Đồng thời cư dân trên Bạch Cốt Đảo cũng rất khác biệt, những cư dân ở đây đều là xương trắng tạo thành. Đương nhiên, những xương trắng này không phải là một bộ khô lâu hoàn chỉnh.
Ngươi đi lại trên Bạch Cốt Đảo, ngươi sẽ nhìn thấy trên đường sẽ có một bộ xương, đầu lâu nhìn như đầu lâu cá sấu, thân thể là xương ngực nhân tộc, sau lưng mọc ra hơn mười gai xương như chân gà, hai chân dùng xương đầu bò thô to tạo thành.
Một bộ xương trắng chẳng ra hình dáng gì mặc trường bào trên người, hành tẩu trên đường phố Bạch Cốt Đảo, một chút cũng không đột ngột, bởi vì trên Bạch Cốt Đảo đa số cư dân là xương trắng, hơn nữa thân thể chúng là do các loại xương khác nhau tạo thành.
Nếu như nói, ngươi ở trên Bạch Cốt Đảo có thể nhìn thấy một bộ xương lành lặn, đó mới là chuyện không bình thường, những xương trắng chấp vá mới là… Bình thường.
Lúc đội thuyền của Liễu Như Yên bỏ neo ở bên ngoài Bạch Cốt Đảo, đã sớm có cư dân Bạch Cốt Đảo đi ra tiếp đãi, một bộ xương trắng đứng dưới chỗ đội thuyền Liễu Như Yên bỏ neo.
– Tiên sinh, ngươi tới Bạch Cốt Đảo ta, cần làm gì?
Xương trắng này có cái đầu là đầu voi, thân thể lại dùng xương cá tạo thành, hai chân dùng xương chân hạc, nhưng mà xương cốt như thế lại có thể chèo chống cái đầu khổng lồ, chuyện này làm cho người ta khó mà tưởng tượng.
Hơn nữa trên người xương trắng mặc trường bào rộng thùng thình, thoạt nhìn thập phần buồn cười, cho người ta cảm giác chẳng ra làm sao cả.
Nhưng mà xương trắng như thế lại nói tiếng người, nếu đổi lại nơi khác, chỉ sợ sẽ dọa người ta phá gan.
Lý Thất Dạ nhìn qua xương trắng này, cười một chút, nói ra:
– Ta muốn gặp đảo chủ các ngươi.
– A, a, a, tiên sinh, ngươi chỉ sợ có chỗ hiểu lầm rồi, Bạch Cốt Đảo chúng ta không có đảo chủ.
Xương trắng này cười lắc đầu.
Ngươi muốn hỏi xem bộ dáng một cái đầu voi cười sẽ ra sao? Loại nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc, cho người ta cảm giác gợn tóc gáy.
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ cười lên, nhàn nhã nói:
– Ta đi ăn ít đồ, lại gặp hắn sau, nếu như hắn không gặp ta, ta sẽ hủy Bạch Cốt Đảo này đi.
Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho đám người Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi nhìn nhau, tại Bạch Cốt Đảo, người dám nói như vậy không nhiều lắm.
Tất cả cư dân trên Bạch Cốt Đảo đều từ xương trắng hợp lại mà thành, muôn hình muôn vẻ đều có, nhìn qua cư dân Bạch Cốt Đảo cũng không có gì cường đại, thậm chí có thể nói đây chẳng qua là đống xương khô mà thôi.
Nhưng mà vẫn không có người nào dám chọc Bạch Cốt Đảo. Nghe nói thật lâu thật lâu trước đây, đã từng có một Chân Thần tự nhận là vô địch, hắn muốn nghiên cứu huyền cơ trên Bạch Cốt Đảo, đáng tiếc lại bị Bạch Cốt Đảo bắt sống, treo ở trên đảo, bị người Bạch Cốt Đảo rút từng khối xương cốt ra khỏi người, nghe nói vị Chân Thần này tru lên chín ngày chín đêm mới chết, làm cho rất nhiều cường giả nhìn mà nổi da gà.
Từ đó về sau, không còn người nào dám gây chuyện thị phi trên Bạch Cốt Đảo.
– Tiên sinh, ngươi nói đùa.
Xương trắng này cũng không có tức giận, vừa cười vừa nói:
– Tiên sinh muốn ăn ít đồ, thỉnh đi Bạch Cốt tửu lâu, bên này, mời.
Nói xong, nó vậy mà dẫn đường cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười một tiếng, đi theo xương trắng này vào Bạch Cốt Đảo, vừa đi vừa nhìn.
Trên Bạch Cốt Đảo, phóng nhãn nhìn qua, khắp nơi đều là xương trắng, nhưng mà nói đến hết sức kỳ quái, cả Bạch Cốt Đảo nhìn qua thập phần sạch sẽ, không khí cũng rất tươi mới.
