Lý Thất Dạ lộ ra dáng tươi cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng, nói ra:
– Ta đương nhiên biết thương hương tiếc ngọc, bất quá là muốn xem đối với ai mà nói.
Liễu Như Yên thập phần buồn bực, nhưng là lại không thể làm gì, hung danh của Lý Thất Dạ nàng cũng không phải không biết, Công Tôn Mỹ Ngọc, Thượng Quan Phi Yến tuyệt thế mỹ nhân như thế nói giết liền giết, căn bản là không nương tay, hung nhân như vậy làm ra sự tình đã không thể nói là kỳ quái.
Liễu Như Yên buồn bực ngồi xuống, nhưng là, khi nàng ngồi xuống mông đẹp không khỏi một hồi nóng rát đau nhức. Điều này khiến nàng không khỏi nhíu chặc mày.
Nhìn xem thần thái của Liễu Như Yên như vậy, Lý Thất Dạ không khỏi cười thoáng một phát, vừa cười vừa nói:
– Xem ra ta là ra tay nặng một chút.
Lời này rất có vẻ trêu chọc.
– Ngươi biết là tốt rồi.
Liễu Như Yên trợn mắt với Lý Thất Dạ một cái, mặc dù là như thế, vẫn là quyến rũ động lòng người, mị thái trêu chọc nhân tâm rung động.
Lý Thất Dạ nhìn xem Liễu Như Yên quyến rũ động lòng người. Cười, cái này lại để cho Liễu Như Yên vừa thẹn vừa xấu hổ. Không khỏi lại hung hăng lườm Lý Thất Dạ một cái.
Đối với bộ dáng này của Liễu Như Yên, Lý Thất Dạ cũng không thèm để ý, nhẹ nhàng mà nhấp lấy trà thơm, cười nhạt một tiếng. Nói ra:
– Trà của Thôn Ma Tông các ngươi, thật là trà ngon, bất quá nha, ngươi mị thái, lại càng thắng ở trên trà ngon của Thôn Ma Tông.
Lý Thất Dạ nói chuyện, cũng không biết là khen hay chê, mà Liễu Như Yên cũng không kiêu không nóng nảy, ưu nhã mà kiều mỵ, động tác của nàng thập phần khiến người thưởng thức. Nàng chậm rãi vì Lý Thất Dạ rót đầy.
Lý Thất Dạ tinh tế thưởng thức trà thơm, Liễu Như Yên cũng lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, ngay khi nàng yên tĩnh lại có một phen phong độ tư mê người khác.
– Ngươi có ý đồ gì?
Lý Thất Dạ sau khi uống hết một ly trà thơm, nhìn xem Liễu Như Yên, vừa cười vừa nói.
Liễu Như Yên lại vì Lý Thất Dạ rót thêm một ly, vũ mị cười cười, lại để cho cả người xương cốt mềm nhũn, sự vũ mị đó lại để cho người ưa thích. Nàng nhẹ nhàng cười cười. Nói ra:
– Cùng sư tỷ của ta đoạt nam nhân, chuyện này không được sao? Trong tông chư lão đều hi vọng sư tỷ mang thai cốt nhục của ngươi, truyền thừa huyết thống của ngươi.
– Chỉ là bởi vì Đế tử huyết thống sao?
Lý Thất Dạ không khỏi cười, nói ra.
Liễu Như Yên hé miệng cười cười, bên trong vũ mị mang theo ba phần dí dỏm, nháy con mắt một cái, nói ra:
– Nghe nói Vô Cấu Tông chúng ta ngoại trừ Thuỷ tổ ra, không ai có thể trở thành Kỵ Kình giả chân chính. Nếu là huyết thống của ngươi truyền thừa xuống, nói không chừng sẽ có tân Kỵ Kình giả sinh ra đời.
Lý Thất Dạ chỉ là cười thoáng một phát, về phần điểm này, hắn đương nhiên minh bạch, Vô Cấu tam tông đám lão tổ dĩ nhiên muốn một Kỵ Kình giả chân chính, cho nên, đối với Vô Cấu tam tông bọn hắn mà nói, không chỉ là Đế tử huyết thống đơn giản như vậy.
– Ta nghe nói sư tỷ ngươi đã từng là phụ nữ có chồng.
Lý Thất Dạ chỉ là nhàn nhạt nói.
Liễu Như Yên cười khẽ nói:
– Ta cùng với sư tỷ của ta lại không giống nhau, sư tỷ của ta gần đây đều lấy tông môn làm trọng, vì tông môn, nàng nguyện ý sinh hi chính mình, lại nói, sư tỷ của ta cũng là thê tử lý tưởng nhất trong lòng nam nhân. Ưu nhã quý khí, biết tiến thối, hiểu đại thế, cơ trí mà ung dung, cái đó không nam nhân nào không thích.
– Ngươi không ghen ghét?
