Mai Ngạo Nam cũng nguyện trợ giúp Thánh Phi bệ hạ một chút sức lực.
Nghe được lời như vậy, Thánh Yêu tộc trưởng cũng không khỏi vì đó run lên.
Thánh Phi trầm giọng nói:
– Nếu như hai vị không tin, chờ người của Long Kê tộc đến, các ngươi liền hiểu. Hai vị hẳn là minh bạch, Long Kê tộc có đại nhân vật nghịch thiên vô địch vì Mai Ngạo Nam hiệu lực, Mai Ngạo Nam phái cường giả Long Kê tộc đến, đó là đánh trước cái tiền tiêu!
Nói như vậy lập tức để bọn người chưởng môn Lâu Mộ phái hai mặt nhìn nhau, nếu quả thật là như thế này, xem ra Đề Thiên Cốc thật là có ý tài bồi Thánh Phi.
– Không biết Thánh Phi bệ hạ có kế hoạch thế nào?
Rốt cục, Thánh Yêu tộc trưởng nhả ra.
– Chúng ta là. . .
Nhìn thấy hai người bọn họ rốt cục đáp ứng, trong nội tâm Thánh Phi vui vẻ, nói ra kế hoạch của mình!
Sau khi từ hoàng cung Ngưu Mục quốc trở về, Lý Thất Dạ vẫn ở bên trong Thiết gia, ở chỗ này, Lý Thất Dạ ngoại trừ tụng kinh cho khối bia cổ trước cửa Thiết gia kia, liền là tu luyện.
Thỉnh thoảng cũng chỉ điểm lão ba ba tu hành một chút, mặc dù nói lão ba ba là một vị Thánh Tôn, nhưng mà, hắn tu luyện công pháp có thể nói là hỗn tạp đến làm cho người không lời, dùng loạn thất bát tao để hình dung cũng không có chút nào quá đáng.
Lão ba ba tu hành loạn chương hỗn tạp cũng là chuyện không có biện pháp, hắn là một tán tu, xuất thân thấp hèn, hắn tu luyện công pháp không phải trộm được liền là giành được, hơn nữa, cũng không phải công pháp cao minh gì.
Có thể nói, tình huống của lão ba ba như vậy có thể tu luyện đến Thánh Tôn cảnh giới, vậy đơn giản liền là một kỳ tích, đổi lại tu sĩ khác, chỉ sợ sớm đã tẩu hỏa nhập ma.
Đối với tình huống của lão ba ba, Lý Thất Dạ chỉ có thể cảm thán nói:
– Ngươi đây là được một con sông tốt, Lưu Sa Hà uẩn dưỡng ngươi, bằng không thì, ngươi đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.
Lão ba ba một thân tu hành hỗn tạp vô chương, muốn sửa đổi, đó là sự tình không có khả năng, trừ khi là lật đổ tu vi, hủy đi đạo cơ lại lần nữa tu luyện, nhưng mà, lão ba ba đã cao tuổi rồi, nếu để cho hắn lật đổ tu vi, đó là lấy mạng của hắn, hắn chỉ sợ là rất nhanh chết già, cho nên, Lý Thất Dạ chỉ có thể uốn nắn một chút tu luyện sai lầm của lão ba ba.
Về phần Thiết Lan, Lý Thất Dạ liền lười đi quan tâm nàng, Thiết Lan tu luyện hay không, nhập đạo hay không, đối với Lý Thất Dạ mà nói không trọng yếu, hắn đã truyền thụ nàng công pháp, còn lại chính là sự tình của nàng.
Thiết Lan cũng là một người cố chấp lạnh như băng, nàng y nguyên không chào đón Lý Thất Dạ lưu lại Thiết gia nàng, đối với Lý Thất Dạ, nàng không có sắc mặt tốt. Xưa nay nàng cũng không đi về phía Lý Thất Dạ thỉnh giáo bất luận vấn đề tu luyện gì.
Đồng thời, Thiết Lan đối với hành vi của Lý Thất Dạ cũng có chút kỳ quái. Nếu như nói Lý Thất Dạ là hướng về phía bảo tàng Thiết gia của nàng mà đến, như vậy, Lý Thất Dạ lại không có đi địa phương khác của Thiết gia nhìn nhiều, cũng không có đi vào bên trong phế lâu tàn điện đào móc.
Lý Thất Dạ lưu lại Thiết gia chỉ làm một việc, cái kia chính là ngồi ở dưới bia cổ trước cửa Thiết gia bọn hắn tụng kinh. Chuyện như vậy, đơn giản là để cho người ta cảm thấy không thể nói lý, cả ngày đối với bia đá lạnh như băng tụng kinh, người ở bên ngoài nhìn tới, đó là có bệnh.
