Nói đến đây, hắn trầm mặc.
Đối với tồn tại sống thật lâu mà nói, phong ấn từ thời đại này tới thời đại khác kéo dài tính mạng, đối với bọn họ mà nói sẽ có một ngày đối mặt với tử vong, bọn họ hoặc là thản nhiên, hoặc là sợ hãi.
Lý Thất Dạ trở lại Tẩy Nhan Cổ Phái, triệu kiến Nam Hoài Nhân, Hứa Bội, Khuất Đao Ly, Trương Ngu, Lạc Phong Hoa thế hệ trẻ tuổi tới.
Trừ năm người bọn họ ra, Lý Thất Dạ còn triệu kiến Đồ Bất Ngữ.
Vào hôm nay đám người Hứa Bội có thành tựu không tầm thường, tuy so sánh với thiên tài tuyệt thế thì bọn họ có khoảng cách không nhỏ, nhưng mà thành tựu tương lai của bọn họ tất là Đại Hiền.
Trong bọn họ, đặc biệt là Hứa Bội, đạo hạnh thập phần tinh xảo, thực lực mạnh ẩn ẩn đứng đầu bọn họ.
Hứa Bội năm người đi tới, Đồ Bất Ngữ cũng tới, mặc dù nói Đồ Bất Ngữ tuổi tác lớn hơn Lý Thất Dạ nhiều, nhưng mà hắn vẫn là nhị sư huynh.
Lý Thất Dạ nhìn qua đám người Hứa Bội, chậm rãi nói ra:
– Các ngươi có thành tựu hôm nay ta thật cao hứng, đây là kết quả do các ngươi cố gắng.
Đi tới hôm nay, đám người Hứa Bội đã có thể lo liệu một mặt, đệ tử Tẩy Thạch Phong cũng trở thành trụ cột vững vàng của Tẩy Nhan Cổ Phái, có đệ tử trẻ tuổi như bọn họ, làm cho Tẩy Nhan Cổ Phái nhìn thấy hy vọng quật khởi.
Lúc này đám người Hứa Bội cung kính đứng ở nơi đó, hôm nay đại sư huynh uy hiếp thiên hạ, bọn họ bắt đầu trở nên câu nệ.
Lý Thất Dạ nhìn bọn họ, nói ra:
– Hôm nay gọi các ngươi đến, nói nhảm ta cũng không nói nhiều, hôm nay ta chỉ định truyền nhân của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này làm đám người Hứa Bội dọa kêu to một tiếng, cũng hai mặt nhìn nhau, bởi vì mọi người đều biết, truyền nhân Tẩy Nhan Cổ Phái chính là đại sư huynh.
Ở giữa sân, chỉ có Đồ Bất Ngữ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, mặc dù nói đại sư huynh là truyền nhân Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng mà trong lòng của hắn hiểu rõ ràng, miếu nhỏ như Tẩy Nhan Cổ Phái không thể nào ngăn bước chân của đại sư huynh.
Trong mắt Đồ Bất Ngữ xem ra, một ngày nào đó đại sư huynh sẽ đi ra khỏi thiên địa này, cửu thiên mới là nơi hắn vùng vẫy.
– Truyền nhân kế tiếp của Tẩy Nhan Cổ Phái chính là Hứa Bội.
Lý Thất Dạ chỉ vào Hứa Bội, chậm rãi nói ra.
Lời này vừa ra, làm cho Hứa Bội giật mình, đám người Lạc Phong Hoa cũng nhìn qua Hứa Bội, quản chi với bọn họ mà nói, đối với Hứa Bội mà nói đây là chuyện quá đột ngột.
– Ta, ta, ta sao?
Hứa Bội phát mộng, dù sao chuyện này tới mà không có nửa phần dấu hiệu, thậm chí ngay cả trưởng lão tông môn cũng không có nghe nói qua chuyện này.
Trên thực tế không chỉ Hứa Bội, đám người Lạc Phong Hoa cũng phát mộng, bởi vì ai cũng không nghĩ tới đại sư huynh đột nhiên chỉ định truyền nhân Tẩy Nhan Cổ Phái.
Bọn họ trẻ tuổi cũng biết, chưởng môn còn trẻ, hơn nữa bản thân đại sư huynh chính là truyền nhân Tẩy Nhan Cổ Phái, một lần nữa lập truyền nhân, đây là chuyện cả Tẩy Nhan Cổ Phái căn bản không có nghĩ tới.
– Đúng vậy, là ngươi.
Lý Thất Dạ chậm rãi gật đầu, nói ra:
– Ngươi tuy trước kia gan dạ sáng suốt chưa đủ, những năm này mài giũa đền bù vẫn chưa đủ. Ngươi nhu mà không kém, trong cương có nhu, tuệ thức sâu, có cơ trí, tương lai Tẩy Nhan Cổ Phái sẽ do ngươi gánh vác.
Trong khoảng thời gian ngắn, đám người Hứa Bội đưa mắt nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn chưa khôi phục tinh thần lại, bởi vì tất cả tới quá nhanh.
