“Ừm.” Vũ Băng Kỷ gật gật đầu, không nói thêm điều gì. Hắn vẫn luôn biết trên người Đường Tam có bí mật, giống như khi hắn chiến thắng Sư Hổ Kiếm Thánh Cửu giai đỉnh phong, năng lực Đường Tam vận dụng đã vượt qua khỏi nhận thức của hắn.
Hiện tại Đường Tam muốn khiêu chiến cường giả Thần cấp, Vũ Băng Kỷ cũng muốn xem vị tiểu sư đệ này của mình có nội tình sâu như thế nào, dựa vào đâu mà có thể đối chiến với một vị cường giả Thần cấp.
Vũ Băng Kỷ cố gắng đi xa một chút, Đường Tam đứng đối mặt với nhau, cách nhau khoảng mười mấy thước.
Hoàng Băng Băng lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự muốn động thủ với ta? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Như vậy đi, ta có thể cam đoan với ngươi giữ lại tính mạng của hắn. Dù cuối cùng tộc ta không đồng ý kết hợp với nhân loại, ta cùng sẽ bảo vệ hắn thật tốt.”
Đường Tam lắc đầu, nói: “Ta nói rồi, Đại sư huynh không có khả năng đi theo ngươi, ít nhất hiện tại là không được. Nếu như tương lai Băng Nữ tộc thật sự cùng nhân loại chúng ta liên hôn, khi đó Đại sư huynh có thể trở về, thậm chí là tìm mẹ của hắn, nhưng không phải là hiện tại.”
Hoàng Băng Băng nhàn nhạt nói: “Không nghĩ tới ngươi lại cố chấp như vậy. Vậy thì tới đi, để cho ta xem, ngươi làm thế nào để thắng ta.”
Nói rồi, khí tức trên người nàng biến đổi, hàn khí trong nháy mắt phóng thích.
Một tia sáng loé lên trên người Đường Tam, trong chớp mắt hắn đã ra ngoài trăm thước, kéo dãn khoảng cách với Hoàng Băng Băng, chính là Truyền Tống trận bàn.
Nếu ở gần cường giả Thần cấp, hắn chỉ sợ chưa kịp thi triển kỹ năng đã bị đối phương cưỡng ép khống chế.
Điểm cường đại nhất của Băng Tinh Biến không phải là phòng ngự, mà là khống chế. Hắn rất quen thuộc với Băng Tinh Biến, trước đó đã cùng nàng giao thủ qua, bản thân đã cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo cấp Thần này. Cho nên, ngay khi vừa bắt đầu, việc đầu tiên Đường Tam làm là kéo dãn khoảng cách. Cách xa nhau trăm mét, dù là công kích của cường giả Thần cấp cũng sẽ suy yếu.
Nhìn thấy Đường Tam trong nháy mắt truyền tống, ánh mắt Hoàng Băng Băng khẽ nhúc nhích. Truyền Tống trận bàn này, quả nhiên là có ý tứ!
Sau đó, nàng thấy trong tay Đường Tam có thêm một thanh chuỳ, toàn thân màu đen, nhưng mơ hồ phát ra hồng quang.
Khi thanh chuỳ này xuất hiện, thân thể Đường Tam bốc lên một luồng khí nóng, ngăn cản lại hàn khí tràn ngập trời đất kia.
Chính là Phá Thiên chuỳ!
Đây cũng là một nguyên nhân hắn có can đảm đối chiến với cường giả Thần cấp. Phá Thiên chuỳ là do Thiên Hoả Tinh Thiết luyện chế thành. Về sau được Đường Tam cải tiến, nó đã trở thành búa rèn cùng vũ khí của Đường Tam.
Kiếp trước, một trong những vũ khí Đường Tam am hiểu nhất là chuỳ, vì hắn có Võ Hồn Song Sinh, ngoài Lam Ngân Hoàng, cái còn lại được xưng là Khí võ hồn mạnh nhất, Hạo Thiên Chuỳ.
Chuỳ vào trong tay, khí thế phóng đại, hai mắt Đường Tam cũng theo đó mà sáng lên. Màu tím nhàn nhạt toả ra, Tinh Thần Lực bạo tăng.
Khi Đường Tam xuất hiện biến hoá, đồng thời ở bên kia, lấy thân thể Hoàng Băng Băng làm trung tâm, trong phạm vi đường kính năm trăm mét, tất cả đã biến thành thế giới băng tuyết.
Đúng vậy, tốc độ cực nhanh. Đến cấp độ Thần thì có thể hình thành lĩnh vực trong phạm vi nhất định, đây là năng lực cường đại đặc trưng cho Thần cấp. Huống chi, vị này là tộc trưởng Băng Nữ tộc. Mặt đất kết băng sáng bóng như gương, tuyết rơi dày đặc trên bầu trời, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống. Ngay cả Vũ Băng Kỷ đã lùi ra xa, mặc dù có Băng Tinh Biến nhưng cũng cảm thấy từng cơn ớn lạnh. Vũ Băng Kỷ mở to mắt, chăm chú nhìn trận đại chiến sắp bộc phát. Hắn hiểu được, Đường Tam dẫn hắn đến đây không chỉ là chứng kiến kết quả, càng là vì để hắn quan sát phương thức chiến đấu của tộc trưởng Băng Nữ tộc. Qua đó, Vũ Băng Kỷ nhất định có thể học được nhiều thứ.
Đây chính là đường băng phiên bản phóng đại? Thế giới hàn băng?
