Cô gái này lớn lên thập phần xinh đẹp, thân thể tỏa ra khí tức xanh tươi, nàng giống như viên minh châu trên lá cây.
– Ngươi chính dược sư Lý Thất Dạ mà Đằng sư huynh mời tới sao?
Cô gái này nhìn qua Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra.
Lý Thất Dạ nhìn qua cô gái này, chỉ cười nhạt một cái, nói ra:
– Đúng vậy, chính là ta.
– Ta là đệ tử thành Thiên Đằng, được sư huynh mời, thỉnh tiên sinh nhanh chóng rời đi!
Cô gái này nhìn Lý Thất Dạ nói ra.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
– Rời đi? Vì sao phải rời đi?
– Tiên sinh hoặc là không biết, tình huống đối với tiên sinh không ổn.
Cô gái này nói ra:
– Lão tổ cho rằng tiên sinh muốn lừa gạt Thiên Đằng Hồ, cho nên muốn bắt giam tiên sinh…
Cô gái này lời còn chưa nói hết, Lý Thất Dạ cười rộ lên, cười rất vang dội, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất.
– Không biết tiên sinh vì sao mà bật cười?
Vừa thấy Lý Thất Dạ cười to, nữ tử này không rõ.
Lý Thất Dạ cao thấp dò xét nữ tử này, cười lên, nhàn nhã nói:
– Thân chảy xuôi huyết thống cổ hoàng, tại thành Thiên Đằng có được huyết thống Thụ tộc cổ xưa như thế cũng chỉ có Hác thị!
– Tại thành Thiên Đằng, có hai đại họ, một họ Hác, một họ Đằng, trăm ngàn năm qua, thành chủ thành Thiên Đằng tuy ngẫu nhiên có khác họ đảm nhiệm, đa số thời điểm đều là đệ tử Hác thị hoặc Đằng thị đảm nhiệm.
Lý Thất Dạ cười lên.
Sau đó Lý Thất Dạ nhìn qua nữ tử trước mặt, nói:
– Đằng Tề Văn có được mộc đồng, có đầy đủ tư cách làm thành chủ, mà ngươi có được huyết thống cổ hoàng cũng miễn cưỡng có thể tranh giành với Đằng Tề Văn một chút, nhưng mà cơ hội không lớn, mộc đồng đến đỉnh phong có thể phán sinh tử.
Lý Thất Dạ vừa nói lời này làm nữ tử biến sắc, không khỏi lui về phía sau một bước, nàng như gặp quỷ nhìn qua Lý Thất Dạ. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới người trước mắt chỉ nhìn một cái đã nói toạc ra lai lịch của mình.
– Một tiểu vãn bối mà thôi, cũng dám ở trước mặt ta khoe khoang quỷ kế, quá không biết tự lượng sức mình a.
Lý Thất Dạ lười biếng cười nhạt, nói ra:
– Ngươi đơn giản là muốn dọa ta đi, sau đó dễ nói là ta chạy án, xóa vết đen cho Đằng Tề Văn, đả kích Đằng Tề Văn. Chút tiểu xiếc này còn chưa có tư cách lọt vào pháp nhãn của ta.
Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt cô gái này hết trắng lại xanh, nàng thật không ngờ trò xiếc của mình lại bị vạch trần, Lý Thất Dạ nói thế quả thật là nhục nhã nàng.
Cô gái này chính là Hác Ngọc Trân, nàng là đối thủ mạnh mẽ nhất tranh giành vị trí thành chủ với Đằng Tề Văn, nàng có được huyết thống cổ hoàng, cho nên có tư cách tranh giành vị trí thành chủ.
Hác Ngọc Trân cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
– Xem ra Đằng sư huynh rất thành thật với ngươi, mang nhiều chuyện như thế nói cho ngươi biết, cũng phải cẩn thận, tiết lộ bí mật thành Thiên Đằng, đây chính là tử tội!
Lúc này trong lòng Hác Ngọc Trân cũng có ý khác, muốn vẫy nước bẩn lên người Đằng Tề Văn.
Đương nhiên đối với Hác Ngọc Trân mà nói, nàng không tin Lý Thất Dạ lại xem thấu tất cả của nàng, nam nhân trước mặt này dù thế nào cũng chưa đủ thành đạo, trong mắt nàng xem ra, tất cả là do sư huynh Đằng Tề Văn nói cho hắn biết.
– Các loại chuyện chó má của thành Thiên Đằng các ngươi ta cũng chẳng quan tâm tới.
Lý Thất Dạ chẳng muốn nhìn Hác Ngọc Trân, nói ra:
– Ngươi và Đằng Tề Văn tranh giành vị trí thành chủ là chuyện trong thành Thiên Đằng các ngươi, nhưng mà không nên vươn tay chó của ngươi lên người của ta, nếu không ta không ngại treo đầu lâu của ngươi tại chỗ cao nhất của thành Thiên Đằng!