Lý Thất Dạ tuyển Hứa Bội là có nguyên nhân, Lạc Phong Hoa tuy có thiên phú tốt nhất trong bọn họ, nhưng mà hắn cũng là người có ngạo khí cao nhất, làm việc nhiều khi quá cấp tiến.
Tuy Nam Hoài Nhân mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhưng mà có khi quá lời, đạo tâm không đủ kiên định.
Trong bọn họ, đạo tâm kiên định nhất chính là Trương Ngu, nhưng mà Trương Ngu là kiên mà không duệ, tuệ mà không khôn ngoan.
Trong bọn họ trừ Hứa Bội ra, nếu bàn về lựa chọn truyền nhân, người được lựa chọn thứ hai là Khuất Đao Ly, Khuất Đao Ly có lồng dạ, có kiến thức, có thể nói hắn là truyền như đầy đủ tư cách nhất, chỉ tiếc, Khuất Đao Ly nhập môn sớm hơn Hứa Bội, hơn nữa tuy hắn ngay từ đầu cũng như Trương Ngu tu hành đi vào đường rẽ, hạn định này khiến con đường tu hành của Khuất Đao Ly trong tương lai không bằng Hứa Bội.
– Về sau, các ngươi hảo hảo phụ tá đại sư tỷ.
Lý Thất Dạ trịnh trọng nói ra, không giận mà uy!
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, đám người Lạc Phong Hoa cũng biết, đây cũng không phải là đại sư huynh nhất thời cao hứng, đại sư huynh đã sớm có quyết định, lại nói Lý Thất Dạ trong suy nghĩ của bọn họ đặt ở vị trí tối cao, Lý Thất Dạ quyết định như thế, bọn họ sẽ tuân theo.
– Đại sư huynh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp đại sư tỷ dẫn Tẩy Nhan Cổ Phái đi tới huy hoàng.
Đám người Nam Hoài Nhân cung kính nói ra.
– Đại sư huynh, chưởng môn nàng…
Hứa Bội cũng mở miệng nói ra. Nói thật ra đối với thế hệ trẻ mà nói, chưởng môn còn rất trẻ tuổi, căn bản không tới thời điểm chọn truyền nhân.
– Chưởng môn có đường của chưởng môn.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay, nói ra:
– Tương lai, đại nhậm Tẩy Nhan Cổ Phái sẽ nằm trên vai các ngươi, hảo hảo cố gắng lên.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, đám người Hứa Bội cũng không dám truy vấn, bọn họ tạm biệt Lý Thất Dạ.
Ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn vào người Đồ Bất Ngữ, chậm rãi nói ra:
– Đồ sư đệ, bọn họ còn trẻ, đường tương lai còn rất dài, trong tương lai bọn họ cần ngươi chỉ điểm, cần ngươi đến đỡ, cho nên ta phong ngươi là hộ giáo giả.
– Đại sư huynh nhờ vả, tiểu đệ không dám từ, nhất định đem hết khả năng cống hiến cho Tẩy Nhan Cổ Phái.
Đồ Bất Ngữ phục bái dưới đất, nhận lấy đại nhậm.
Đồ Bất Ngữ có kinh nghiệm sóng gió hơn đám người Hứa Bội, trên thực tế nếu như không phải Đồ Bất Ngữ tuổi đã không nhỏ, hắn cũng là người thích hợp làm chưởng môn. Nhưng mà dùng tính cách Đồ Bất Ngữ, hắn ở sau màn thì thích hợp hơn.
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ gật đầu, nói ra:
– Tất cả lui ra đi, ta sẽ nói với chư lão trong tông.
Đồ Bất Ngữ mang theo đám người Hứa Bội lui ra, trong bọn họ cuối cùng rời khỏi là Nam Hoài Nhân, Nam Hoài Nhân cố ý rớt lại phía sau vài bước.
– Hoài Nhân, ngươi nói ra suy nghĩ của mình không?
Lý Thất Dạ nhìn qua Nam Hoài Nhân, chậm rãi nói ra.
Năm đó người đi theo hắn trước tiên chính là Nam Hoài Nhân, đi cho tới hôm nay, người thân với hắn nhất cũng là Nam Hoài Nhân.
– Đại sư huynh, ngươi muốn rời khỏi sao?
Nam Hoài Nhân nhìn qua Lý Thất Dạ, giọng nói hơi thương cảm.
Nghe được Nam Hoài Nhân nói như thế, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Chắc chắn sẽ có một ngày rời khỏi, thời điểm nên rời khỏi thì phải rời khỏi.
Nam Hoài Nhân nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
– Sư huynh còn trở lại không?
Đối với Nam Hoài Nhân mà nói, trong nội tâm tràn đầy cảm ơn, hắn có tất cả là do Lý Thất Dạ ban tặng, không có Lý Thất Dạ thì không có hắn ngày hôm nay, cũng không có Tẩy Nhan Cổ Phái hiện tại.