Chương 590: Bộc phát trong nháy mắt giành lấy thắng lợi (trung)

Bộc phát trong nháy mắt giành lấy thắng lợi (trung)

– Oanh!

Mặt đất rung chuyển, lực lượng Thiên Đế Chi Chuy đánh xuống thật sự là quá mạnh mẽ, uy lực khủng bố đem phạm vi 20m xung quanh bao trùm trong nháy mắt, biến thành một thế giới băng tuyết.

– Không.

Duy Na kêu lên thất thanh, nước mắt tràn mi. Long Ngạo Thiên không chỉ là đệ nhất nhân trong thế hệ tuổi trẻ của Bản Thể Tông mà còn là vị hôn phu của nàng a.

Nhưng nước mắt Duy Na vừa rơi xuống thì ánh mắt đã trở nên ngốc trệ, bởi vì nàng nhìn thấy cự chùy khủng bố kia không đánh xuống người Long Ngạo Thiên, mặc dù Long Ngạo Thiên bị uy lực mạnh mẽ của Thiên Đế Chi Chuy chấn bay nhưng khi người hắn trên không trung thì tầng kim quang màu vàng trên người cũng dần dần tiêu biến đi.

Hai thân ảnh tách nhau ra, Hoắc Vũ Hạo bị ném lên không trung, một lần nữa quay lại pháo đài di động của hắn. Còn Vương Đông Nhi thì mở ra hai cánh bay lên, đồng thời Lục Mang Tinh Trận trong hai tay nàng chuẩn xác xuất hiện dưới chân Giang Y Tịch, đem Giang Y Tịch còn chưa thoát ra khỏi Hoàng Kim Lộ nhấc lên. Hai tay Vương Đông Nhi nhấc lên, nắm chặt, chém xuống, một đoàn kim quang xuất hiện, chém thẳng xuống Giang Y Tịch. Đây chính là Diệp Thần Trảm.

Không chết, Long Ngạo Thiên không chết. Giờ khắc này, thậm chí Duy Na đã quên mình còn đang ở trên chiến trường, nước mắt vừa ngừng lại tràn mi.

Chính vì bản thân là người có thực lực mạnh mẽ nên nàng mới càng nhìn rõ, vừa rồi tuyệt không phải là Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi bị mình ảnh hưởng mà họ đã hạ thủ lưu tình*.

*hạ thủ lưu tình: khi ra tay thì khoan nhượng.

Long Ngạo Thiên xoay người rơi xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy. Tuy Thiên Đế Chi Chuy không đánh vào hắn nhưng sự lạnh lẽo đến cực hạn của Cực Hạn Chi Băng vẫn làm hắn đông cứng. Lúc này, vẻ mặt hắn ngốc lặng, trong ánh mắt cũng tràn đầy sự khó tin.

Ở trận đấu trước, người chết dưới tay Đường Môn cũng không thiếu, nhưng hôm nay Đường Môn không hạ sát thủ* với hắn, hắn vẫn sống, vẫn sống a.
*hạ sát thủ: giết chết.

Lần đầu tiên Long Ngạo Thiên cảm giác được hóa sinh mệnh tốt đẹp đến vậy, còn sống thì mình vẫn có hi vọng trở thành đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của Bản Thể Tông, là Phò Mã tương lai của Thiên Hồn Đế Quốc, vị hôn phu của Duy Na. Ta còn sống!

Giờ khắc này, khuôn mặt cương nghị của Long Ngạo Thiên tràn đầy vẻ phức tạp ngơ ngác đứng đó, vẫn không nhúc nhích.

– Ngươi bị loại.

Trịnh Chiến chậm rãi tiến đến chắn trước người Long Ngạo Thiên. Câu nói trước kia của Duy Na cũng không phải nói chơi, tuy ông cố ý chậm nửa nhịp nhưng Long Ngạo Thiên bị loại đã là chuyện ván đóng thuyền.

Rất rõ ràng, xét về thực lực cá nhân thì quả thực Long Ngạo Thiên rất đáng sợ. Nếu trận này nhất định phải có một đội thắng thì nhất định người trên kia muốn để Đường Môn tiến vào vòng trong hơn.