– Ngươi…
Sắc mặt Hác Ngọc Trân biến thành khó coi tới cực điểm, nàng lập tức muốn nổi bão, nhưng mà thật vất vả nàng nhịn cơn tức này xuống, Hiện tại các lão tổ đang thảo luận có nên cho Lý Thất Dạ ra tay trị liệu tổ đằng hay không, nếu như nàng bây giờ ra tay với Lý Thất Dạ là không sáng suốt, sẽ bị Đằng Tề Văn bắt lấy tay cầm!
Hác Ngọc Trân lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
– Không có tay cứng, đừng ôm đồ sứ sống. Trị liệu tai nạn không phải chuyện đùa, một chút tiểu thuật thì đừng mong chữa tốt. Nếu không chữa được cho tổ đằng, chỉ sợ là chư vị lão tổ tức giận, đến lúc đó Đằng sư huynh chỉ sợ sẽ đẩy ngươi ra làm cừu non thế tội…
– Hảo tâm như vậy, ta đây tâm lĩnh.
Hác Ngọc Trân còn không có nói hết lời. Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Đối với ta mà nói, loại chuyện này chỉ là bữa ăn sáng mà thôi. Chuyện này không cần ngươi lo lắng, Thiên Đằng Hồ là vật trong tay của ta.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Hác Ngọc Trân biến sắc, nàng muốn hù dọa Lý Thất Dạ một chút. Nếu như nói Lý Thất Dạ bị nàng hù sợ đào tẩu, vậy đối với nàng có lợi ích thật lớn, nàng lập tức có thể cầm chuyện này công kích Đằng Tề Văn, thậm chí có thể giội nước bẩn lên Đằng Tề Văn tiết lộ bí mật thành Thiên Đằng.
Nhưng mà Lý Thất Dạ căn bản không ăn lừa gạt của nàng, làm cho nàng làm vô công.
Hác Ngọc Trân không cam lòng, lạnh lùng hừ một tiếng, lạnh giọng nói:
– Cho dù ngươi thật sự có bản lãnh đó, cho dù ngươi thực sự có Thiên Đằng Hồ, nhưng mà ngươi cũng nên biết giấy không gói được lửa. Thế gian không có bí mật gì đáng nói. Nếu như bị người ta biết rõ ngươi có được Thiên Đằng Hồ có thể tục thọ…
-… Như vậy ngươi có thể tưởng tượng có bao nhiêu lão tổ chảy nước miếng nhìn ngươi, không quá ba ngày, ngươi sẽ biến thành con mồi trong mắt kẻ khác, đến lúc đó ngươi giống như khối thịt mỡ trong bầy cá mập, không qua ba giây sẽ bị người ta đánh tan xác…
Hác Ngọc Trân tiếp tục đe doạ Lý Thất Dạ.
Vào thời điểm này Lý Thất Dạ mới lười biếng nhìn Hác Ngọc Trân, cười lên, nói ra:
– Ân, rất tốt, lời khuyên và cảnh báo của ngươi ta đã thu.
Nói xong quay người đi vào trong phòng.
Sắc mặt Hác Ngọc Trân rất khó nhìn, Lý Thất Dạ là vô danh tiểu tốt lại dám khinh thường nàng, điều này thật sự làm nàng tức chết.
– Đúng rồi, không nên dùng chút đầu óc đó lên người của ta.
Đi chưa tới vài bước, Lý Thất Dạ xoay người lại, cười lên, nói ra:
– Vẫn câu nói kia, dám đem tay chó của ngươi vươn lên người ta, ta sẽ đặt đầu lâu ngươi tại nơi cao nhất thành Thiên Đằng.
– Ngươi…
Sắc mặt Hác Ngọc Trân đen lại, toàn thân run rẩy, nếu như không muốn bị Đằng Tề Văn bắt lấy tay cầm, nàng hiện tại đã giết Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chẳng muốn quan tâm tới nàng, đi vào trong phòng.
Ngay lúc màn đêm hàng lâm, Đằng Tề Văn nhanh chóng trở về, sau đó nhìn Lý Thất Dạ, Đằng Tề Văn hỏi:
– Nghe môn hạ đệ tử nói, sư muội của ta bái kiến tiên sinh?
Lý Thất Dạ nhìn qua vẻ mặt khẩn trương của Đằng Tề Văn, cười rộ lên, nói ra:
– Chuyện này chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, ngươi không cần khẩn trương, nếu như nàng có thể làm gì ta, ta hiện tại đã không ở chỗ này.
Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, Đằng Tề Văn buông lỏng một hơi.
Lúc này Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn nói ra:
– Thành Thiên Đằng các ngươi thảo luận như thế nào rồi? Nên có một kết quả a.