Quý Tuyệt Trần liếc mắt nhìn Từ Tam Thạch, dưới chân cũng không di chuyển, hắn là Kiếm Si, chứ không phải là tên đần.
Lúc này cảm xúc của Nam Thu Thu cực kỳ vội vàng xao động, biết rõ mẫu thân bị nhốt trong tòa thành này nhưng lại không thể đi vào cứu giúp, nàng không vội mới là lạ. Lúc này nàng đã như là kiến bò trên chảo nóng. Nếu như không phải có Diệp Cốt Y an ủi lấy, chỉ sợ nàng thật có dự định một đường giết vào trong.
Từ Tam Thạch nhìn vào Hoắc Vũ Hạo như đang có điều suy nghĩ, lên tiếng:
– Vũ Hạo, đệ có biện pháp nào?
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
– Không có cơ hội thì cũng chỉ có thể do chúng ta tự sáng tạo cơ hội. Học viện bên đó cũng đã bắt đầu động thủ, chỉ bất quá tin tức còn không có truyền tới mà thôi, mà học viện một khi động thủ, đế quốc Thiên Hồn và đế quốc Tinh La cũng cần phải phối hợp với hành động tương ứng. Những tin tức này đều chỉ truyền đến hoàng cung trước tiên, tình thế chiến sự biên cương căng thẳng, bên phía đế quốc Nhật Nguyệt chỉ có mấy loại khả năng xử lý, một là lập tức mang theo tù binh nơi này ra tiền tuyến, để áp chế học viện. Cách thứ hai vô cùng tàn nhẫn là trực tiếp giết người. Cách thứ ba là điều khiển càng nhiều quân đội và quân đoàn hồn đạo sư đến biên cương giằng co.
– Đệ cảm thấy loại phương án thứ nhất và loại thứ ba khả năng lớn nhất. Dù sao hiện tại đế quốc Nhật Nguyệt cũng chưa chuẩn bị xong toàn diện khai chiến, bằng không bọn hắn sớm đã đem tù binh nơi này giết chết. Cho nên, trực tiếp giết chết những tù binh này có khả năng không lớn. Chúng ta nhất định phải lẻn vào trước khi tin tức truyền đến, còn phải thăm dò tình huống bên trong tùy thời mà động. Chúng ta muốn cũng không phải trực tiếp là cứu người, mà là khiến người bị bắt khôi phục sức chiến đấu. Chỉ cần bọn hắn khôi phục sức chiến đấu, cơ hội của chúng ta lập tức lớn hơn.
Từ Tam Thạch nhẹ gật đầu, tiếp tục hỏi:
– Nhưng vấn đề là, chúng ta bây giờ làm thế nào đi vào?
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, lên tiếng:
– Đệ cũng đã nghĩ ra biện pháp. Nếu ngay cả cửa thành còn không thể nào vào được, chẳng lẽ huấn luyện kế hoạch Cực Hạn Đan Binh của đệ chỉ làm trò hề sao? Mọi người đi theo thương đội cùng một chỗ vào thành, sau khi đến gần trạm kiểm tra thì đệ sẽ động thủ, khi đó, quân đội thủ thành chỉ có thể đình chỉ kiểm tra, lập tức đóng chặt cửa thành. Lúc này, mọi người cứ như vậy. . .
Dứt lời, Hoắc Vũ Hạo nói nhỏ vài câu bên tai mọi người. Mọi người vừa nghe vừa nhao nhao gật đầu.
– Nếu như sự tình bại lộ, mọi người bị phát hiện, nhị sư huynh, phải nhờ huynh rồi.
Hoắc Vũ Hạo lại hướng Hòa Thái Đầu phân phó vài câu.
– Tốt, cứ như vậy. Nhưng mà, tiểu sư đệ, sau khi làm như thế thì đệ làm cách nào vào thành?
Hòa Thái Đầu chần chờ nói.
Hoắc Vũ Hạo ánh mắt chớp động:
– Yên tâm, đệ tự có biện pháp. Đệ đi đây. Mọi người cẩn thận.