Lý Thất Dạ không khỏi vừa cười vừa nói.
Liễu Như Yên không khỏi cười khẽ, nói ra:
– Tại sao phải ghen ghét, sư tỷ có con đường nàng phải đi, ta có con đường ta phải đi. So với sư tỷ của ta hiền thê lương mẫu như vậy, ta càng ưa thích làm một người phản nghịch. Đại đạo nhiều gian khó, tu sĩ vốn là không dễ, tại sao phải gánh vác quá nhiều bao phục như vậy, tùy tâm mà làm, lại có cái gì không tốt đây?
Lý Thất Dạ không khỏi cười cười, nhìn xem Liễu Như Yên, trong nội tâm Liễu Như Yên cũng thản nhiên, nghênh tiếp ánh mắt của Lý Thất Dạ, thản nhiên mà tự tại, không có gì không thể gặp người.
– Hay cho một câu tùy tâm mà làm.
Lý Thất Dạ cũng không khỏi gật đầu vừa cười vừa nói.
– Ta có lẽ không phải tông chủ hợp cách, bất quá, ta là tu sĩ hợp cách.
Liễu Như Yên cười khẽ nói.
Lý Thất Dạ không khỏi cười, cũng không nói gì thêm, nhẹ nhàng uống trà thơm.
– Bất quá, ngươi có thể cân nhắc.
Liễu Như Yên chớp chớp tú mục, nói ra:
– Nghe nói có chút nam nhân đặc biệt ưa thích phụ nữ có chồng, càng là nam nhân cường đại, ham mê sẽ càng khiến cho người thường khó tưởng tượng, mặc dù nói, sư tỷ của ta từng gả cho người, nhưng, nàng vẫn là hoa cúc khuê nữ, tuyệt đối thích hợp với ngươi.
– Nữ nhân thế nào thích hợp với ta, trong lòng ta tự có tinh tường.
Đối với lời nói của Liễu Như Yên, Lý Thất Dạ không khỏi cười, nhìn Liễu Như Yên một cái, nói ra:
– Ngươi cái gọi là cùng với sư tỷ tranh giành nam nhân, cũng là muốn trợ giúp nàng một tay mà thôi.
– Vậy sao?
Liễu Như Yên nháy mắt thanh tú một cái, vũ mị cười cười, khiêu khích nhân tâm, nàng lại có ba phần dí dỏm nói:
– Vậy cũng không nhất định, nam nhân giống như ngươi có mị lực, cũng đủ khiến cho tiểu nữ tử thần hồn điên đảo, để cho ta chịu si mê, ta cùng sư tỷ đoạt nam nhân, đây cũng chẳng có gì lạ.
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ cười, nhàn nhã nói:
– Vô Cấu tông lão đầu tử các ngươi muốn từ trên người của ta đạt được đồ vật gì, cũng thế, ta cũng sẽ xem xét thành toàn cho các ngươi, sư tỷ muội cùng nhau làm ấm giường cho ta, ta ngược lại sẽ cân nhắc.
– Ơ, công tử gia, khẩu vị ngược lại không nhỏ, muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, trái ôm phải ấp, hưởng tề nhân chi phúc.
Liễu Như Yên cười, nói ra:
– Công tử gia dã tâm không nhỏ.
– Dã tâm không nhỏ?
Lý Thất Dạ nhàn nhạt vừa cười vừa nói:
– Ta đây chỉ là cân nhắc mà thôi, có hại chịu thiệt chỉ là của ta.
Liễu Như Yên không khỏi nhìn nam nhân trước mắt nhàn nhã tự tại, bất chợt cảm khái thở dài một tiếng, nói ra:
– Nam nhân tự tin chính là mê người như vậy, chính là khiến người si mê như thế.
– Được rồi, tiểu mỹ nhân, không cần rót canh mê cho ta.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt vừa cười vừa nói:
– Cho sư tỷ ngươi xuất hiện đi, tiểu xiếc của ngươi không lừa được hai mắt của ta đâu.
Quả nhiên, Lý Thất Dạ vừa dứt lời Trác Kiếm Thi, trác kiếm thơ từ bên trong đi tới, nàng đi đến trước mặt Lý Thất Dạ, bái lạy, chân thành nói:
– Lại để cho công tử chê cười, tiểu nữ tử ngu xuẩn, có chỗ nào không đúng kính xin công tử giáng tội.
Trác Kiếm Thi thái độ thập phần chân thành, nàng đem tư thái của mình phóng được rất thấp. Mặc dù là như thế, nàng vẫn là ưu nhã như thế, nàng trong ưu nhã mang theo ba phần kiều mỵ, nữ nhân như vậy lại để cho người không thích cũng khó khăn, đặc biệt là thanh âm mềm mại kia của nàng, nghe vào trong tai, lại để cho người đặc biệt thoải mái.