– Tiên sinh, chúng ta có thể thương lượng mà.
Đằng Tề Văn cũng bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng nói với Lý Thất Dạ:
– Hôm nay mọi người không cần phải tổn thương hòa khí, chỉ là hiểu lầm mà thôi.
– Không có gì để thương lượng, hoặc là ngoan ngoãn cút qua một bên, chớ quấy rầy ta, hoặc là ta chặt đầu toàn bộ các ngươi xuống!
Lý Thất Dạ lười biếng nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt tất cả mọi người ở đây biến thành khó coi, lúc này đối với cường giả thành Thiên Đằng mà nói, không phải xung đột của nhất mạch nào đó, Lý Thất Dạ ở trước mặt người thành Thiên Đằng khinh thường bọn họ, cố ý là địch với thành Thiên Đằng.
– Thương lượng, bây giờ có cái gì thương lượng chứ.
Lúc này Hác thị lão tổ lạnh lùng nói:
– Hiện tại buông Ngọc Trân ra, thúc thủ chịu trói còn kịp, nếu không ngươi sinh tử khó toàn!
– Chỉ bằng các ngươi sao?
Lý Thất Dạ chỉ lạnh lùng nhìn qua mọi người, lạnh nhạt nói:
– Một đám gà đất chó kiểng mà thôi. Còn chưa đủ nhét kẽ răng của ta.
Lý Thất Dạ nói như vậy lập tức làm cho thành chủ thành Thiên Đằng thoáng cái im lặng, hắn muốn hòa giải cũng không được rồi, hắn vẻ mặt đau khổ nói ra:
– Tiểu tổ tông, ngươi bớt tranh cãi được không, ngươi thả Hác điệt nữ ra, ta có thể cam đoan ngươi an toàn.
Đằng Tề Văn cũng nói không ra lời, vốn là một hồi giao dịch đã hẹn trước, bây giờ có phức tạp quấy nhiễu giao dịch này, đây là một lời bất hòa, máu tươi ba thước.
Lúc này ở đây toàn là cường giả thành Thiên Đằng, lão tổ đều nhìn chăm chằm vào Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ hoàn toàn khiêu khích thần uy của thành Thiên Đằng, nhục nhã thành Thiên Đằng.
Nếu như hô nay bọn họ không giáo huấn Lý Thất Dạ là kẻ không biết rời cao đất rộng, sau này người ta sẽ cho rằng thành Thiên Đằng dễ khi dễ.
– Tiểu bối, ngươi quá ngông cuồng, buông Ngọc Trân ra, nếu không lấy mạng chó của ngươi!
Lúc này cho dù không phải lão tổ Hác thị nhất mạch cũng không thể nén giận nữa, hét lên.
Nếu như không phải Hác Ngọc Trân rơi vào trong tay Lý Thất Dạ làm bọn họ sợ ném chuột vỡ bình. Chỉ sợ bọn họ đã sớm một hơi loạn đao phân thây Lý Thất Dạ.
– Họ Lý, có nghe hay không, tại thành Thiên Đằng, cho dù là Thần Hoàng giá lâm cũng chỉ có đường chết!
Có nhiều lão tổ làm chỗ dựa, tuy Hác Ngọc Trân rơi vào trong tay Lý Thất Dạ nhưng mà lá gan cũng cường tráng không ít, nàng thật vất vả thở một cái, quát lên:
– Hiện tại thả ta, chỉ đoạn tay chân, phế đạo hạnh của ngươi, tha cho ngươi một…
Răng rắc —
Hác Ngọc Trân còn chưa nói xong, Lý Thất Dạ đã bóp nát cổ của nàng. Cảnh này khiến Hác Ngọc Trân không có cơ hội kêu thảm thiết, đối với nàng mà nói, tử vong tới quá nhanh.
Trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người há hốc mồm, dưới vòng vây như thế, Lý Thất Dạ còn dám giết chết con tin duy nhất là Hác Ngọc Trân, đây quả thực chính là tự tuyệt đường lui.
Chỉ cần bất luận người nào có lý trí, trong lúc này đều không có chuyện ra tay giết con tin duy nhất, chuyện này làm cho tất cả cường giả thành Thiên Đằng, kể cả Hác thị lão tổ đều ngây ngốc.
– Không —
Đằng Tề Văn hoàn toàn bị hù sợ, hắn tốn hao vô số tâm huyết, hao hết sức chín trâu hai hổ mới thuyết phục các lão tổ, thúc đẩy giao dịch này, nhưng mà thật không ngờm hiện tại đã tan thành mây khói.
– Ngu không ai bằng, đến mức này còn muốn đoạn tay chân ta, phế ta đạo hạnh của ta.
Lý Thất Dạ mí mắt cũng không nháy, ném thi thể Hác Ngọc Trân sang một bên như rác rưởi.
– Tiểu súc sanh, bổn tọa muốn nghiền xương ngươi thành tro.
Lúc này Hác thị lão tổ điên cuồng hét lên một tiếng, tiếng rống vang vọng tầng mây, hắn rống lên sau đó đánh ra một chưởng, một chưởng đánh xuống có thể bổ kim đoạn thạch.
“Phanh –” một tiếng, Lý Thất Dạ không nháy mắt, hắn đánh ra một quyền, một quyền thập phần trực tiếp, bá đạo hung mãnh, một quyền này không có tiếng động, không có chút khí thế nào.
Nghe được tiếng kêu “Răng rắc”, cánh tay Hác thị lão tổ bị một quyền này đánh vỡ, Hác thị lão tổ lui ra sau mấy bước, “Oa” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Biến hóa như thế làm sắc mặt mọi người đại biến, tất cả mọi người hít khí lạnh, Hác thị lão tổ tại thành Thiên Đằng xem như nhân vật có thanh danh lớn, bây giờ lại không phải đối thủ của Lý Thất Dạ.
Trong khoảng thời gian ngắn, các lão tổ thành Thiên Đằng ở đây biến thành cẩn thận, đều nhao nhao tế binh khí bản thân ra, bọn họ hình thành xu thế vây quanh Lý Thất Dạ.
Hơn nữa lúc này ra tay đều là nhân vật cấp lão tổ, các cường giả khác đều lui ra khỏi chiến trường, đứng ra một bên, nhường chiến trường cho các lão tổ.
Chiến tranh cấp bậc này đã không phải là vãn bối có thể chọc vào, vãn bối lưu lại trong chiến trường chỉ vướng tay vướng chân mà thôi.
Thành chủ thành Thiên Đằng hoàn toàn ngây ngốc, hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới Lý Thất Dạ nhìn thì bình thường dĩ nhiên lại cường đại đến tình trạng này, hắn còn tưởng rằng Lý Thất Dạ chỉ là một dược sư, thật không ngờ còn là cường giả nghịch thiên.
Về phần Đằng Tề Văn, hắn nói không ra lời, chuyện phát triển đến mức này, đã không có phần của hắn, đều do các lão tổ quyết định.
Đằng Tề Văn cũng nghĩ qua Lý Thất Dạ rất cường đại, nhưng mà cho tới nay Lý Thất Dạ vẫn chưa xuất thủ qua, hắn rất mơ hồ thực lực của Lý Thất Dạ, không cách nào tưởng tượng Lý Thất Dạ là cường đại tới mức nào, hiện tại Lý Thất Dạ vừa ra tay thì hắn mới biết khái niệm cường đại chân chính của Lý Thất Dạ.
“Tư, tư, tư” tiếng cải tạo vang vọng, lúc này cánh tay vỡ vụn của Hác thị lão tổ đã khôi phục nhanh chóng, nhưng mà thời điểm này hắn tức giận muốn phát điên, bị một vãn bối đánh trọng thương, với hắn mà nói đây là chuyện vô cùng nhục nhã.
Lúc này Hác thị lão tổ lấy chân khí bổn mạng ra, gương mặt vặn vẹo, lành lạnh nói:
– Tiểu súc sanh, hôm nay thành Thiên Đằng của ta sẽ lột da ngươi, rút gân ngươi, uống máu ngươi, bằng không thành Thiên Đằng cũng không cần dừng chân tại Thiên Linh Giới!
– Tiểu bối, ngươi như hiện tại đầu hàng còn kịp!
Lúc này có lão tổ nhìn Lý Thất Dạ quát lên.
Lý Thất Dạ nhìn qua đám cường giả ở nơi đây, chỉ cười lạnh, nói ra:
– Đầu hàng? Trong mắt ta, các ngươi chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, ta một cước là có thể đạp chết toàn bộ các ngươi.
– Thứ không biết sống chết, sắp chết đến nơi còn dám dõng dạc.
Hác thị lão tổ rống to một tiếng, nói ra:
– Chư vị sư huynh đệ, còn do dự cái gì, chúng ta liên thủ loạn đao phanh thây tiểu súc sinh này…
Xùy — một tiếng, máu tươi bắn tung tóe, Hác thị lão tổ còn chưa dứt lời, một nhánh cây không biết xuất hiện từ đâu đâm thủng thân thể Hác thị lão tổ, nhánh cây đâm vào đầu lâu Hác thị lão tổ máu me đầm đìa.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hác thị lão tổ mở to mắt ra, đến chết hắn còn không biết mình chết thế nào, chết không minh bạch.
Tất cả mọi người nhìn kỹ lại thì trợn mắt há hốc mồm, không biết lúc nào trên cánh tay Lý Thất Dạ có một dây mây quấn quýt, mà dây mây này mọc ra từ thân thể tổ đằng của bọn họ.