Một ngày này, Lý Thất Dạ vừa tụng kinh xong, Thiết Lan liền từ bên ngoài tiến đến, nàng xem Lý Thất Dạ một chút, vẫn là thần thái lạnh băng, nói ra:
– Có người tìm ngươi!
Nói xong, nàng liền đứng ở một bên khác, lời gì cũng không có nhiều lời.
Đi theo Thiết Lan vào là Tiễn Vô Song, nàng y nguyên xinh đẹp động lòng người như vậy, y nguyên cao ngạo quý khí như vậy. Bất luận thời điểm nào, nàng đều giống như là một con Phượng Hoàng triển khai lông vũ xinh đẹp nhất của mình. Bất luận thời điểm nào, bất luận địa phương gì, Tiễn Vô Song đều là tự tin như vậy, cao ngạo như vậy.
Tiễn Vô Song liền là Tiễn Vô Song, nàng liền là khí thế khinh người, cao ngạo quý khí, nếu có một ngày, Tiễn Vô Song không bày khí tràng cao cao tại thượng, chỉ sợ Tiễn Vô Song cũng không phải là Tiễn Vô Song!
Thiết Lan đứng ở một bên, nàng cũng không khỏi nhìn nhiều Tiễn Vô Song một chút. Mặc dù Thiết Lan là một phàm nhân, nhưng mà, nàng thuở nhỏ kinh nghiệm sa trường, tuổi còn trẻ liền trở thành Đại tướng, nàng là một người rất có tự tin.
Nhưng mà, ở dưới loại cao ngạo quý khí, khí thế hùng hổ doạ người kia của Tiễn Vô Song, Thiết Lan băng lãnh ngạo khí cũng không khỏi cảm thấy có chút mất sắc, bất luận là khí tràng hay là dung mạo nàng đều so ra kém Tiễn Vô Song.
– Nhanh như vậy liền tìm đến ta.
Nhìn thấy Tiễn Vô Song sớm như vậy liền đi tới Thú Vực, Lý Thất Dạ cũng có chút ngoài ý muốn, không khỏi cười một cái nói.
Tiễn Vô Song chỉ là nhìn Lý Thất Dạ một chút, nói ra:
– Ta từ trước đến nay đều trân quý thời gian! Chúng ta lúc nào đi Bệ Ngạn thú thổ?
Nàng cũng đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp lưu loát, không dây dưa dài dòng chút nào.
– Bệ Ngạn thú thổ, việc này không vội được.
Lý Thất Dạ nhìn nhìn nàng nói, đem nàng đưa vào bên trong Thiết gia.
Ở trong phòng, chỉ có Lý Thất Dạ cùng Tiễn Vô Song, sau khi Lý Thất Dạ ngồi xuống, hắn nhìn lấy Tiễn Vô Song, nói ra:
– Mở ra Bệ Ngạn thú thổ không có nhanh như vậy, trước đó, ta muốn động thân thể của ngươi một chút.
– Cái gì động thân thể của ta một chút!
Tiễn Vô Song lập tức trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ, cái khí thế hùng hổ doạ người kia y nguyên không thay đổi, đương nhiên, nàng cũng không có hiểu lầm ý tứ của Lý Thất Dạ.
– Việc này nha, ta chính là sợ ngươi không dám đi đối mặt.
Lý Thất Dạ sờ lên cái cằm, nói ra:
– Nhưng ta muốn trước đó nói rõ, quá trình này rất dày vò! Ngươi có thể thừa nhận sao?
– Dạng cải biến gì, nói đi.
Tiễn Vô Song vẫn là rất ngạo khí, nàng lườm Lý Thất Dạ một chút, trên thực tế, thời điểm thề vì Lý Thất Dạ hiệu lực, nàng đã có hết thảy tâm lý chuẩn bị.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Luận điều kiện, thế hệ trẻ tuổi ít có người có thể cùng ngươi so sánh, thiên phú, tư chất, công pháp tu luyện, đều có thể nói là khó có bắt bẻ ! Bất quá, ta muốn đem ngươi chế tạo thành một thần tướng trước nay chưa có, cho nên, ta muốn đối với ngươi tiến hành cải biến quyết đoán, có hứng thú không?
– Đem ta bồi dưỡng thành Tiên Đế còn tạm được.
Tiễn Vô Song cười ngạo nghễ, nàng cười một tiếng dạng này, vẫn là mỹ lệ làm rung động lòng người.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, đối với Tiễn Vô Song cao ngạo, hắn từ trước kia chán ghét biến thành thưởng thức, hắn lắc đầu nói ra:
– Ngươi cũng đủ ngạo, dã tâm cũng đủ lớn ! Bất quá, ngươi sinh không đúng lúc, một thế này thiên mệnh về ta.
– Vậy là tồn tại khiêu chiến Tiên Đế, như thế nào?