Vị Thần Vương này ngự lấy Đế binh xoay người bỏ chạy, không nguyện ý lại dừng lại nửa bước, đối với hắn mà nói, Tà Phật đáng sợ vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn.
– Phật giận dữ, kiếm đãng thiên.
Lý Thất Dạ nở rộ vô tận phật quang, chiếu sáng toàn bộ Táng Phật cao nguyên, hắn miệng phun chân ngôn, Phật pháp diễn hóa, ức vạn tăng nhân trên Táng Phật cao nguyên vì hắn tụng kinh, Táng Phật cao nguyên đời đời tích lũy phật tức đều gia trì ở trên người hắn.
Chân ngôn rơi xuống, xòe tay phải ra, một sợi phật quang nở rộ, tựa như là một gốc phật thụ khỏe mạnh, “Tranh” một tiếng, kiếm động cửu thiên, phật kiếm quét ngang mà qua, sao trời bị đánh mở, Ngân Hà bị chém đứt, một kiếm diệu Cửu Châu, dưới một kiếm, Thần Ma đều cúi đầu.
Xùy… máu tươi cao cao phún lên, đầu của Thần Vương lăn xuống trên mặt đất, tiếp lấy “Ba” một tiếng, đầu lăn đến rất xa rất xa, đôi mắt kia trợn trừng lên, hắn trong nháy mắt trốn xa vạn dặm, y nguyên tránh không khỏi phật kiếm.
Thần Vương một mực ngự Đế binh bỏ chạy, phòng ngự đại giảm, sau khi hắn bị chém giết, Đế binh không có dừng lại chút nào, trong nháy mắt biến mất ở chân trời.
Trong lúc nhất thời, thiên địa yên tĩnh, phật liên lẳng lặng lơ lửng ở phía trên hồ nước, tại thời khắc này, không người nào dám vượt qua lôi trì một bước, Lý Thất Dạ một bước bước lên phật liên, nhẹ nhõm tự tại đứng trên phật liên.
Giờ khắc này, Lý Thất Dạ kéo theo toàn bộ phật tức của Táng Phật cao nguyên, toàn bộ phật vận của Táng Phật cao nguyên vì hắn mà rung động, khi hắn đứng trên phật liên, hắn lộ ra vô cùng thần thánh, lộ ra vô thượng, bất kể là ai, một khi dựa vào gần hắn, liền có một cỗ xúc động phục bái quy y.
Mặc dù, Lý Thất Dạ đã chấp chưởng Phật pháp, bao phủ lại Phật lực, không độ hóa chúng sinh, nhưng mà, hắn phát tán ra phật tức, vẫn là mười phần đáng sợ, không người nào dám tuỳ tiện tới gần.
– Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma.
Tại Phật thành, Nam Đế xa xa nhìn thoáng qua, nói ra:
– Hắn chính là phật, có thể chấp chưởng toàn bộ Táng Phật cao nguyên, không biết có bao nhiêu thứ không biết chết sống lại muốn đi chịu chết.
Lý Thất Dạ đứng ở trên phật liên, toàn bộ thiên địa lộ ra vô cùng yên tĩnh, không người nào nguyện ý tới gần hắn nửa bước, về phần Phi Thiên Thánh Nữ, không biết lúc nào đã sớm bỏ trốn mất dạng.
– Còn có người muốn tới đoạt phật liên sao?
Ánh mắt Lý Thất Dạ quét qua đám người, chậm rãi nói.
Lúc này, đông đảo cường giả đều là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không người nào dám vượt qua lôi trì nửa bước, lúc này, mặc kệ là Cơ Không Vô Địch, hay là Chiến Sư, hoặc là Bảo Trụ Nhân Hoàng, bọn họ đều trầm mặc im lặng, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
– Tốt a, ngã phật từ bi, xem ra các ngươi đều là không cam tâm, vậy thì tốt, ta cho người trẻ tuổi các ngươi một cơ hội.
Lý Thất Dạ nhìn lấy chữ đám người Cơ Không Vô Địch sắc mặt băng lãnh, nhưng lại không cam tâm cứ như vậy rời đi, hắn nở nụ cười nói ra:
– Ngươi, ngươi, ngươi còn có các ngươi, cùng nhau lên đi.
Nói xong, Lý Thất Dạ tùy ý điểm đám người Cơ Không Vô Địch một cái, bao gồm Băng Ngữ Hạ cùng Bạch Kiếm Chân.
Lý Thất Dạ lời này vừa ra, tất cả mọi người động dung, ở trong sân tuyệt thế thiên tài có Cơ Không Vô Địch, Chiến Sư, Lâm Thiên Đế, Bảo Trụ Nhân Hoàng, Băng Ngữ Hạ, Bạch Kiếm Chân.
Hiện tại Tà Phật lại muốn lấy sức một mình khiêu chiến tất cả mọi người bọn hắn, này làm sao không khiến tất cả mọi người bọn hắn động dung đây, dạng tư thái này mới thật sự là vô địch.