Ánh mắt ngốc trệ của Long Ngạo Thiên khôi phục lại, đáy mắt toát ra sự buồn bã, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo đã rơi về phía pháo đài, sau đó dùng sức gật đầu, quay người đi đến bên ngoài đài thi đấu. Hắn rất mạnh mẽ, rất kiêu ngạo nhưng cũng biết cảm tạ người khác, huống chi hắn đã thật sự thua.

Long Ngạo Thiên bại, đúng như phán đoán của Hoắc Vũ Hạo, đây là sự đả kích trầm trọng đối với đội viên còn lại của Bản Thể Tông. Trong lòng mỗi người đều rung động, thân là người chủ khống lúc này đáy lòng Duy Na cũng chấn động không thôi. 

Diễn biến tiếp theo của trận đấu đã không còn hồi hộp nữa.

Kết quả của Giang Y Tịch khi đối mặt với Diệp Thần Trảm trong tình huống không có sự bảo hộ đã bày ra trước mắt, huống chi nàng còn đang ở trong Hoàng Kim Lộ và sự khống chế của Lục Mang Tinh Trận. Dưới sự khoan nhược của Vương Đông Nhi, Giang Y Tịch trực tiếp bị loại.

Kế tiếp, bảy đấu bốn. Tuy Hoắc Vũ Hạo đã gần như mất đi sức chiến đấu nhưng pháo đài của hắn thì không.

Trên bầu trời, một đạo quang mang mạnh mẽ từ Khủng Cụ Chi Nhãn không chút do dự bắn xuống Duy Na.

Mặc dù Duy Na đã phản ứng kịp thời, ngăn cản được sự tấn công này nhưng cũng bị thương nhẹ.

Bối Bối, Từ Tam Thạch, Tiêu Tiêu, Giang Nam Nam, Hòa Thái Đầu, Vương Đông Nhi cùng nhau đại triển thần uy, dưới sự chỉ huy của Tinh Thần Dò Xét Cộng Hưởng do Hoắc Vũ Hạo miễn cưỡng duy trì, dùng năm phút thời gian cuối cùng cũng áp đảo đối thủ, gian nan lấy được thắng lợi.

Trận đấu chấm dứt, Đường Môn chiến thắng cường giả Bản Thể Tông trà trộn vào Tuyết Ma Tông, hiên ngang tiến vào bán kết.

Nhưng chiến thắng này không hề dễ dàng, trong Sử Lai Khắc Thất Quái, Hoắc Vũ Hạo bị tiêu hao gần như không còn, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Bối Bối, bốn người đều bị thương, Từ Tam Thạch bị thương khá nghiêm trọng. Những người không bị hao tổn gì chỉ còn lại cùng Hòa Thái Đầu, nhưng Hồn Lực cũng bị tiêu hao không ít.

Có thể nói, trong trận chiến này nếu không có sách lược của Hoắc Vũ Hạo thì bọn họ muốn chiến thắng đối thủ mạnh như Tuyết Ma Tông đã khó càng thêm khó, đến cuối cùng cũng chưa biết hươu chết về tay ai.

Thứ mạnh nhất của Đường Môn không phải thực lực, nói một cách chính xác đó chính là chiến thuật của Hoắc Vũ Hạo, từ lúc bắt đầu trận đấu, từ vòng thi loại cá nhân cho đến đoàn chiến, Tuyết Ma Tông đều bị Hoắc Vũ Hạo nắm mũi kéo đi.

– Thắng! Chúng ta thắng.

Sử Lai Khắc Thất Quái nhìn nhau, tất cảđều không giấu được sự vui mừng, ôm nhau mừng rỡ kêu lên.

Đương nhiên, trong số này không có Hoắc Vũ Hạo, hắn đã tiêu hao quá nhiều, cả người lại chỉ có tay phải có thể hoạt động, cho dù bây giờ có ra khỏi pháo đài di động này thì sợ rằng hắn sẽ không đứng vững được. Cuối cùng vẫn là Vương Đông Nhi vào pháo đài đỡ hắn ra.

Trận đấu kết thúc, danh sách chiến đội vào bán kết cũng được ấn định.

Theo thứ tự là: Sử Lai Khắc Học Viện, Thiên Long Môn, Thánh Linh Tông cùng Đường Môn.

Bán kết, thành viên đến từ của Sử Lai Khắc Học Viện chiếm được hai phiếu.

– Chúc mừng mọi người.

Duy Na, Long Ngạo Thiên mang theo đội viên của Tuyết Ma Tông tới chúc mừng Đường Môn.

