Ở dưới vụ khí lượn lờ, làm cho không người nào có thể nhìn lén toàn cảnh của tấm bia đá này, thế nhưng, xuyên thấu qua vụ khí, vẫn như cũ có thể mơ hồ thấy được tấm bia đá này cả vật thể đen kịt, tự thạch như kim, ở trên tấm bia đá mơ hồ có vết tích, dấu vết này thoạt nhìn tựa hồ là văn tự, lại tựa hồ là đạo văn biến hóa thất thường, bởi vì vụ khí bao phủ, làm cho không người nào có thể hoàn toàn thấy rõ ràng vết tích trên tấm bia đá là cái gì.
Lý Thất Dạ chỉ vào tấm bia đá này, đối với Liễu Như Yên nói rằng:
– Nếu như ngươi có thể đạt được tấm bia đá này, như vậy cho ngươi cả đời được ích lợi không nhỏ, hơn nữa, một tấm bia đá này sẽ cho ngươi Thôn Thiên Ma Thể nâng cao một bước!
– Thực sự?
Nghe được Lý Thất Dạ nói, Liễu Như Yên không khỏi hơi bị vui vẻ, mặc dù nói, Liễu Như Yên xuất thân từ Vô Cấu Tam Tông, vừa Thôn Ma Tông Đích tông chủ, nàng từ nhỏ đến lớn thấy qua vô số bảo vật, thế nhưng, một khối như vậy có thể để cho nàng Thôn Thiên Ma Thể nâng cao một bước, tấm bia đá vẫn như cũ để cho nàng hết sức cảm thấy hứng thú.
– Lời của ta, so cái gì đều phải chân thật hơn.
Lý Thất Dạ liếc nhìn nàng một cái nói rằng.
Liễu Như Yên thật sâu hít thở một cái, bước lên hòn đảo này, nàng cũng không dám khinh thường, lúc này “Ông” một tiếng, Thôn Thiên Ma Thể phóng ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, nàng toàn thân ma khí lượn lờ, điều này làm cho nàng ma nữ này càng tăng thêm ba phần mị lực.
Ngay khi Liễu Như Yên hướng phía trong sương mù tấm bia đá đi đến, “Ông” một tiếng vang lên, vết tích trên tấm bia đá dĩ nhiên đình lên, trên tấm bia đá vết tích trong lúc bất chợt đã hóa thành một bàn tay hướng phía Liễu Như Yên trấn áp mà đến.
– Đến đây đi!
Đối mặt với trấn áp như vậy, Liễu Như Yên quát một tiếng, lượn lờ khắp toàn thân ma khí phóng lên cao, dĩ nhiên hóa thành một tấm lá chắn màu đen to lớn, ngăn cản hướng phía bàn tay trấn áp mà đến này.
“Phanh, phanh, phanh. . .” Từng đợt tiếng va chạm vang lên, tuy rằng hắc lá chắn chặn trấn áp mà đã hạ thủ chưởng, thế nhưng, bàn tay uy lực cực đại, ở nghiền ép dưới, dĩ nhiên xuất hiện cái khe.
– Mở ra.
Thấy bàn tay cường đại như vậy, Liễu Như Yên cũng không nghĩ nhiều, bàn tay Ma Thể Tiên Lô, Thôn Thiên Ma Thể phát huy đến cực hạn, chưởng ngự vô địch sí diễm hạo hãn đánh đi tới, thẳng đánh về phía tấm bia đá.
Một trận nổ vang, trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Như Yên cùng với tấm bia đá này chiến ở tại cùng nhau! a
Lý Thất Dạ không hề nhìn Liễu Như Yên, hắn nhìn qua Trác Kiếm Thi nói ra:
– Ngươi nghĩ muốn dạng dị bảo gì?
Trác Kiếm Thi thành thạo ưu nhã, giọng nói ba phần nhu nhuyễn làm cho người nghe hoàn toàn mềm nhũn, nàng nói ra:
– Công tử chỉ điểm dị bảo nào cho ta, ta muốn dị bảo đó.
Nàng xinh đẹp, nàng mềm giọng, tựa như mưa xuân giống như:bình thường, nhuận vật im ắng.
Lý Thất Dạ cười lên, lái cốt thuyền, quay lại, cốt thuyền tiến nhanh về phía trước.
Cuối cùng Lý Thất Dạ cũng dừng cốt thuyền trước một bộ hài cốt, chính là một bộ hài cốt lúc bọn họ nhìn thấy lần đầu tiên đi vào Cốt Hải..
Cỗ hài cốt này là một cự nhân, tay của cự nhân này đang chống kiếm..
