Tiếng cười vang trong nháy mắt vang vọng khắp toàn bộ khán đài, trong vô hình đã mang đến áp lực cực lớn khiến bốn người Vũ Băng Kỷ đều có chút cứng ngắc, nhiều hơn chính là phẫn nộ.
“Dùng hành động chứng minh cho bọn nó chúng ta có thể làm được hay không. Không cần thiết phải tức giận.” Thanh âm Đường Tam lúc này vang lên khiến cho bốn người khôi phục lại bình thường.
Người chủ trì lại nói: “Nhưng ta phải cho các ngươi biết rằng, chiến đội Sử Lai Khắc đã thu được một trận thắng. Ngày hôm qua bọn họ đã chiến thắng một chi đội do toàn bộ Tượng Yêu tạo thành, khiến cho đối thủ toàn quân bị diệt. Người xem hôm qua hẳn là có ấn tượng về bọn họ. Cho nên hôm nay chúng ta cùng chờ mong xem bọn họ có thể sáng tạo thêm kỳ tích hay không. Như vậy xin mời chiến đội Huyết Tinh Đồ Lục ra trận. Chiến đội Huyết Tinh Đồ Lục mà các ngươi quen thuộc đã đến rồi!”
Trong giọng nói cao vút của người chủ trì, cửa treo bên kia đã từ từ mở ra. Không hề nghi ngờ, bình thường chiến đội xuất hiện sau càng có khả năng đạt được thắng lợi.
Đường Tam hai mắt nheo lại, chăm chú nhìn phía đối diện.
Đối diện đi vào sân là một tên có thân hình cao lớn, cao khoảng sáu mét, phía trên ở trần, lộ ra làn da màu đen nhám. Nó rất giống nhân loại, nhưng không phải là nhân loại, bởi vì trên trán nó chỉ có một con mắt. Trên vai vác một cây Lang Nha Bổng (gậy răng sói), toàn thân toát ra khí thế hung lệ không gì sánh được.
“Độc Nhãn Cự Nhân!” Vũ Băng Kỷ thở sâu, nói ra chủng tộc của đối phương.
Độc Nhãn Cự Nhân là một loại Yêu Quái, không phải là nhân loại. Bọn chúng thiên tính hung tàn, không quần cư, là điển hình cho loài đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Chính vì bọn nó không thích sống chung nên đa số đều sinh hoạt trong sơn dã, lấy Yêu Thú làm thức ăn, cho nên mới không hình thành một chủng tộc hoàn chỉnh, cũng không có tên trong Thiên Vũ Đế Quốc. Nhưng khi nói về sức chiến đấu cá nhân, bọn nó vô cùng mạnh. Độc Nhãn Cự Nhân thành niên có năng lực xé xác hổ báo.
Con Độc Nhãn Cự Nhân trước mắt này, nhìn từ thân cao cùng khí thế, ít nhất cũng đã Bát giai. Mà Bát giai Độc Nhãn Cự Nhân khác với Yêu Quái đồng cấp, dù đầu óc ngu si nhưng thiên phú chiến đấu vô cùng cường hãn, dù gặp phải cường giả Cửu giai cũng có khả năng đánh một trận. Hơn nữa, bọn nó có một loại năng lực thiên phú vô cùng mạnh mẽ tên là Tinh Thần Miễn Dịch. Bởi vì bọn nó không có Tinh Thần Chi Hải, mọi tấn công tinh thần đều không có tác dụng với bọn nó.
Theo sau Độc Nhãn Cự Nhân là một Hồ yêu có bộ lông đỏ. Đây là chủng tộc mà Đường Tam hết sức quen thuộc, Hồng Hồ tộc.
Đó là một thanh niên Hồng Hồ tộc, ngay cả con mắt cũng mang theo màu đỏ, yên lặng đi theo sau Độc Nhãn Cự Nhân, không có mị hoặc, chỉ có lạnh lẽo. Trong hai tay hắn là thanh đoản đảo loé ra hàn quang.
Phía sau Hồng Hồ tộc là ba Yêu Quái đồng tộc, nhìn thấy bọn chúng, Đường Tam có chút nhíu mày. Bởi vì ba tên này không đặc biệt am hiểu chiến đấu, trên đầu bọn nó có sừng hươu trắng noãn, chính là Linh Tê Lộc Yêu.
Đường Tam đã từng ở trên người Linh Tê Lộc Yêu thu được huyết mạch chi lực, cũng chính là một bộ phận của Linh Tê Thiên Nhãn, về sau dung hợp với Thiên Hồ Biến mới do Thiên Hồ Chi Nhãn làm chủ.
Hắn biết rõ Linh Tê Chi Nhãn có tác dụng nhìn thấu mọi nguyên tố biến hoá, bộ tộc này cùng Độc Nhãn Cự Nhân vừa vặn tương phản, có năng lực Tinh Thần Lực vô cùng mạnh, được ca tụng là một trong những chủng tộc thông minh nhất.
Tổ đội năm người này rất có ý tứ, thanh niên Hồng Hồ tộc hẳn là đánh phía bên. Độc Nhãn Cự Nhân cũng rất rõ ràng, khẳng định là đánh chính diện. Mà ba tên Linh Tê Lộc Yêu phía sau chỉ sợ là tấn công tinh thần.
Bị nhằm vào! Đây là cảm thụ của Đường Tam.
Hiển nhiên Đấu Thú Tràng đã quan sát trận đấu đầu tiên của bọn họ, cố ý lựa chọn đối thủ như vậy nhằm vào bọn họ. Bọn họ có Tinh Thần Lực khá mạnh cũng đã bị đối phương chú ý tới.