Lúc này, trên gương mặt xinh đẹp của Duy Na còn mang theo vài giọt nước mắt long lanh, tay phải của nàng nắm chặt tay trái của Long Ngạo Thiên, nụ cười trên môi rất chân thành, tựa như không hề bận tâm đến sự thất bại của đội mình.

Bối Bối ha ha cười nói:

– Trận này thắng thật sự quá khó khăn.

Long Ngạo Thiên nói:

– Có cơ hội nhất định luận bàn một phen.

Vừa nói, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.

Mặc dù Hoắc Vũ Hạo rất suy yếu nhưng may mắn cho xe lăn chống đỡ, sắc mặt tái nhợt hướng đến Long Ngạo Thiên khẽ gật đầu.

Duy Na chân thành nói:

– Vũ Hạo, cảm ơn ngươi nể tình, phần tình nghĩa này Duy Na sẽ khắc ghi trong tâm khảm. Ngạo Thiên là vị hôn phu của ta, nếu như chàng xảy ra chuyện gì thì ta thật không biết làm thế nào nữa.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

– Công chúa điện hạ, chúng ta không phải kẻ thù, hơn nữa Thiên Hồn Đế Quốc vẫn là khách hàng lớn của Đường Môn a, làm sao chúng ta có thể tổn thương đến đối tác của mình đây? Long huynh, chờ ta khôi phục… nếu có cơ hội nhất định sẽ lĩnh giáo huynh một lần nữa. ta thừa nhận, ít nhất tại thời điểm này, nếu một đối một thì ta không phải đối thủ của huynh.

Long Ngạo Thiên nói:

– Không, người thua hôm nay là ta mới đúng. Thân là đội trưởng mà ta lại quá chú trọng năng lực cá nhân, lại không thể giúp Duy Na cân đối toàn đội. Chúng ta quá tin tưởng vào thực lực cá nhân, đây chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến thất bại hôm nay. Nhưng ở phương diện này, ngươi làm tốt hơn ta rất nhiều, ta thua, thua tâm phục khẩu phục. Nhưng mà, thất bại của ta chỉ có hôm nay mà thôi, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ cố gắng bù đắp điểm yếu của mình.

Hoắc Vũ Hạo cười ha hả nói:

– Tuy chúng ta không phải kẻ thù nhưng ta rất bằng lòng làm đối thủ cạnh tranh của huynh.

Long Ngạo Thiên đi đến trước người Hoắc Vũ Hạo, duỗi ra tay phải.

Hoắc Vũ Hạo cũng đưa tay ra nắm lấy tay hắn, hai người nhìn nhau cười cười, đến đây tất cả khúc mắc trước trận đấu để được gỡ bỏ hoàn toàn.

Duy Na thì đi đến bên cạnh Bối Bối, thấp giọng nói với hắn câu gì đó. Bối Bối khẽ gật đầu, trong mắt chợt lóe ra tinh quang. Hai người trao đổi ánh mắt sau đó tạm biệt nhau, cùng xuống đài thi đấu.

Tám đội loại bốn đội, bốn trận chiến, trận đặc sắc nhất chính là trận đấu này.

Khi đội viên Đường Môn cùng Tuyết Ma Tông đi xuống đài thi đấu, nghênh đón họ là tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả.

Cho dù họ không phải chiến đội của Nhật Nguyệt Đế Quốc, nhưng ai ai cũng tôn trọng cường giả, thứ họ lấy được lúc này chính là sự tán thưởng từ những dân chúng bình thường của Nhật Nguyệt Đế Quốc.

Trên đài hội nghị, Thái Tử Nhật Nguyệt Đế Quốc cũng không rời đi khi trận đấu vừa kết thúc giống mọi lần, hắn ngồi yên tại chỗ, sắc mặt âm trầm.

Qua một phút đồng hồ hắn mới đưa tay ý bảo Quất Tử giúp hắn đi xuống, dưới sự bảo vệ của rất nhiều hộ vệ rời đi.

– Quất, trận đấu này khiến cho ta rất xúc động a.

Từ Thiên Nhiên cảm thán một tiếng.

Quất Tửôn nhu nói:

– Điện hạ đừng mất hứng, tuy lần này chiến đội của chúng ta không tiến vào bán kết nhưng vẫn còn Thánh Linh Tông.

