Một màn này làm cho người ta hít khí lạnh, nhìn thấy cảnh này những người chung quanh có cảm giác đau đớn, nếu đánh lên người của mình, chắc chắn sẽ phấn thân toái cốt.
“Phanh” một tiếng vang lên, trong thời gian ngắn này, Hư Vô Ma ra tay. Một chưởng đánh trúng lồng ngực của Thải Loa Thần Hoàng, nhưng mà lúc này Thải Loa Thần Hoàng chỉ lắc lắc vai, căn bản cũng không có bị thương.
“Tư” một tiếng vang lên. Ngay vào lúc Hư Vô Ma ra tay đánh lén Thải Loa Thần Hoàng, dị tượng sinh ra trong hai mắt của thân ảnh đó, lập tức phong tỏa Hư Vô Ma.
Đương nhiên Hư Vô Ma dung hợp vào hư không, dị tượng chân thần này không thể khóa lấy nó, nhưng mà thời điểm hai mắt cao ngạo kia chiếu xuống, tốc độ ẩn độn của Hư Vô Ma thoáng cái bị ảnh hưởng, biến thành chậm hơn rất nhiều.
Thải Loa Thần Hoàng đã sớm có chuẩn bị, hắn nắm lấy cơ hội này, chân thần cự chùy đánh qua, “Phanh, phanh, phanh” tiếng va chậm liên tiếp, chân thần cự chùy như cuồng phong nện lên người Hư Vô Ma.
Nghe được “Tư” một tiếng, Hư Vô Ma vẫn đào tẩu dưới đồ đằng chân thần chiếu sáng, nhưng mà sau một lát nó xuất hiện tại nơi khác, lúc này nó không ngừng lui ra phía sau.
Lúc này toàn thân Hư Vô Ma sinh ra từng khe hở, dường như toàn thân của hắn sắp vỡ vụn.
“Ba” một tiếng vang lên, vào thời điểm này, Kim Cương Thần nhảy ra khỏi vũn bùn, bị nện thành đĩa sắt nhưng nó thoáng cái khôi phục nguyên trạngkhông chút tổn hại nào.
Nhìn thấy Kim Cương Thần bị đánh như thế còn không sao, làm cho tất cả mọi người hít khí lạnh, một kích của chân thần ngay cả Thiên Thần Hoàng cũng phải tan thành mây khói, nhưng mà Kim Cương Thần lại không bị ảnh hưởng gì, thật là đáng sợ.
Mặc dù lại đối mặt với Kim Cương Thần cùng Hư Vô Ma, Thải Loa Thần Hoàng vẫn không có sợ, cười một tiếng, nói ra:
– Tiểu bối vô tri, thả tất cả thế thân của ngươi ra đi, bổn tọa hôm nay muốn chém tất cả thế thân của ngươi.
Lúc này Thải Loa Thần Hoàng vẫn cho rằng đây là thế thân của Lý Thất Dạ, lúc này đối với hắn mà nói, cho dù Lý Thất Dạ thả tất cả thế thân ra hắn cũng chẳng sợ.
– Đối phó ngươi, cần gì thả toàn bộ.
Lý Thất Dạ cười to lên, “Oanh” một tiếng vang lên, lúc này một đạo khí huyết bàng bạc trong quốc gia biển máu đi ra, khí huyết này rót vào trong thân thể Hư Vô Ma.
Tư, tư, tư…
Từng âm thanh khép lại vang lên, Hư Vô Ma đạt được khí huyết bàng bạc này, tất cả khe hở trên người của nó dung hợp lại, chuyện này làm cho nó không còn vết thương nào cả.
Lý Thất Dạ từ chỗ táng phật cao nguyên đạt được tài liệu Vạn Niệm Hồ đầu thừa đuôi thẹo chẳng qua là một khối nhỏ mà thôi, chút tài liệu sứt sẹo này không có khả năng chế tạo thành mười hai người sắt, những thứ sứt sẹo đó Lý Thất Dạ luyện thành một tôn tiểu người sắt, cuối cùng dùng huyết khí trong quốc gia biển báo hàm dưỡng, lúc này mới khiến nó biến thành mười hai người sắt.
Tài liệu Vạn Niệm Hồ đầu thừa đuôi thẹo muốn hủy diệt nó nói dễ vậy sao, Lý Thất Dạ cần phải dựa vào hỏa diễm của cổ đăng, lại phí sức chín trâu hai hổ mới rèn luyện ra được.
Nhưng mà mười hai thần ma sau khi bị trọng thương to lớn, chúng tối đa sẽ bị đánh thành nguyên hình mà thôi, căn bản không có khả năng hủy diệt chúng.
Mà như Hư Vô Ma cùng Kim Cương Thần, Hư Vô Ma bị trọng kích chân thần cự chùy, thân thể hắn xuất hiện vỡ vụn, nhưng mà nó không có khả năng bị hủy đi, nếu quả thật gặp phải một kích chung cực vô địch chân chính, nó cũng chỉ bị đánh thành tiểu người sắt mà thôi.