Đường Tam quay đầu nói với Độc Bạch: “Độc Bạch sư huynh, ngươi phải cẩn thận. Đối phương rất có thể sẽ nhằm vào ngươi. Ba tên Linh Tê Lộc Yêu kia Tinh Thần Lực không yếu, đoán chừng sẽ có thủ đoạn công kích tinh thần. Khi chiến đấu ta sẽ bảo hộ ngươi, dù chuyện gì xảy ra, không có ta nhắc nhở ngươi không được động, ở tại chỗ duy trì Thăng Linh trận, hiểu chưa?”
“Được.” Độc Bạch vừa nghe nói bản thân mình có thể bị nhằm vào liền khẩn trương hơn. Bất quá trong cảm nhận của hắn, trận chiến này vẫn như cũ không có nguy hiểm gì. Trước khi vào sân, hắn cũng đã sớm thi triển vận khí gia thân cho mọi người.
“Đại sư huynh, năng lực thiên phú của Độc Nhãn Cự Nhân là một loại sóng xung kích, ngươi phải cẩn thận. Chanh tử sư tỷ, ngươi từ không trung công kích ba tên Linh Tê Lộc Yêu. Độc Nhãn Cự Nhân cùng Hồng Hồ tộc giao cho ta cùng Đại sư huynh. Cố Lý sư huynh, ngươi cũng ở tại chỗ, tuỳ thời dùng Thì Quang Biến trợ giúp. Chúng ta trước tiên quan sát chiến thuật của bọn họ một chút.”
Đối phương có tên gọi chiến đội Huyết Tinh Đồ Lục hiển nhiên không phải loại lương thiện gì. Khi chưa quen năng lực của đối phương thì trước hết nên quan sát.
Lúc này song phương đã đi đến giữa sân, người chủ trì nói: “Đây đã là trận thứ ba của chiến đội Huyết Tinh Đồ Lục. Trong hai trận đấu trước, bọn họ chiến thắng đối thủ dễ như trở bàn tay. Vậy hôm nay mọi người đoán xem trận chiến này sẽ kết thúc trong thời gian bao lâu, để ta đoán trước, chiến đội Sử Lai Khắc chỉ sợ sống không quá năm phút đồng hồ. Tốt, song phương chuẩn bị. Các vị khách quý cũng có thể bắt đầu đặt cược rồi.”
Năm tên chiến đội Huyết Tinh Đồ Lục đã đứng ngay ngắn trong trận hình.
Thanh niên Hồng Hồ tộc phóng người lên, nhảy lên vai Độc Nhãn Cự Nhân, mà ba tên Linh Tê Lộc Yêu đứng phía sau không xếp thành hàng, mà tạo thành một hình tam giác, sừng hươu trên đầu ân ẩn quang mang lấp lánh.
Đường Tam nhắm hai mắt lại, yên lặng cảm thụ một chút rồi thấp giọng nói: “Không phải tinh thần quấy nhiễu mà là tinh thần phong bạo, mọi người coi chừng.”
Thời gian đặt cược là một phút đồng hồ, mà một phút đồng hồ trôi qua rất nhanh. Nương theo tiếng bắt đầu của người chủ trì, trận chiến thứ hai của chiến đội Sử Lai Khắc đã khai màn.
Địch nhân phía đối diện, tia sáng rõ ràng bị bóp méo một chút, sừng hươu trên đỉnh đầu ba tên Linh Tê Lộc Yêu cơ hồ đồng thời sáng lên, ngay sau đó, Vũ Băng Kỷ biến sắc, “Ta không cảm giác được Băng nguyên tố tồn tại.”
Đường Tam lập tức hiểu mình phán đoán không đúng về đối thủ, nhưng cũng đã đoán được tám, chín phần.
Linh Tê Lộc Yêu vận dụng Linh Tê Chi Nhãn, với năng lực của ba tên Bát giai, bọn họ tiến hành tước đoạt nguyên tố trong thời gian ngắn. Đây cũng là một hình thức quấy nhiễu tinh thần. Không chỉ Vũ Băng Kỷ không cảm nhận được Băng nguyên tố, Đường Tam cũng không cảm nhận được Phong nguyên tố tồn tại. Đối phương hợp lực ba tên Linh Tê Lộc Yêu, đúng là đã tách bọn họ khỏi các nguyên tố. Mặc dù không biết bọn nó sẽ kiên trì được bao lâu, nhưng chắc chắn đã làm cho chiến đội Sử Lai Khắc khó chịu. Khi không có mặt Băng nguyên tố, người có sức tấn công mạnh nhất Vũ Băng Kỷ cơ hồ không còn tác dụng.
Độc Nhãn Cự Nhân vọt tới, Lang Nha Bổng trong tay quơ quơ, mỗi bước bước ra đều làm mặt đất chấn động.
Thăng Linh trận được Độc Bạch dẫn động mở ra, đối thủ ngoài ý muốn đã tước đoạt nguyên tố, quả thực làm bọn họ bên này có chút trở tay không kịp.
Cố Lý bước lên một bước, thân hình chuyển động, vĩ chuỳ phía sau đã đánh ra. Hắn sau khi đạt tới Lục giai đỉnh phong, lúc thi triển Thì Quang Biến thì chiều dài vĩ chuỳ đã lên đến hai mét rưỡi, nhưng đối diện với Độc Nhãn Cự Nhân thì vẫn kém xa.