Lão giả vẫn kích động và hưng phấn, nói ra:
– Đây chính là phúc tinh của Vô Cấu Tam Tông…
– Kỵ kình giả cũng tốt, không phải kỵ kình giả cũng được!
Lý Thất Dạ chỉ cười cười, khoát khoát tay, nói ra:
– Ta hiện tại đi vào Vô Cấu Tuyền lấy nước.
– Ô —
Lý Thất Dạ nói lời này, tổ kình trầm thấp kêu một tiếng, sau đó “Ông” một tiếng, một cánh cửa mở ra, cánh cửa đi thông vào trong người tổ kình.
– Mời công tử vào trong!
Lão giả thập phần hưng phấn nhìn Lý Thất Dạ nói ra.
Lý Thất Dạ cười lên, bước vào cánh cửa, lập tức bị truyền vào trong người tổ kình, lão giả cũng theo sát phía sau.
Trong cơ thể tổ kình là một cảnh khó tưởng tượng nổi, ở chỗ này thậm chí có từng tòa cung điện, hơn nữa những cung điện này xây dựng quanh núi.
Có ai có thể nghĩ tới, trong người tổ kình lại có ngọn núi, vậy mà có thể tự thành thế giới. Ở chỗ này, ngọn núi nguy nga, có thác nước chảy xuống, bất luận kẻ nào biết rõ đây là cơ thể tổ kình, nhìn thấy cảnh này đều không thể tưởng tượng nổi.
Lý Thất Dạ cùng lão giả đi vào trong một cung điện, đi vào tòa cung điện này còn có không gian rộng lớn hơn, trong cung điện này không có vật gì, chỉ có một hồ nước lớn.
Hồ nước này cực lớn, rộng trăm dặm, trong nước còn có con suối, nước suối này mang theo sinh mệnh lực mạnh mẽ.
Hồ lớn như thế, hồ nước bình tĩnh, nhưng chính bởi vì hồ nước bình tĩnh, thời điểm bước vào lại làm người ta dục tiên dục tửu, hồ nước rửa tận thất tình lục dục, toàn thân có tiên khí lượn lờ, tiếp theo là thần hoàn hiện ra chung quanh thân thể, người ta có cảm giác vào lúc này muốn vứt bỏ thân thể phàm thai, tùy thời có thể phi thăng thành tiên.
– Trong cửu giới không có bất cứ nơi nào nhiều Vô Cấu Tuyền như Vô Cấu Tam Tông các ngươi.
Lý Thất Dạ nhìn qua hồ nước trước mặt, nhàn nhạt nói:
– Năm đó Vô Cấu Tiên Đế lưu nội tình rất đầy đủ cho các ngươi, bằng không Vô Cấu Tam Tông các ngươi cũng không có xuất hiện thêm hai tiên thể đại thành, lại tự nghĩ ra hai đại tiên thể thuật.
– Vô Cấu Tam Tông có thành tựu hôm nay là tổ tiên ban cho.
Lão giả cũng nói ra, Lý Thất Dạ nói là sự thật.
Đối với Vô Cấu Tam Tông bọn họ mà nói, bọn họ có đầy đủ tài nguyên, chỉ cần có được đệ tư có thiên phú, có được đầy đủ đạo tâm kiên định, Vô Cấu Tam Tông sẽ có năng lực bồi dưỡng thành tài.
Chỉ lấy Vô Cấu Tuyền mà nói, đệ tử có thiên phú của Vô Cấu Tam Tông đều có cơ hội đi vào Vô Cấu Tuyền thoát thai hoán cốt, một khi trải qua Vô Cấu Tuyền thoát thai hoán cốt, đệ tử như thế tu luyện như hổ thêm cánh.
Cho nên đối với Vô Cấu Tam Tông mà nói, thiếu là thiếu nhân tài, không thiếu tài nguyên.
Lý Thất Dạ lấy hồ lô ra, bắt đầu hấp thu rất nhiều Vô Cấu Thủy. Đối với Vô Cấu Tam Tông mà nói, Vô Cấu Thủy cực kỳ trân quý, không chỉ nói đệ tử Vô Cấu Tam Tông, cho dù là các lão tổ Vô Cấu Tông cũng không dễ dàng mang theo Vô Cấu Thủy ra ngoài, trừ phi là tình huống đặc biệt, nếu không dưới tình huống bình thường, Vô Cấu Thủy là không cho phép mang ra khỏi tổ kình.
Nhưng mà lúc này Lý Thất Dạ tới lấy Vô Cấu Thủy, lão giả cũng không có phản đối, bởi vì Lý Thất Dạ có thể tháo Vô Cấu Vân xuống, dựa theo tổ huấn của Vô Cấu Tam Tông, Lý Thất Dạ có tư cách lấy Vô Cấu Thủy, huống chi Lý Thất Dạ bây giờ là kỵ kình giả, hắn có được quyền lực thật lớn lấy đi Vô Cấu Thủy, chuyện này cũng là chuyện nhỏ.