Nói xong, hắn xoay người, mượn thương đội yểm hộ, lặng yên không tiếng động biến mất không tung tích.
Những người khác thì lẫn vào trong thương đội, chậm rãi ung dung đi về hướng cửa thành, tiến hành xếp hàng kiểm tra.
Lúc này mọi người Đường Môn đều tiến hành cải trang, ví dụ Hòa Thái Đầu trên đầu nhiều tóc, Từ Tam Thạch trên mặt nhiều ra một đạo vết sẹo, Diệp Cốt Y và Nam Thu Thu thì cải trang thành thôn phụ, tướng mạo hoá trang chỉ có thể miễn cưỡng xem như thanh tú.
Đội ngũ di chuyển vô cùng chậm. Mắt thấy đã qua giữa trưa, không ít người cũng bắt đầu vừa đứng xếp hàng vừa gặm lương khô. Mọi người Đường Môn nghe theo Hoắc Vũ Hạo phân phó, cũng không nóng nảy, lập tức chậm rãi ung dung đi theo.
Đúng lúc này, một đội kỵ binh đột nhiên từ đằng xa chạy đến như bay, bụi đất bay lên đập vào mặt mọi người, nhất thời làm thương đội nguyên bản đang xếp hàng kiểm tra phải không ngừng né tránh, tình huống có vẻ hơi hỗn loạn.
Từ Tam Thạch, Hòa Thái Đầu liếc nhau, hai người đều từ ánh mắt lẫn nhau thấy được một cái gì đó, có lẽ đã có tin tức truyền tới rồi đây. Chỉ bất quá, tin tức truyền đến mang tới hiệu quả như thế nào còn phải dựa vào Huyền lão bên đó đặt áp lực như thế nào.
Từ giữa trưa trôi qua hơn một canh giờ, rốt cục đã đến phiên mọi người Đường Môn. Trong sáu người Đường Môn, người ở vị trí đầu tiên chính là Diệp Cốt Y và Nam Thu Thu.
Lúc này, nhị nữ đều mặc một thân trang phục thôn phụ, Nam Thu Thu mặc váy vải màu xám, áo vải trâm mận, trên gương mặt thanh tú nhiều ra mấy cái tàn nhang, một bộ dáng vẻ làm cho người thương tiếc, động lòng người. Dáng người của Diệp Cốt Y so với nàng cao hơn một chút, nhưng nàng lại bị Hoắc Vũ Hạo hoá trang thành bộ dáng điềm đạm đáng yêu. Nhị nữ đi cùng một chỗ, bộ dáng thôn nữ trẻ tuổi dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kết hợp với nhau càng có lực sát thương cực lớn.
– Hai người các ngươi, tới.
Chỗ cửa thành, binh sĩ phụ trách kiểm tra hướng nhị nữ vẫy vẫy tay.
Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y mỗi người trên tay vác lấy một cái rổ, nghe vậy vội vàng đi tới, lúc này, tâm tình của hai người cũng không khỏi cực kỳ căng như dây đàn, những quan binh này không tính là gì, mấu chốt là đống hồn đạo khí tham trắc phía trên, còn có quân đoàn hồn đạo sư ở đằng xa, đối với các nàng có lực uy hiếp quá lớn.
Trong lòng Nam Thu Thu thầm kêu khổ, gia hỏa Hoắc Vũ Hạo chết tiệt như thế nào còn không có động tĩnh, họ sắp phải kiểm tra chúng ta a!
Chỗ cửa thành đặt một cái hồn đạo khí tham trắc hồn lực cỡ lớn, chỉ cần bị nó quét qua một chút, ngay lập tức sẽ quét được có hồn lực dao động hay không.
– Đại ca, cái này có thể gây hại cho cơ thể của bọn muội không?
Nam Thu Thu rụt rè hướng binh sĩ hỏi.
