi chuyện giống như Đường Tam nói, chỉ là Vũ Băng Kỷ không nghĩ tới uy lực của băng châm cường hãn như vậy, trực tiếp gϊếŧ chết bốn tên Tượng Yêu, từ đó đặt vững thế cục thắng lợi.
Đường Tam ra hiệu, Vũ Băng Kỷ không tiếp tục thi triển băng châm nữa, chỉ không ngừng phóng băng cứng theo hướng Cửu giai Tượng Yêu, đồng thời Trình Tử Chanh trên không không ngừng công kích quấy rối. Mặc dù rất khó phá vỡ phòng ngự của nó, nhưng cũng đã làm nó càng bực bội.
“Rống —” Tiếng gầm lại vang lên, quang mang Tượng Giáp Thuật dao động kịch liệt như ngọn lửa, thân thể cao lớn vọt lên, khi cách nhóm Đường Tam mấy chục mét thì muốn toàn lực thi triển Chiến Tranh Tiễn Đạp, ngoan cố chống cự.
Nó đang thiêu đốt huyết mạch, ở trạng thái này, tất cả kỹ năng khống chế đều giảm hiệu quả ảnh hưởng lên người nó.
“Độc Bạch sư huynh.” Đường Tam trầm giọng quát.
Cổ tay Độc Bạch khẽ đảo, một khối trận bàn xuất hiện ở trong tay. Quang mang màu vàng hiện dưới chân bao phủ toàn bộ bốn người. Trên không trung, Trình Tử Chanh đập mạnh hai cánh bay lên cao hơn.
“Oanh —” Cửu giai Tượng Yêu rút cuộc đã thi triển được thủ đoạn mạnh nhất của nó.