Thời điểm nhìn xa xa, cự nhân này đã chân đạp biển cả, đầu đội trời cao, lúc tới gần cự nhân này, làm cho người ta phải ngửa đầu lên nhìn, nhìn qua cuối cùng, nhưng mà không ai có thể nhìn thấy cuối cùng của nó, không thể nhìn thấy đầu lâu nơi cao nhất của nó.
Bất kể là ai, thời điểm đứng dưới một cự nhân to lớn như vậy, cũng cảm giác mình vô cùng nhỏ bé, so sánh với cự nhân trước mặt, mặc kệ ngươi là nhân vật như thế nào, người ta đều cảm giác như con kiến hồi.
– Ngươi không phải cần một thanh kiếm lớn hay sao?
Lý Thất Dạ ngẩng đầu, đưa mắt nhìn qua cự nhân cao lớn kia, nhìn Trác Kiếm Thi nói ra.
– Vạn Địa Phủ, ta vốn định dùng để làm bổn mạng chân khí, nhưng mà không phải rất thích hợp.
Trác Kiếm Thi nói ra.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Tu sĩ, không nhất định cần bổn mạng chân khí, mà người tu luyện tiên thể càng đặc biệt, trăm ngàn năm qua, có một ít người đại thành tiên thể đều không có bổn mạng chân khí, bọn họ đúc luyện bản thân thành binh khí độc nhất vô nhị của mình, cũng có người xưng tiên khí này là tiên thể chi binh, đương nhiên, rất nhiều tu sĩ mang binh khí này xem thành đạo ngoại kỳ bảo.
Lý Thất Dạ nói ra lời này thì Trác Kiếm Thi có thể hiểu được, bởi vì Vô Cấu Tam Tông của bọn họ có binh khí như vậy, ma thể tiên lô trong tay Liễu Như Yên chính là tiên thể chi binh.
Tiên thể chi binh chính là tiên thể đại thành tạo ra, nó có thể dung hợp uy lực với tiên thể đại thành. Được binh khí phụ tá, tiên thể đại thành có thể tăng sức chiến đấu lên rất cao.
– Thanh kiếm nầy đã từng có một ít Thần Hoàng thậm chí nghĩ sẽ đạt được. Tất cả mọi người hiểu thanh kiếm này là một kiện dị bảo khó lường, nhưng mà, cho tới bây giờ không có ai biết được lai lịch của thanh kiếm này, Lý Thất Dạ chỉ vào cự kiếm to lớn kia nói ra..
Cự kiếm trước mắt chỉ sợ là cự kiếm lớn nhất cả đời Trác Kiếm Thi nhìn thấy, mặc dù nói có bảo vật có thể hóa thành vô cùng to lớn, thậm chí như thiên địa ngân hà, nhưng mà đều chỉ là pháp tướng thiên địa mà thôi, bổn tướng không có thật lớn như thế!
Nhưng mà thanh cự kiếm kia có bổn tướng thật lớn, cũng chỉ có thần kiếm thật lớn như thế mới có thể xứng với cự nhân..
– Thanh kiếm nầy tên là Cự Tiên Đế Kiếm, nó trân quý, nó cường đại sẽ không thua bất cứ bổn mạng chân khí của Tiên Đế nào, nó huyền diệu vượt xa tưởng tượng của ngươi.
Lý Thất Dạ nhìn qa cự kiếm trước mắt nói ra.
– Cự Tiên Đế Kiếm?
Trác Kiếm Thi suy nghĩ, nhưng mà cho dù nàng suy nghĩ thế nào, cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua tên của thanh kiếm này. Trác Kiếm Thi xuất thân từ Vô Cấu Tam Tông, có thể đảm nhiệm vị trí tông chủ thì nàng không chỉ tu hành cường đại. Hơn nữa cũng thập phần bác học, nhưng nàng không cách nào nhớ ra sự kiện hay tin tức nào liên quan tới lai lịch thanh kiếm.
– Ngươi cũng không cần nghĩ đâu, nếu như ngươi cũng biết thanh kiếm này, vậy quá khó lường. Chỉ sợ thế gian bất kỳ môn phái nào truyền thừa nào cũng không có ghi lại về thanh kiếm này, thanh kiếm nầy thuộc về Cự Tiên tộc.
Thấy bộ dáng khổ tư của Trác Kiếm Thi, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhẹ nhàng lắc đầu nói ra.
– Cự Tiên tộc?
Trác Kiếm Thi cũng chưa từng có nghe nói qua tộc loại như vậy, giật mình nói:
– Thế gian thực sự có tiên sao?
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Thế gian có tiên hay không, chuyện này cũng khó nói. Nhưng mà Cự Tiên tộc không phải tiên, đây là chủng tộc không cách nào ngược dòng tìm hiểu được! Thậm chí có thể nói bọn họ còn cổ xưa hơn cả khởi nguyên của Mị Linh.
Nói đến đây, hắn nhìn qua Trác Kiếm Thi.