Ở của thành là một tiểu đội do hai mươi binh lính tạo thành, phân thành hai ban tiến hành kiểm tra, người đang hướng Nam Thu Thu nói chuyện là tiểu đội trưởng, một thân giáp tím, bên hông treo trường kiếm, cũng có bộ dáng uy phong lẫm liệt. Bất quá, nói thế nào thì bọn hắn cũng đều là những tiểu tử huyết khí phương cương, chẳng qua là hơi lớn tuổi một chút thôi, nhìn vào dáng vẻ thanh tú động lòng người của Nam Thu Thu, sắc mặt vốn căng cứng của vị tiểu đội trưởng này lập tức nhu hòa mấy phần.
– Không có chuyện gì, chỉ bị hồn đạo khí tham trắc hồn lực quét qua một chút thôi, sẽ không có ảnh hưởng đối với thân thể. Đi thôi.
– Ôi. Cảm ơn đại ca. Đại ca, tướng mạo của ngươi thật là đẹp trai.
Câu nói này do Nam Thu Thu thấp giọng nói ra, ánh mắt lưu chuyển, liếc mắt đưa tình đi về hướng tiểu đội trưởng.
Tiểu đội trưởng lập tức rung động trong lòng:
– Muội tử là người nơi nào đây? Ngươi mới gọi là xinh đẹp.
Nam Thu Thu ngượng ngùng cười một tiếng:
– Tiểu muội là từ Minh Đô bên đó tới, muội sống ở vùng ngoại thành Minh Đô, trong nhà trồng cây nông nghiệp và chế tác đồ thủ công. Muội nhớ được Nhật Thăng Thành vốn không có nghiêm kiểm tra như thế, tình huống này là sao vậy?
Tiểu đội trưởng vừa nhìn thấy ánh mắt chăm chú tràn đầy ngưỡng mộ của Nam Thu Thu, trong lòng không tự chủ được lập tức thăng thêm mấy phần đắc ý:
– Gần đây trong thành có chút việc, cho nên mới có chút phiền toái này. Bất quá không có chuyện gì, bản quan để bọn hắn kiểm tra nhanh một chút, bọn muội lập tức cùng đi qua kiểm tra đi.
– Oa, đại ca, ngươi là quan a! Muội vừa nhìn thấy huynh đã thấy khí vũ bất phàm đây.
Diệp Cốt Y bên cạch chen vào đúng lúc.
Tiểu đội trưởng cười nói:
– Chức quan hơi lớn hơn hạt vừng một chút mà thôi. Đi thôi, đi thôi, hai người là tỷ muội a?
Nam Thu Thu gật đầu nói:
– Đúng nha! Đây là biểu tỷ của muội. Chúng ta có tất cả sáu người đi cùng, ba vị thúc thúc và một bà thím, nếu không thì hai nữ tử yếu đuối như bọn muội làm sao dám lên đường đây.
Dứt lời, nàng chỉ chỉ Từ Tam Thạch, Hòa Thái Đầu, Quý Tuyệt Trần cùng Kinh Tử Yên đứng phía sau.
– Sáu người đúng không. Đều cùng đi qua kiểm đi, ta để bọn hắn kiểm tra bọn muội nhanh một chút, mọi người đều kiếm miếng cơm ăn, ai cũng sống không dễ.
Tên tiểu đội trưởng này rõ ràng bị Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y thổi phồng có chút lâng lâng, trở nên vô cùng rộng rãi.
Mỹ mâu của Nam Thu Thu sáng lên, lên tiếng:
– Đại ca, ngươi thật tốt. Ngươi, ngươi hẳn đã cưới vợ rồi?
Nói đến câu sau cùng, nàng cơ hồ là ngập ngừng nói ra, nhưng âm thanh lại vừa vặn có thể bị vị tiểu đội trưởng này nghe được.
– Cưới vợ? Ta là một tên lính nghèo, ai chịu ở cùng ta đây?
Tiểu đội trưởng cười khổ nói.
