Đằng Tề Văn cùng thành chủ thành Thiên Đằng dẫn đường, Lý Thất Dạ đi vào bên ngoài cấm địa thành Thiên Đằng.
Cấm địa Thành Thiên Đằng cũng chính là nơi trọng yếu nhất của thành Thiên Đằng, càng là nơi có thiên địa tinh khí nồng đậm nhất, truyền thuyết từ cấm địa có thể tiến vào thiên địa bên trong tổ đằng, nhưng mà truyền thuyết từ khi nhi tử của tổ đằng tọa hóa thì không có ai có thể đi vào.
Lúc này bên ngoài cấm địa thành Thiên Đằng có không ít đệ tử và lão tổ đang đứng, ở đây bất kể là đệ tử hay lão tổ, đều là nhân vật quan trọng của thành Thiên Đằng, không phải hộ pháp chính là trưởng lão, thậm chí là thái thượng trưởng lão.
Đối với thành Thiên Đằng mà nói, trị liệu tổ đằng là chuyện vô cùng quan trọng, nói thành Thiên Đằng là đề phòng Lý Thất Dạ cũng tốt, là sợ quá trình trị liệu xảy ra vấn đề cũng được, tóm lại thành Thiên Đằng ở chỗ này có lực lượng cường đại ứng phó tất cả.
Đối với không ít lão tổ thành Thiên Đằng tọa trấn, Lý Thất Dạ chỉ nhìn một cái, cũng không có để ở trong lòng, mặc kệ thành Thiên Đằng chuẩn bị vì cái gì, hắn đều không sao cả, nếu như ai dám ngăn cản đường hắn, vậy giết không tha.
– Chậm đã!
Lúc Lý Thất Dạ muốn đi vào cấm địa, đột nhiên một tiếng quát vang lên, Hác Ngọc Trân đứng ra,
Hác Ngọc Trân đứng ra làm Đằng Tề Văn cùng thành chủ thành Thiên Đằng nhíu mày, giao dịch này đã nhất trí với nhau rồi, bọn họ cũng không hy vọng phức tạp, để tránh đêm dài lắm mộng. Hiện tại Hác Ngọc Trân đứng ra, bọn họ có cảm giác điềm xấu.
– Có chuyện gì sao?
Lý Thất Dạ chỉ nhìn qua, lười biếng nói.
Hác Ngọc Trân lúc này mặt lạnh lại, bộ dáng giải quyết việc chung, lạnh lùng nói:
– Ngươi phải giao toàn bộ đồ trên người ra, trừ đồ vật cần thiết trị liệu tổ đằng, những vật khác đều không được đưa vào cấm địa.
– Hác sư muội, ngươi có ý gì?
Đằng Tề Văn biến sắc, hắn trầm giọng nói. Hắn tốn hao vô số tâm huyết, thật vất vả làm cho chư vị lão tổ đạt thành nhất trí, hiện tại Hác Ngọc Trân đứng ra ngăn một cước, đây rõ ràng là muốn phá hư giao dịch, thoáng cái làm xấu giao dịch này đi.
– Đằng sư huynh, tất cả mọi người là vì tổ đằng, đây là vì an toàn của tổ đằng.
Hác Ngọc Trân xụ mặt, lạnh lùng nói.
Hác Ngọc Trân chính là cố ý làm khó dễ, nàng cũng không biết lúc này Đằng Tề Văn dùng thủ đoạn gì du thuyết các lão tổ trong tông, nhưng mà lúc này đây Đằng Tề Văn làm tât cả đã tăng địa vị của hắn trong thành Thiên Đằng lên rất nhiều, lập tức tạo thành uy hiếp cực lớn với nàng.
Cho nên Hác Ngọc Trân muốn tìm cơ hội bắt lấy tay của Lý Thất Dạ, chỉ có bắt lấy tay của Lý Thất Dạ thì tương đương bắt lấy tay Đằng Tề Văn.
– Lão tổ, trận giao dịch này các lão tổ đã nhất trí đạt thành hiệp nghị, vì sao phức tạp như thế?
Lúc này thành chủ thành Thiên Đằng cũng bất mãn, nhìn qua Hác lão tổ nói ra.
Hác thị lão tổ chậm rãi nói ra:
– Trận giao dịch này không thay đổi, hiệp nghị của chư vị lão tổ không thay đổi, nhưng mà vì an toàn của tổ đằng cho nên không thể không phòng. Đúng như thành chủ nói, dược sư các ngươi dẫn tới muốn bảo vật của chúng ta, ai dám nói hắn sẽ không mưu đồ làm loạn, âm thầm gian lận.
Lúc này có không ít lão tổ thành Thiên Đằng ở đây, thành chủ thành Thiên Đằng cũng nhìn các lão tổ khác, nói ra:
– Chư vị lão tổ ý tứ thế nào?
– Phòng hoạn chưa xảy ra, Lý dược sư có thể mang đồ vào trong, nhưng những đồ vật này cần kiểm tra một chút.
Có một vị lão tổ trầm giọng nói.