Từ Thiên Nhiên lắc đầu nói:

– Dù sao Thánh Linh Tông cũng không phải lực lượng của chúng ta, nếu không phải vì đối phó Bản Thể Tông cùng Sử Lai Khắc Học Viện thì ngươi cho rằng ta sẵn sàng cùng mấy tên tà khí đầy người kia hợp tác sao? Nhưng trong việc bồi dưỡng thế hệ trẻ thì chúng ta quả thật đã bị tụt lại rồi. Sử Lai Khắc Học Viện, Bản Thể Tông, không hổ là Học Viện và Tông Môn có lịch sử lâu đời. Nếu như không phải có sự tồn tại của Hồn Đạo Khí thì Nhật Nguyệt Đế Quốc chúng ta có qua vạn năm cũng chưa chắc xưng bá đại lục. Trận đấu hôm nay khiến ta hiểu được rất nhiều điều, trước đây quả thực ta đã quá tự đại.

Quất Tử than nhẹ một tiếng:

– Điện hạ, ngài sẽ trở thành Minh Chủ tương lai của Nhật Nguyệt Đế Quốc chúng ta.

Từ Thiên Nhiên mỉm cười, vỗ vỗ tay của nàng nói:

– Minh chủ hay không ta không quan tâm, thứ ta quan tâm chính là quá trình, chính là quá trình mở rộng bờ cõi, là đứng trên đỉnh thiên hạ. Hi vọng cả đời này của ta chính là muốn đem Đấu La Đại Lục dẫm nát dưới chân. 

Quất Tử dứt khoát:

– Điện hạ nhất định sẽ thành công, Quất Tử là đầy tớ của ngài, bất cứ khi nào, Quất cũng nguyện thay ngài chinh chiến sa trường, có chết cũng không hối.

Từ Thiên Nhiên nở nụ cười:

– Chết trận thì không được, ta còn trông mong ngươi sẽ cùng ta hưởng vinh hoa phú qúy cơ mà, bên cạnh ta có mấy người tri kỷ, ngươi chính là người quan trọng nhất.

Quất Tử cảm động nói:

– Tạđiện hạ yêu mến. Điện hạ, người nói xem Thánh Linh Tông có thểđánh bại Đường Môn không? Trận đấu hôm nay có thể thấy Đường Môn quả thực không yếu, Bản Thể Tông cũng thua trong tay họ.

Từ Thiên Nhiên nói:

– Luận về thực lực cá nhân thì Thánh Linh Tông chưa hẳn có thể mạnh hơn Bản Thể Tông, nhưng ngươi quên rồi sao? Thánh Linh Tông có lai lịch gì? Sự tồn tại của họ không hề giống với Bản Thể Tông. Thứ đáng sợ nhất của Tà Hồn Sư không phải thực lực mà chính là chữ tà. Đương nhiên tất cả đều không quan trọng, cho dù ai đạt được giải quán quân thì chỉ có hai lựa chọn, một là thuần phục, hai là chết.

Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Score 8.1
Status: Completed Author:
Editor: Mạc Tuyết Y, SoulLand Team (từ chương 647 trở đi(

Nơi đây không có ma pháp, không có đấu khí, cũng không có võ thuật, chỉ có duy nhất thứ gọi là Vũ Hồn. Trên mảnh đất Đấu La Đại Lục, Đường Môn sau vạn năm huy hoàng đã bắt đầu bước vào con đường suy thoái. Một lớp anh tài mới xuất hiện, liệu thế hệ Sử Lai Khắc Thất Quái mới này có chấn hưng được Đường Môn hay không? Bản anh hùng ca về Đường Môn khi xưa có thể tái hiện một lần nữa hay không?

- Bản thân có Bách vạn niên hồn thú, tay cầm thần cung Nhật Nguyệt Trích Tinh của Tử Linh Thánh Pháp Thần, khi hắn xuất hiện liền tiếp thêm một luồng sinh khí mới cho Đường Môn đã suy yếu. Tất cả bí ẩn dần dần hé mở...

Liệu ám khí Đường Môn có thể lại một lần nữa danh chấn thiên hạ không? Huy hoàng của Đường Môn khi xưa phải chăng còn có thể tái hiện? Mọi thứ đều nằm ở đây - Tuyệt Thế Đường Môn.

- Tags: dau la dai luc 2, tuyet the duong mon, truyen huyen ao di gioirn...

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset