– Cái này —
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trước thiên kính rung động lạnh lẽo, sởn hết cả gai ốc, hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư cứ như vậy tan thành mây khói, cứ thế mà biến thành máu huyết, đây là chuyện khủng bố cỡ nào.
Oanh — một tiếng, lúc này Thái Dương Lô do hơn mười nguyên láo Thái Dương Tông tạo ra đột ngột sáng lên, bọn họ mất khống chế với đại trận.
Rầm rầm rầm…
Từng tiếng nước vang lên, lúc này Lý Thất Dạ tự mình chấp chưởng Thái Dương Lô, máu huyết vô cùng vô tận bị Thái Dương Lô sử dụng.
Tiếp theo là “Bồng” một tiếng, thái dương tinh hỏa trong Thái Dương Lô hóa thành dòng xoáy, luyện hóa máu huyết vô cùng vô tận này.
Thời điểm Thái Dương Lô vận dụng thái dương tinh hỏa không ngừng tinh luyện máu huyết, hơn mười nguyên lão trong tuyệt thế đại trận phát hiện thân hể của mình cũng đang chậm rãi hòa tan, tính mạng chi hỏa của bọn họ từ từ bốc hơi, lúc này đại trận đang ngưng luyện máu huyết, làm cho máu huyết bị luyện hóa càng trở nên tinh thuần hơn.
– Các ngươi cho rằng chỉ sử dụng thái dương tinh hỏa của Thái Dương Lô là có thể luyện hóa đại trận của ta sao? Suy nghĩ này quá ngây thơ rồi, đối với luyện dược mà nói, thế gian còn có gì thuần túy hơn tính mạng chi hỏa chứ, dùng tính mạng chi hỏa thối luyện máu huyết, đây quả thật là hoàn mỹ vô khuyết, khiến máu huyết được tẩm bổ thật lớn.
Lý Thất Dạ sử dụng tuyệt thé đại trận Thái Dương Lô, luyện hóa biển máu trở thành máu huyết tinh thuần.
Cuối cùng nhất, tất cả máu huyết đều bị luyện hóa, máu huyết như biển máu vừa rồi biến thành một cái hồ máu.
Sau khi tất cả máu huyết bị luyện hóa, Thái Dương Lô cũng sụp đổ, hơn mười nguyên lão Thái Dương Tông hoàn toàn dung nhập vào trong máu huyết, bọn họ cũng không tránh được kết cục bị luyện hóa.
Rầm rầm rầm rầm….
Lý Thất Dạ đổ Vô Cấu Thủy vào trong Tị Trần Kiếm Trận, mà tất cả nguyên lão Tị Trần Dương tạo thành kiếm trận nhìn thấy Vô Cấu Thủy bao phủ bọn họ.
– Vô Cấu Thủy nha, vô thượng thánh thủy của Mị Linh.
Đứng trước thiên kính, nhìn thấy Lý Thất Dạ dùng rất nhiều Vô Cấu Thủy bao phủ Tị Trần Kiếm Trận, không biết có bao nhiêu người hâm mộ, không biết có bao nhiêu người cảm thấy Lý Thất Dạ quá mức phá sản.
Đối với Mị Linh mà nói, có thể được một lọ Vô Cấu Thủy đã là trân phẩm tới cực điểm, nhưng mà lúc này Lý Thất Dạ lại dùng rất nhiều Vô Cấu Thủy bao phủ Tị Trần Kiếm Trận.
Keng, keng, keng…
Lúc này đám nguyên lão Tị Trần Dương không thể khống chế Tị Trần Kiếm Trận, cả kiếm trận hóa thành một hoa sen cực lớn, vô cùng thịnh khiết, đây là hình thái chung cực của Tị Trần Kiếm Trận, có thể tinh lọc tất cả.
Rầm rầm rầm… tiếng nước vang lên, Vô Cấu Thủy hình thành dược lô trong hoa sen, thời điểm này lực lượng tinh lọc của Tị Trần Kiếm Trận phát huy tới cực điểm, biển máu bị luyện hóa thành hồ nước bị hút vào trong dược lô.
Lúc này hoa sen khép lại, máu huyết bị luyện hóa trong lò luyện, mà hơn mười nguyên lão Tị Trần Kiếm Trận cảm thấy mệnh cung của mình mở ra, Sinh Mệnh Chi Tuyền của bọn họ không ngừng chảy vào dược lô, càng bị dược lô tinh lọc triệt để.
Từ khi Sinh Mệnh Chi Tuyền của bọn họ liên tục chảy ra, khí huyết, thọ huyết, đại đạo chi lực của bọn họ đều chảy vào Sinh Mệnh Chi Tuyền, dùng hình thái Sinh Mệnh chi thủy chảy ra ngoài, vận mệnh bọn họ cũng giống nguyên lão Thái Dương Tông, chậm rãi hòa tan.
