Tới phiên Lý Thất Dạ cùng Trương Bách Đồ hai người, Lý Thất Dạ nói:
– Đi thành Long Tỉnh.
Lão giả này đưa mắt nhìn qua, nhìn Trương Bách Đồ cùng Lý Thất Dạ và nói:
– Ngươi, một quả tích cung tinh bích.
Nói xong hắn chỉ vào Trương Bách Đồ nói ra.
Trương Bách Đồ đã giật mình, hắn cà lăm nói:
– Ta, ta, ta, ta đến thành Thải Hồng vẫn miễn phí, ta, ta, ta trước đó không lâu từ Thải Hồng Đảo đến thành Thính Long cũng miễn phí.
Nói thì nói như vậy, Trương Bách Đồ hắn không có đủ khí lực, bởi vì hắn cũng không hiểu vì cái gì mà mình được miễn phí, hoặc có lẽ lão giả này biết rõ hắn không có đủ tiền trả. Nhưng mà vẫn luôn miễn phí ngồi Thải Hồng Ngư, chuyện này khiến nội tâm Trương Bách Đồ cảm thấy hổ thẹn, cầm chỗ tốt của người ta, nội tâm cũng cảm thấy khó chịu.
– Một quả tích cung tinh bích.
lão giả đưa đò không thèm nghe Trương Bách Đồ nói cái gì, sau đó thò tay đưa về phía Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
– Ngươi, một ngàn miếng Đại Hiền tinh bích.
– Cái này, cái này quá không hợp thói thường a.
Trương Bách Đồ bị dọa ngây ngốc, nói ra:
– Công tử chúng ta từ Thải Hồng Đảo tới đây không có giá đó.
– Muốn ngồi thì trả tiền, không ngồi cút ngay.
Lão giả này hoàn toàn không thương lượng, tức giận quát lên.
Trương Bách Đồ nhìn qua Lý Thất Dạ, lão giả này nói rõ muốn làm thịt bọn họ, đặc biệt là Lý Thất Dạ, đây quả thật chính là làm thịt hắn một lần.
Lý Thất Dạ chỉ cười lên, thái độ hoàn toàn không sao cả, hắn cầm túi đen đưa cho lão giả này.
Lão giả cũng không có nhìn qua lần thứ hai, hắn thu túi đen vào trong ngực, huýt sáo một tiếng gọi hai con Thải Hồng Ngư.
– Đi lên trên tòa thành ở đám mây kia, ngươi thu ta bao nhiêu tiền?
Thời điểm cưỡi Thải Hồng Ngư, Lý Thất Dạ nhìn qua lão giả, mỉm cười nói.
Lão giả không nhíu mày một cái, hắn vẫn mặt lạnh, lạnh lùng nói:
– Không biết!
– Tiền không thành vấn đề.
Lý Thất Dạ không quan tâm lão giả có thái độ gì, nhàn nhã cười cười, nói ra:
– Tòa thành trên đám mây kia ta nhất định sẽ đi, nếu như cần, ngươi có tính toán một chút, nói cái giá đi.
Lão giả này lạnh lùng, không nói một câu, cũng không nói thêm câu này.
Mà Lý Thất Dạ ngồi lên Thải Hồng Ngư, vẫn nghiêm túc nói ra:
– Ta nhất định phải đi, thời điểm đó ta hy vọng Thải Hồng Ngư sẽ đưa ta đi, đúng không?
Lão giả không kêu một tiếng, nhưng mà lúc này Thải Hồng Ngư đã chậm rãi phun bong bóng, Thải Hồng Ngư biến mất trong bong bóng.
Thời điểm này Lý Thất Dạ cùng Trương Bách Đồ xem như tới nơi rồi, bọn họ đã xuất hiện trong thành trì khác, đây là thành thứ hai trong thành Thải Hồng, thành Long Tỉnh.
Thành Long Tỉnh, truyền thuyết trong thành Long Tĩnh này có dấu của quý, của quý tuyệt thế vô song, nhưng mà của quý tuyệt thế vô song này không có người nào tận mắt nhìn qua.
– Công tử, tòa thành trên đám mây này là thành trì gì?
Sau khi nhảy ra khỏi Thải Hồng Ngư, Trương Bách Đồ tò mò hỏi. Hắn nghe nói qua, thành Thải Hồng có thành Thính Long, thành Long Tỉnh, thành Long Tuyền, nhưng mà tòa thành trên đám mây hắn chưa từng nghe nói qua, giống như không người nào đi tới thành trì này.
– Không phải biết, cũng đừng có đến hỏi.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Nếu có một ngày ngươi có thể được người trên đám mây kia chú ý, phải biết, ngươi tự nhiên sẽ biết rõ, cho nên ngươi cứ cố gắng đi, tương lai ngươi sẽ có cơ hội này.
Trương Bách Đồ không dám hỏi lại, hắn hô hấp thật sâu, trùng trùng điệp điệp gật đầu.
– Ngươi cứ ở lại Thải Hồng Hiên.
Lý Thất Dạ tiện tay cho Trương Bách Đồ tinh bích về sau, nhưng sau xoay người rời đi.
Trương Bách Đồ đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ rời khỏi, hắn không dám hỏi Lý Thất Dạ đi đâu. sau khi thấy Lý Thất Dạ đi xa, hắn lúc này đi tới Thải Hồng Hiên.
Lý Thất Dạ đi trên con đường dài dằng dặc, hắn một lòng không suy nghĩ, trong lòng của hắn không mang theo cảm xúc gì, hắn không muốn đi nhớ lại những chuyện cũ.
Đi xa như thế, đi đến cuối con phố có một phủ đệ xuất hiện, đây là một tòa phủ đệ cổ xưa, tuy nó cổ xưa nhưng khí thế hào hùng, giống như một cự phách ngồi ở đó.
Trước tòa phủ đệ này có treo một tấm bảng, trên đó viết chữ “Giản”, chính là chữ “Giản” phong cách cổ xưa và mang theo uy nghiêm khiếp người.
Giản gia, Giản gia thành Thải Hồng là một tồn tại truyền kỳ, là tồn tại khi nó xuất hiện sẽ khiến người ta khiếp sợ.
Có đồn đãi nói Giản gia là người ngoài duy nhất có thể dừng chân trong thành Thải Hồng, là nơi dừng chân duy nhất của Nhân tộc trong thành Thải Hồng.
Thành Thải Hồng to lớn, từng có không ít truyền thừa cường đại, nói thí dụ như Thất Võ Các, Hải Loa Hào thậm chí muốn thành lập cứ điểm hoặc phân đường của mình trong thành Thải Hồng.
Nhưng mà không mà không quản khỉ gió bọn họ cường đại như thế, cho dù hải thần của bọn họ còn tồn tại đều không thể nhúng chàm vào thành Thải Hồng, chỉ cần thành Thải Hồng không gật đầu, Thất Võ Các cũng tốt, Hải Loa Hào cũng được, cũng không dám xằng bậy với thành Thải Hồng.
Thậm chí có đồn đãi cho rằng, lúc còn hải thần tồn tại, bọn họ cũng không dám làm gì thành Thải Hồng!