Lý Thất Dạ thu đủ Vô Cấu Thủy, quay người rời khỏi, nhưng mà hắn vừa ra khỏi cung điện, ở cửa có vài lão giả đang quỳ trên đất.
Mấy lão giả này đều thường trú lâu dài trong tổ kình, lúc này bọn họ đang phục bái trên đất.
– Các ngươi làm cái gì vậy?
Lý Thất Dạ nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói:
– Ta không phải kỵ kình giả của các ngươi, tất cả đứng lên đi,
– Thỉnh công tử lưu lại, Vô Cấu Tam Tông cần công tử thống ngự, chỉ có công tử trở về, Vô Cấu Tam Tông mới có thể quy nguyên thành một thể.
Mấy lão giả này quỳ bái trên đất, có lão giả nói ra.
Nghe nói như thế, Lý Thất Dạ cười lên, nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói ra:
– Ta đã nói ta không phải kỵ kình giả của các ngươi, đối với Vô Cấu Tam Tông các ngươi mà nói, ta chỉ là khách qua đường mà thôi, các ngươi không cần phải đi quan tâm, không cần phải đi lưu ý.
– Nhưng tổ kình tuyển công tử là kỵ kình giả.
Lão giả vội vàng nói:
– Công tử hoặc còn chưa biết ý vị của kỵ kình giả với Vô Cấu Tam Tông là như thế nào, trăm ngàn năm qua, có không ít tiên hiền của Vô Cấu Tam Tông đều khát vọng trở thành kỵ kình giả…
Lý Thất Dạ nhẹ nhàn khoát khoát tay, nói ra:
– Ta biết rõ kỵ kình giả có ý vị như thế nào, thủy tổ các ngươi không còn tại thế, hai đại thành tiên thể không tại thế, kỵ kình giả chính là biểu tượng quyền lực cao nhất của Vô Cấu Tam Tông! Có thể thống ngự Vô Cấu Tam Tông, có thể chỉnh hợp Vô Cấu Tam Tông làm một! Giúp Vô Cấu Tam Tông hợp lưu lần nữa.
– Công tử nói đúng!
Lão giả này nói ra:
– Chỉ cần công tử lưu lại Vô Cấu Tam Tông, toàn bộ đệ tử Vô Cấu Tam Tông sẽ nghe công tử phân công, tất cả tài nguyên của Vô Cấu Tam Tông tùy ý công tử điều phối…
– Ta hiểu!
Lý Thất Dạ không có hứng thú nói:
– Đối với rất nhiều người mà nói, có thể trở thành kỵ kình giả là vinh hạnh cao nhất, là biểu tượng quyền lực cao nhất, đây là nguyên nhân không ít tiên hiền của Vô Cấu Tam Tông khát vọng đạt được.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một chút, nhìn lão giả trước mặt, nhẹ nhàng lắc đầu nói ra:
– Kỵ kình giả cũng tốt, Vô Cấu Tam Tông quy nguyên cũng được, chuyện này không quan hệ tới ta, ta chỉ là khách qua đường, là một khách ở đây mà thôi, đối với Vô Cấu Tam Tông các ngươi mà nói thì không có ý nghĩa.
– Thế nhưng mà công tử, tổ kình đã tuyển ngươi làm kỵ kình giả.
Lão giả này nói:
– Tuyên cổ đến nay, có thể được tổ kình thừa nhận rải rác không có mấy. Tổ kình tuyển định công tử làm kỵ kình giả, đây cũng là đế chỉ của thủy tổ Vô Cấu Tiên Đế…
Lý Thất Dạ phất tay chen ngang lời lão giả này, nói:
– Được rồi, những chuyện này ta hiểu hơn các ngươi, cũng không cần cầm Vô Cấu Tiên Đế ra làm ngụy trang, ta vẫn câu nói kia, nhớ kỹ cho ta, ta là khách qua đường, chỉ là khách qua đường không có ý nghĩa, không thể mang tới cái gì cho Vô Cấu Tam Tông các ngươi, Vo Cấu Tam Tông cũng không cần trông cậy vào ta.
Nói xong, xoay người rời đi.
Mấy lão giả khác thập phần bất đắc dĩ, bọn họ chỉ đi theo Lý Thất Dạ, tiễn Lý Thất Dạ rời khỏi.
Ra khỏi cơ thể tổ kình, đứng trên nước biển nhìn qua tổ kình to lớn, trong lòng Lý Thất Dạ thở dài một hơi, hắn vuốt ve tổ kình, thì thào nói:
– Hữu duyên, ngày khác cuối cùng sẽ gặp lại.
“Ô” tổ kình kêu một tiếng, cái đầu của nó nhẹ nhàng đưa tới trước, muốn được Lý Thất Dạ vuốt ve.