– Đây quả thực là đệ nhất nhân trong thế hệ tuổi trẻ a, ai tới sánh vai!
Có Đại Hiền không khỏi thì thào nói.
Tại thế hệ trẻ tuổi, ai dám mở miệng lấy sức một mình khiêu chiến tất cả mọi người Cơ Không Vô Địch đây? Tại trước kia chỉ sợ là không có, hôm nay, Tà Phật lại làm chuyện như vậy.
Lúc này, đám người Cơ Không Vô Địch, Chiến Sư cũng không khỏi trầm mặc, coi như những tuyệt thế thiên tài bọn hắn vô cùng cường đại, bọn hắn có đầy đủ tự tin, nhưng mà, tại thời khắc này, bọn hắn cũng không có nắm chắc, bởi vì trong nội tâm bọn họ nhất thanh nhị sở, Tà Phật trước mắt có thể chấp chưởng toàn bộ Táng Phật cao nguyên, hắn có thể dùng lực lượng của toàn bộ Táng Phật cao nguyên đến trấn áp tất cả mọi người bọn hắn.
– Có thể thử một lần.
Dù lúc này đám người Cơ Không Vô Địch cũng không có nắm chắc, nhưng mà, Băng Ngữ Hạ không khỏi buông ra mỹ nhân trong lồng ngực, đi ra thần xa.
Lúc này, Bạch Kiếm Chân ôm kiếm ngồi dưới tàn cây cũng lập tức đứng lên, trong đôi mắt đẹp tách ra kiếm mang, khi kiếm mang của nàng vừa ra, lộ ra kiếm ý đáng sợ, trong nháy mắt này, cả người Bạch Kiếm Chân thay đổi một bộ dáng, nàng giống như là một thanh hàn kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng, bất kể là ai nhìn, trong nội tâm đều phát lạnh.
– Bản tọa tới trước.
Lúc này, Bảo Trụ Nhân Hoàng quát khẽ một tiếng, cái thứ nhất bước tới khiêu chiến Lý Thất Dạ. Hắn làm cái thứ nhất xuất thủ, là muốn giải khai khẩu khí trong lòng kia, hắn hai lần khiêu chiến Lý Thất Dạ, đều bị thiệt lớn.
Lần thứ nhất, hắn đối với lực lượng độ Phật đoán chừng không đủ, kém chút bị Tà Phật này độ hóa, lần thứ hai lại gặp Nam Đế, bị một chỉ đánh bại.
– Can đảm lắm.
Nhìn thấy Bảo Trụ Nhân Hoàng làm cái thứ nhất đứng ra khiêu chiến mình, Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Mặc dù một mực nhìn ngươi không vừa mắt, hôm nay ngã phật từ bi, có thể tha cho ngươi một mạng.
– Đừng cuồng!
Bị Tà Phật coi là thịt cá trên thớt gỗ, Bảo Trụ Nhân Hoàng cuồng hống một tiếng, hắn chinh chiến bát phương, khiêu chiến thiên hạ vô số cường giả, hôm nay bị Tà Phật coi thường như vậy, thật sự là vô cùng nhục nhã!
Ông… một tiếng, một sợi quang mang nở rộ, Bảo Trụ Nhân Hoàng cuồng hống rơi xuống, một kiện bảo vật hiện lên ở phía trên đỉnh đầu của hắn, vật này trắng noãn như ngọc, rủ xuống đế uy thánh khiết mà có thể trấn áp chư thiên thần ma.
– Đế binh.
Nhìn thấy trên đỉnh đầu Bảo Trụ Nhân Hoàng treo bảo vật, mặc dù không có người nhận ra lai lịch của nó, nhưng mà, coi như người lại không biết nhìn hàng cũng biết đây là một kiện Đế binh.
Mọi người đều biết, Bảo Trụ Thánh Tông chưa từng đi ra Tiên Đế, nhưng mà, hiện tại Bảo Trụ lại nắm giữ Đế binh, cái này đích xác là một sự tình đáng giá để cho người ta nghiền ngẫm.
– Cách làm rất thông minh, xương ngón tay một vị Tiên Đế tu luyện Trấn Ngục Thần Thể rèn luyện Tiên Đế Bảo khí, vừa lẩn tránh độ hóa, lại để uy lực Trấn Ngục Thần Thể của ngươi tiêu thăng.
Nhìn lấy món Đế binh trên đỉnh đầu Bảo Trụ Nhân Hoàng kia, Lý Thất Dạ nở nụ cười, hắn đương nhiên biết đây là Đế binh của ai.
– Phong!
Lúc này, Bảo Trụ Nhân Hoàng không nói nhiều nói, cuồng hống một tiếng, toàn thân dâng trào hào quang, từng sợi từng sợi hào quang từ Trấn Ngục Thần Thể bạo phát đi ra trấn áp Cửu Thiên Thập Địa, ngay cả hư không cũng run rẩy lên, toàn bộ thiên địa ảm đạm phai mờ.