Kim Cương Thần thì khác, nó là Kim Cương Bất Diệt Thể, cho nên đánh thế nào cũng khó tiêu diệt, nó có thể thừa nhận đả kích không cách nào tưởng tượng, muốn chính thức hủy diệt Kim Cương Bất Diệt Thể của nó, chuyện này còn khó hơn lên trời.
Cho nên Kim Cương Thần trúng một kích của chân thần cự chùy, nó cho dù bị đánh thành cái đĩa, sau khi đứng lên lại không có chuyện gì. Không chút tổn hại nào, nó không giống Hư Vô Ma, đã bị một kích của chân thần liền cần huyết khí của quốc gia biển máu trị liệu.
“Phanh, phanh”, vào thời điểm này trong quốc gia biển máu có hai thần ma đi ra. Hai thần ma này một mọc cánh như tiên, tản mát tiên quang vô cùng xinh đẹp, hóa thân thành ánh sáng, dường như nó có thể biến thành tiên giới.
Đây là một trong mười hai thần ma, Phi Tiên Thần.
Mà một tên khác là một ma vương, nó đứng ở nơi đó không gì có thể rung chuyển, dường như mặc kệ nó đứng ở chỗ nào, không người nào có thể vượt qua ma vương này, nó có thể trấn áp chư thiên, nó có thể trấn áp chúng thần chư ma.
Trấn Ngục Ma, một trong mười hai thần ma.
– Phi Thiên Thể, Trấn Ngục Thần Thể!
Nhìn thấy hai thần ma này, Thuần Dương Tử thì thào tự nói. Lúc này hắn đã biết rõ Lý Thất Dạ hóa thành mười hai thần ma là cái gì rồi.
Nhìn thấy trong biển máu của Lý Thất Dạ có hai thần ma đứng ra, lúc này tất cả mọi người trầm mặc. Kim Cương Thần, Hư Vô Ma cường đại bọn họ đã nhìn thấy, Lý Thất Dạ có tới mười hai thần ma cường đại như vậy, chuyện này có thể nghĩ, chỉ bằng vào mười hao tôn thần ma này đã có thể giúp Lý Thất Dạ chém giết rất nhiều cường địch.
– Đến đây đi, cho dù ngươi thả tất cả thế thân trong người ta, ta cũng có thể chém giết sạch sẽ.
Sau khi thiêu đốt huyêt thống Thải Loa Thần Hoàng cũng hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, cuồng tiếu nói ra.
– Bốn tôn đã đủ xé sống ngươi ra rồi.
Lý Thất Dạ bình thản cười cười.
“Ông” một tiếng, lúc này bốn tôn thần ma song song đứng chung một chỗ. Hào quang trên người của chúng chói mắt, không phải thần quang trùng thiên, chính là ma diễm ngập trời.
Xì xì xì xì…
Vào giờ phút này, chuyện không thể tưởng tượng nổi phát sinh. Bốn tôn thần ma vậy mà dung hợp với nhau, chúng giống như hòa tan thành nước théo, bốn tôn thần ma thoán cái biến thành tân thần ma.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn, chỉ trong thời gian cực ngắn này, hào quang trên người của nó tăng vọt, hào quang một nửa thần, một nửa ma, trong hào quang mang theo ba ngàn thế giới, chìm nổi nhật nguyệt tinh thần của vạn giới.
Loong coong, loong coong, loong coong…
Lúc này âm thanh kim khí vang lên trên người của nó, bản thân của nó tỏa ra hào quang kim loại sáng ngời, lạnh như băng, nó tỏa ra khí tức sát phạt dữ dội của binh khí, không có tình cảm, không có huyết nhục, bản thân của nó là binh khí.
– Đây không phải tiên thể, cũng không phải thế thân, là binh khí!
Vào giờ phút này, Thuần Dương Tử mới thật sự nhìn ra huyền diệu trong đó, vào thời điểm này, hắn mới biết được suy nghĩ ban đầu của hắn sai rồi, mười hai tôn thần ma căn bản không phải tiên thể gì, chúng không có huyết nhục, không có tình cảm!
Sát phạt vô tình, đây là bản chất của binh khí, thời điểm toàn thân của nó tỏa ra hào quang của binh khí lạnh giá, nội tâm Thuần Dương Tử phát lạnh.
Thuần Dương Tử kiến thức uyên bác hơn bất cứ kẻ nào, hắn cũng nhìn xa hơn bất cứ kẻ nào, nhìn thấy thần ma trước mặt này, Thuần Dương Tử ý thức được rất nhiều thứ, hắn hiểu được, Lý Thất Dạ không chỉ có được thập nhị tiên thể, hơn nữa hắn đã nắm giữ huyền diệu chính thức của thập nhị tiên thể, đây mới thật sự là tu tập thập nhị tiên thể tới đại thành.