Tuy đám người Đằng Tề Văn du thuyết khiến lão tổ thành Thiên Đằng đạt thành nhất trí, nhưng mà bọn họ vẫn cảm giác nên có tâm phòng bị Lý Thất Dạ, bị Hác Ngọc Trân lẫn lộn như vậy, lão tổ thành Thiên Đằng thật sự sợ Lý Thất Dạ động tay chân với tổ đằng.
Nơi đây Đằng Tề Văn cùng thành chủ thành Thiên Đằng vừa giận lại không thể nói gì, lý do này là đương nhiên, làm cho bọn họ không thể phản bác. Mặc dù nói bọn họ không phản đối đề phòng Lý Thất Dạ, nhưng mà đối với hồi giao dịch này bọn họ không muốn phức tạp, vạn nhất trận giao dịch này không thành công, tâm huyết của bọn họ sẽ uổng phí.
– Có nghe hay không, tới để cho chúng ta kiểm tra toàn thân, mỗi kiện vật phẩm của ngươi đều phải kiểm tra.
Có lão tổ đồng ý, lúc này Hác Ngọc Trân lực lượng càng cường tráng.
Lý Thất Dạ chẳng muốn nhìn Hác Ngọc Trân, nhìn qua đám lão tổ thành Thiên Đằng, cười nhạt một tiếng, lắc đầu, nói ra:
– Thành Thiên Đằng có một hai nhân kiệt, ta còn tưởng rằng thành Thiên Đằng có chỗ cải biến, nhìn tới nhìn lui vẫn là một đám lão già thông thái rởm mà thôi, thật sự làm người ta thất vọng.
Lý Thất Dạ nói ra lời này làm các lão tổ thành Thiên Đằng biến sắc, đây quả thực chính là nhục nhã, mà hai thầy trò Đằng Tề Văn vẻ mặt đau khổ, thoáng cái đã có chuyện quẫy nhiễu giao dịch..
– Đúng là không biết sống chết, cũng dám nhục nhã thành Thiên Đằng, vả miệng!
Đây là cơ hội ngàn năm có một, Hác Ngọc Trân không bỏ qua, vung tay tát tới..
Nhưng mà bàn tay còn chưa đánh vào mặt Lý Thất Dạ, tay của nàng bị Lý Thất Dạ nắm. Lúc này Lý Thất Dạ nhìn vào mặt Hác Ngọc Trân, cười lên, nói ra:
– Đồ ngu như ngươi cũng dám ở trước mặt ta thét to, đúng là không biết sống chết.
“Xoạt xoạt” một tiếng, Lý Thất Dạ còn chưa nói xong, bàn tay trắng ngọc như ngó sen của Hác Ngọc Trân đã bị bóp nát.
– Cứu mạng!
Hác Ngọc Trân hét lên một tiếng, muốn kêu cứu, nhưng mà trong thời gian ngắn, nàng không kịp phản ứng, Lý Thất Dạ lập tức đưa tay phải lên bóp cổ của nàng.
Động tác của Lý Thất Dạ quá nhanh, nhanh tới mức các lão tổ ở đây không nhìn thấy, lúc bọn họ nhìn rõ ràng thì Lý Thất Dạ đã một tay bóp cổ Hác Ngọc Trân giơ lên cao cao.
Tốc độ Lý Thất Dạ quá nhanh, từ khi bóp nát cổ tay Hác Ngọc Trân cho tới khi chế trụ cổ Hác Ngọc Trân cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Chỉ trong nháy mắt không ai có thể xuất thủ cứu giúp.
– Không thể —
Lý Thất Dạ nâng Hác Ngọc Trân lên cao cao, lúc này Đằng Tề Văn cùng thành chủ thành Thiên Đằng sợ đến nhảy dựng lên, thành chủ thành Thiên Đằng sắc mặt đại biến.
– Cứu, cứu ta —
Lúc này sắc mặt Hác Ngọc Trân đỏ lên, bị Lý Thất Dạ bóp thở không nổi.
– Tiểu bối, ngươi muốn làm gì!
Lúc này sắc mặt Hác thị lão tổ đại biến, trong khoảng thời gian ngắn rất nhiều đệ tử thành Thiên Đằng vây tới, vây Lý Thất Dạ chặt như nêm cối.
Rất nhiều cường giả vây quanh Lý Thất Dạ vào trong, trừ mấy lão tổ Hác thị nhất mạch ra còn có rất nhiều trưởng lão thành Thiên Đằng.
Lý Thất Dạ một tay bóp cổ Hác Ngọc Trân, sau đó lạnh lùng nhìn qua mọi người, phong khinh vân đạm nói:
– Còn muốn giày vò sao? Hôm nay ai ngăn cản đường của ta, ta bóp nát đầu kẻ đó.
– Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ.
Thành chủ thành Thiên Đằng cũng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng hoà giải nói:
– Tiên sinh, có lời gì chúng ta có thể chậm rãi thương lượng, trước buông Hác điệt nữ rồi nói sau.