Nam Thu Thu lập tức vội vàng lên tiếng:
– Không phải chứ! Đại ca có khí khái nam tử hán như thế, sao không có ai ưa thích đây? Không nói nữa, muội sắp đi lên kiểm tra rồi. Cái này cho huynh. . .
Dứt lời, nàng từ trong giỏ xách của bản thân lấy ra một tờ giấy rất thông thường, lại lấy ra một cây bút than, ở phía trên tô tô vẽ vẽ, viết một dòng chữ nhỏ không quá tinh tế. Sau đó đem tờ giấy đưa cho tiểu đội trưởng.
Tiểu đội trưởng bị đôi mắt to tròn ngập nước của Nam Thu Thu nhìn làm tim hắn có chút đập rộn lên, tiếp nhận tờ giấy, chỉ thấy trên tờ giấy có một hàng địa chỉ.
– Muội tử, cái này. . .
Nam Thu Thu khuôn mặt đỏ lên, nói khẽ:
– Đồ ngốc.
Vừa nói xong, nàng đã thướt tha đi về hướng kiểm tra hồn lực.
Hầu kết của vị tiểu đội trưởng bỗng nhiên nhúc nhích, rõ ràng là đang nuốt nước bọt, biểu hiện trên mặt cũng lập tức trở nên phong phú. Coi như hắn thật là đồ ngốc, lúc này cũng biết ý tứ trên tờ giấy. Lập tức hận không thể lập tức kết thúc thủ thành, trực tiếp đi theo Nam Thu Thu.
Từ Tam Thạch, Hòa Thái Đầu, Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên vội vàng đuổi theo nhị nữ, đi về phía máy dò xét hồn lực.
Nam Thu Thu là nghe được chỉ thị từ tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo mới làm như vậy, bằng không, nàng còn không thèm cùng tiểu đội trưởng này nói câu nào.
Ngay lúc Nam Thu Thu còn cách máy dò xét hồn lực không đến năm mét, bỗng nhiên, nơi xa truyền đến từng tiếng nổ kịch liệt.
Cửa thành bên này, bất luận là thương đội hay là binh sĩ lập tức đều bị hấp dẫn đến. Mỗi người đều đi nhìn về phía tiếng nổ mạnh.
Chỉ thấy giữa cánh đồng trống cách đó không xa có từng mảng ánh sáng đang lóe lên, những ánh sáng này đều xuất hiện trong một chút lùm cây hoặc là trong rừng cây nhỏ. Mặc dù không thấy rõ thứ gì đang phát động, nhưng tiếng nổ lại hết sức kịch liệt.
Vị tiểu đội trưởng trước đó còn bị Nam Thu Thu mê hoặc có chút choáng váng đầu óc, sau khoảnh khắc ngây người ngắn ngủi, lập tức liền thanh tỉnh lại, hô lớn:
– Nhanh, vào thành. Đóng cửa thành. Địch tập!
Dứt lời, hắn trực tiếp lập tức chạy về phía hướng cửa thành.
– Đại ca, đại ca, chuyện gì xảy ra thế? Làm ta sợ muốn chết.
Âm thanh mềm mại vô lực của Nam Thu Thu vang lên, lúc này nàng đã rúc vào trong ngực Diệp Cốt Y, làm ra một bộ dáng run lẩy bẩy.
– Không có việc gì, nhanh cùng ta cùng một chỗ vào thành, phải khóa cửa thành, còn không biết tình huống như thế nào.
Tiểu đội trưởng cơ hồ là không chút nghĩ ngợi nói ra. Dứt lời, lập tức chỉ huy thủ hạ dỡ lấy máy tham trắc hồn lực chạy vào trong thành.
Đáy mắt của Nam Thu Thu hiện lên ý cười, sáu người Đường Môn lập tức đi theo những binh lính này xông vào trong thành.
Cửa thành lập tức đóng lại, Từ Tam Thạch, Hòa Thái Đầu, Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên nhanh chóng đi về hướng nội thành. Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y ngược lại không vội vã chút nào.