Tình huống như thế nhìn qua không khủng bố, nhưng mà so với bóc lột thậm tệ, loại phương pháp này càng làm triệt để hơn, hoàn toàn ép khô bọn họ, ngay cả cặn bã cũng không còn thừa.
– Tánh mạng chi hỏa ôn huyết, Sinh Mệnh Chi Tuyền tinh lọc, không có gì so được với chúng cả.
Lý Thất Dạ khống hỏa luyện dược, hắn vừa cười vừa nói:
– Nếu như nói, để cho ta đi bắt hơn mười người sống cường đại đến luyện dược, vậy thật sự là quá tàn nhẫn, các ngươi nói có đúng hay không. Rất không may là, các ngươi hết lần này tới lần khác không nghe ta cảnh cáo, không nên chạy đi tìm cái chết, không nên tự nhảy vào lò luyện dược.
– Càng trùng hợp là, Thái Dương Tông sử dụng Thái Dương Lô, Tị Trần Dương dùng Tị Trần Kiếm Trận, hai thứ này càng thích hợp luyện dược. Công pháp đại thành tiên thể lập nên, một là dương vô tận, một là nhu nhuận vô song, các ngươi hết lần này tới lần khác lại tụ tập cùng nhau, chạy tới nơi này luyện dược, đây là trùng hợp, ta còn có thể nói cái gì, ta chỉ có thể nói, giảm được rất nhiều công phu cho ta nha.
Lý Thất Dạ luyện hóa máu huyết, không ngừng nói ra.
Nhìn thấy cảnh này, có lão tổ Vô Cấu Tam Tông đứng trước thiên kính nhìn nhau, có lão tổ nói ra:
– Thật sự trùng hợp như vậy sao?
Cuối cùng nhất hoa sen tàn lụi, tất cả mau huyết đã bị luyện hóa, lúc này rốt cuộc nhìn không ra bộ dáng máu huyết, chúng đã đã thành bảo dịch, chỉ thấy bảo dịch tản mát bảo quang ngập trời.
Trước đó máu huyết là một cái hồ lớn, hiện tại luyện thành bảo dịch chỉ bằng cái ao mà thôi.
Nhìn một ao bảo dịch này, chúng quanh quẩn trong hỗn độn, giống như có ngôi sao muốn ra đời trong bảo dịch này, dường như một ao bảo dịch lại có thể bam hàm cả vũ trụ.
– Bảo dịch như thế, quả thực có thể so sánh với hỗn độn tinh hoa a.
Nhìn thấy bảo dịch như thế, không biết có bao nhiêu người thèm chảy nước miếng, cho dù là người không biết hàng cũng biết một ao bảo dịch này có ý nghĩa ra sao.
Đây chính là bảo dịch dùng hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư luyện hóa thành, giá trị của nó có thể nghĩ.
Lúc này Lý Thất Dạ lấy Thiên Đằng Hồ ra, hắn mở Thiên Đằng Hồ sau đó đổ dịch như hoàng kim vào trong, Thiên Đằng Hồ một mở ra, tính mạng chi lực dồi dào, vô hạn sinh cơ phà vào mặt, dường như mỗi một giọt hoàng kim dịch giống như ẩn chứa hạt giống tính mạng.
Lý Thất Dạ đổ toàn bộ hoàng kim dịch này vào trong, “Ông” một tiếng, khi hoàng kim dịch khẽ đảo tiến vào trong đó, lập tức cả hai lập tức dung hợp, vào lúc này tát cả người trong Bích Dương Hải có thể cảm nhận được, tính mạng chi lực dồi dào hiện ra, cảm giác một ao bảo dịch này có thể dựng dục tính mạng cường đại, chỉ cần chiếm được nó là có thể sống thêm một đời.
Sinh mệnh lực dạt dào ẩn chứa trong đó, vô số sinh linh tại Bích Dương Hải cảm thấy linh tính bừng bừng, cho dù là cây gỗ sắp chết cũng tỏa sinh cơ bừng bừng như sống lại.
– Hắn muốn tục thọ cho Khổng Tước Thụ! Thậm chí là muốn giúp Khổng Tước Thụ sống lại cả đời!
Đứng trước thiên kính, có lão tổ hoảng sợ, vào lúc này bọn họ mới hiểu Lý Thất Dạ muốn làm gì!
Lúc này không biết có bao nhiêu người hoảng sợ, không biết có bao nhiêu người động dung, cũng có vô số con người trầm mặc.
Trước đó đã từng có người hỏi Lý Thất Dạ muốn làm gì, hắn nói là tục thọ cho Khổng Tước Thụ, vào lúc ấy có không biết bao nhiêu người cười nhạo hắn, bao nhiêu người xì mũi coi thường, bao nhiêu người chẳng thèm ngó tới, bao nhiêu người cho rằng Lý Thất Dạ là không biết lượng sức, là ngu ngốc.