Trong lĩnh vực hàn băng này, không hề nghi ngờ, thực lực của người có được Băng Tinh Biến sẽ tăng lên nhiều.
Hoàng Băng Băng gần như trượt trên mặt băng, lao đến chỗ Đường Tam như một băng tiễn.
Đúng lúc này, hai mắt Đường Tam xuất hiện biến hoá, mắt trái biến thành màu trắng, mắt phải biến thành màu đen, trên đỉnh đầu phảng phất có một vòng xoáy năng lượng đặc thù.
Đây là Thiên Đường kết hợp với Địa Ngục, vận may cùng vận rủi giao hoà, chính là Lưỡng Cực lĩnh vực. Đây cũng là lần đầu tiên Đường Tam dùng nó trên chiến trường từ khi có được nó.
Hoàng Băng Băng đang phi tốc tiến lên thì đột nhiên cảm thấy hẫng một nhịp, Đường Tam ở phía xa dường như cao lớn hơn, mà tất cả dường như đã thoát khỏi khống chế của nàng.
“Răng rắc!”
Đường băng phía trước đột nhiên nứt ra, khiến nàng trong nháy mắt phải đổi hướng. Không chỉ như vậy, mấy bông tuyết vừa vặn bay tới, chắn ngang tầm mắt của nàng.
Càng làm Hoàng Băng Băng kinh ngạc là, huyết mạch chi lực chợt ngừng lại, huyết dịch đang sôi trào trong tích tắc đông cứng, khiến nàng bị thoát lực, nhịn không được rên một tiếng.
Mặc dù nàng cưỡng ép thôi động Thần Thức, ngay sau đó đã giải quyết được vấn đề này, nhưng thế tiến công đã bị ảnh hưởng, không thể vọt tới chỗ Đường Tam.
Mà ngay lúc này, thân thể Đường Tam xoay tròn, Phá Thiên chuỳ trong tay vung lên, ánh sáng bạch kim bắn ra, rót vào trong Phá Thiên chuỳ khiến nó lập tức biến thành màu đỏ vàng.
Nhiệt độ róng rực đột ngột bộc phát khiến cho rét lạnh xung quanh trở nên nóng bỏng. Sư Hổ Kim Cương cùng Phá Thiên chuỳ kết hợp hoàn mỹ, Thiên Hoả Tinh Thiết trong Phá Thiên chuỳ bùng lên ánh sáng chói mắt, sức nóng dường như muốn thiêu đốt toàn bộ thế giới, đập thẳng tới Hoàng Băng Băng.
Lưỡng cực hình thành, chính là do may mắn cùng vận rủi phân hoá. Địch nhân gặp vận rủi, còn người thi triển thì may mắn. Chỗ thần kỳ nhất là, lĩnh vực này tự điều chỉnh cân bằng giữa may mắn cùng vận rủi. Đối thủ càng không may thì Đường Tam càng may mắn, hơn nữa không cần lo lắng sẽ sinh ra phản phệ.
Hoàng Băng Băng đánh tay phải ra, dưới chân trượt đi một cách khó hiểu, huyết mạch chi lực đang ngưng tụ lại lần nữa ngưng trệ, làm uy lực một chưởng này của nàng suy yếu đi nhiều.
Nàng đành phải cưỡng ép kíƈɦ ŧɦíƈɦ khí huyết, ngưng tụ một đạo băng trụ trước người mới miễn cưỡng ngăn được oanh kích của Phá Thiên chuỳ. Cây chuỳ nóng rực kia trong nháy mắt đánh nát băng trụ, nhiệt độ cao kia vậy mà ảnh hưởng đến Hoàng Băng Băng.
Đường Tam mượn thế xoay tròn, chuỳ thứ hai trong Loạn Phi Phong Chuy Pháp đánh ra. Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, còn mượn hàn băng dưới chân làm giảm lực ma sát, thân thể lại không có chút dấu hiệu mất khống chế. Chuỳ thứ hai tới khi Hoàng Băng Băng còn chưa hoàn thành ngưng tụ sức mạnh.
Lại bị động chống đỡ, lần này Hoàng Băng Băng thậm chí bị đánh lui về phía sau ba bước. Thực lực ngay cả ba phần cũng không thể phát huy.
Uỷ khuất, đây chính là cảm thụ lúc này trong lòng Hoàng Băng Băng. Tu vi rõ ràng cao hơn đối phương nhiều, lại không hiểu sao luôn xui xẻo không thể giải thích được.
“Thiên Hồ Biến, ngươi là người của Thiên Hồ tộc?” Hoàng Băng Băng nghiêm nghị quát.
Đường Tam tiếp tục tiến công, một chuỳ nối tiếp một chuỳ. Dưới tác dụng của Loạn Phi Phong Chuy Pháp, chuỳ sau lại mạnh hơn chuỳ trước. Mà Hoàng Băng Băng từ đầu đến cuối vẫn chưa điều chỉnh xong trạng thái của mình, bị Đường Tam liên tiếp đánh lùi lại. Vũ Băng Kỷ ở phía xa nhìn đến trợn mắt há mồm.
Lưỡng Cực lĩnh vực này của Đường Tam hẳn là thêm hai chữ “Cát Hung” nữa. Đường Tam ước tính rằng, nếu địa hình bằng phẳng và không có nhiều biến động thì lĩnh vực sẽ có hiệu quả tốt hơn. Ngay cả Thần cấp Hoàng Băng Băng cũng bị ảnh hưởng lớn như vậy.