Nếu như nói tại địa phương khác, khắp nơi đều là xương trắng, tuyệt đối sẽ có thi khí hoặc là uế khí, nhưng mà trên Bạch Cốt Đảo lại không có chút thi khí nào.
Thậm chí có thể nói, Bạch Cốt Đảo sạch sẽ tới mức không hợp thói thường, ở chỗ này mỗi cây xương trắng, thậm chí là trắng giống như ngà voi, dường như mỗi một cây xương trắng đều được chà lau đánh bóng vô số lần.
Lý Thất Dạ đi theo xương trắng này, chậm rãi thưởng thức cảnh vật tren Bạch Cốt Đảo, nói đến kỳ quái, trong cửu giới cũng có không ít nơi xương trắng phục sinh đi lại hoặc nói chuyện.
Nhưng mà bất kể là phục sinh hay đi trên đường, đều có dị tượng, nói thí dụ như, có một xương trắng trong táng địa có thể đi lại, nhưng mà chính thức khu động nó, khiến nó có lực lượng chính là linh hồn hỏa trong hốc mắt, cũng có vài chỗ xương trắng hấp thu quá nhiều uế khí, khiến nó biến thành một cỗ hành thi.
Nhưng mà xương trắng trên Bạch Cốt Đảo hoàn toàn khác biệt, chúng không có linh hồn hỏa, cũng không có uế khí, chúng chỉ là xương trắng thuần túy. Mỗi cư dân trên Bạch Cốt Đảo đều là xương trắng thuần túy tạo thành.
Điểm này làm cho rất nhiều người kỳ quái, xương trắng trên Bạch Cốt Đảo rốt cuộc là tồn tại theo hình thức nào, lực lượng này tới từ nơi đâu?
Chuyện này là một câu hỏi khó, mặc dù có người muốn làm rõ ràng, nhưng mà không ai có thể cân nhắc thấu đáo. Đương nhiên cũng không có ai dám trên Bạch Cốt Đảo động thủ với cư dân nơi đây.
Trên thực tế lúc này hành tẩu trên Bạch Cốt Đảo, không chỉ có một mình Lý Thất Dạ là khách từ bên ngoài tới, ở chỗ này, có rất nhiều khách từ ngoài tới, tất cả đều là tu sĩ từ ngũ hồ tứ hải tới.
Vào lúc bình thường, Long Yêu Hải đều có không ít tu sĩ tìm kiếm cái lạ đi tới Bạch Cốt Đảo kiến thức sự thần kỳ của Bạch Cốt Đảo. Đến hiện tại càng không cần phải nói, rất nhiều tu sĩ tiến tới Cốt Hải cần phải đi qua Bạch Cốt Đảo, cho nên bọn họ dứt khoát đến Bạch Cốt Đảo nghỉ chân một chút, thuận tiện kiến thức sự ngạc nhiên trong Bạch Cốt Đảo.
Cũng chính bởi vì như thế, hiện tại Bạch Cốt Đảo đặc biệt náo nhiệt, tùy ý có thể nhìn thấy tu sĩ tới từ bên ngoài, có Hải Yêu, có Thụ tộc, có Mị Linh.
Xương trắng này dẫn Lý Thất Dạ tới một khách sạn trong Bạch Cốt Đảo, nhà tửu lâu này là một cái đầu lâu cực lớn tạo thành, nhìn qua hai hốc mắt như cánh cửa kia, làm cho người ta cảm thấy lành lạnh.
Nhưng mà chính trong tửu lâu đáng sợ này lại ngồi đầy tu sĩ, đều là tu sĩ từ bên ngoài tới.
Trong tửu lâu có tu sĩ từ ngũ hồ tứ hải tới, đang top năm top ba đang ngồi đó, có một tiểu nhị xương trắng đang đi qua lại, mang rượu và thức ăn lên, cảnh tượng khí thế ngất trời.
Cảnh tượng như vậy, làm cho người không biết rõ tình hình sẽ sởn hết gai ốc, người không biết còn cho rằng đây là thịnh yến của âm ti.
Trên thực tế không ít tu sĩ đến đây cũng không phải vì ăn uống, mà là tới đây tìm hiểu cái lạ.
– Meow, Meow, Meow. . .
Khi Lý Thất Dạ đi vào tửu lâu, một bộ xương mèo ngồi xổm trước quầy nhìn qua Lý Thất Dạ ngoắc, xem ra bộ xương mèo này khi còn sống là mèo chiêu tài.
– Bạch Tiểu Cốt, có khách nhân đến, hảo hảo chiêu đãi.
Lý Thất Dạ đi vào tửu lâu, xương trắng dẫn Lý Thất Dạ tới đây nói một câu, sau đó rời khỏi.
Trong tửu lâu này các bàn ghế đều làm từ xương trắng, cái bàn chỗ Lý Thất Dạ đang ngồi dùng khớp xương tạo thành, mà cái ghế là xương đùi tạo thành, ngồi trên ghế này làm người ta lành lạnh.