“Đông” một tiếng, âm thanh lôi động vang lên, lúc này Nhất Dương Đằng đâm vào mi tâm của Lục Hoàng, thoáng cái cắm vào trong vòng xoáy, chỉ trong thời gian ngắn hồ lô của Nhất Dương Đằng sinh ra hào quang đỏ thẫm.
Lúc này hô lô của Nhất Dương Đằng không ngừng sinh trưởng, hút đi sinh cơ vô cùng vô tận trong vòng xoáy này, cơ hồ tất cả sinh cơ đều bị hồ lô hấp thu.
Sau khi đạt được sinh cơ bàng bạc như vậy, một chiếc lá già của Nhất Dương Đằng giãn ra, dường như tỏa sức sống thanh xuân, về phần hồ lô thì không cần phải nói, toàn thân nó đỏ thẫm giống như trái tim. Trong cơ thể hồ lô dường như đang uẩn dưỡng lôi trì, âm thanh lôi đình càng vang vọng các nơi.
“Phanh” một tiếng vang lớn, thời điểm Nhất Dương Đằng không ngừng hấp thu sinh cơ, đột nhiên vòng xoáy nứt vỡ, đây không phải là Nhất Dương Đằng hấp thu sinh cơ khô cạn mà vỡ nát, mà là bản thân vòng xoáy hủy diệt, dường như là một loại biện pháp tự bảo vệ mình.
Sau khi vòng xoáy hủy diệt, Nhất Dương Đằng thu hồi cành lá, bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn.
– Đáng tiếc, lão quỷ này quá cẩn thận.
Nhìn thấy vòng xoáy nứt vỡ, Lý Thất Dạ cũng cảm thấy tiếc hận, vốn hắn định dẫn xà xuất động, bám vào trên người Lục Hoàng ép khô, đáng tiếc đối phương hết sức cẩn thận, thấy tình huống không ổn thoáng cái chặt đứt liên hệ.
– Không!
Lục Hoàng kêu một tiếng, không chỉ là thống khổ, hơn nữa hay là tuyệt vọng. Vòng xoáy vừa nứt vỡ, hắn hiểu rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
“Bồng” một tiếng, lúc này toàn thân Lục Hoàng bốc cháy, chỉ trong nháy mắt thân thể của hắn bị đốt thành tro bụi.
Thời điểm tro bụi bay lả tả, Thái Dương Thần lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhìn thấy một màn như vậy, làm cho người ta trầm mặc thật lâu, mọi người cũng không biết nên nói cái gì cho phải, làm cho người ta cảm thấy khủng bố là Lý Thất Dạ đáng sợ, nhưng làm người ta hiếu kỳ là tình huống của Lục Hoàng là thế nào.
Thời điểm Lục Hoàng bị đốt thành tro bụi, trong nơi xa xôi, ở trong Tổ Lục nằm ở Bích Dương Hải, một cây thần thụ che trời đang lay động.
– Tổ tiên, phát sinh chuyện gì?
Một lão tổ đang canh giữ bên gốc thần thụ hỏi thăm.
– Ta bị người ta ám toán, bị người ta hấp thu một bộ phận sinh mệnh lực.
Trong gốc thần thụ này có tiếng nói già nua vang lên.
Nghe nói như thế, lão tổ Tổ Lục chấn động, chuyện như vậy chưa từng xảy ra, cũng chưa từng có kẻ dám ám toán Tổ Lục.
Phát sinh một màn như vậy, Cốt Hải đương nhiên không có ai biết.
– Giết!
Thời điểm này chiến đấu bên bờ biển đã sắp chấm dứt, vào lúc này Tào Quốc Kiếm kêu một tiếng, không tiếc dùng thọ huyết tế kiếm, kiếm tung cửu thiên, hắn hét lên điên cuồng, đánh bay Nộ Cuồng Ma.
Trận chiến đấu này Tào Quốc Kiếm và Nộ Cuồng Ma vẫn đánh bất phân thắng bại, nhưng mà, thấy Thải Loa Thần Hoàng chết thảm, Lục Hoàng bị đốt thành tro bụi, chuyện này làm cho Tào Quốc Kiếm sợ hãi rồi, hắn muốn tốc chiến tốc thắng, lập tức chạy khỏi nơi này.
“Rầm rầm rầm” từng tiếng nổ vang lên, Nộ Cuồng Ma bị đánh bay giờ phút này nổi giận, toàn thân của nó sinh ra ma diễm ngập trời, thân thể của nó lớn hơn, giống như một tòa núi cao.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn, cuối cùng ma diễm của Nộ Cuồng Ma sau khi tích lũy gấp mấy lần, lập tức làm cho thực lực của Nộ Cuồng Ma tăng lên gấp ngàn lần.
Giờ phút này làm cho tất cả mọi người cảm nhận được Nộ Cuồng Ma điên cuồng, đây là một ma vương điên cuồng nhất, vào giờ phút này, nó có lực lượng hủy thiên diệt địa.
Nộ Cuồng Ma, đây chính là Nộ Tiên Phách Thể tế luyện mà thành, nó một khi tiến vào trạng thái cuồng bạo, thực lực sẽ điên cuồng tăng vọt, nó thậm chí có thể tăng vọt không có điểm cuối cùng.
“Loong coong” hai thanh ma đao chém xuống, thiên địa hắc ám, Tào Quốc Kiếm hét thảm thiết, dùng thọ huyết tế kiếm, một kiếm giơ cao vạn vực, muốn chém xuống ma đao.
“Phanh” một tiếng vang lên, đại kiếm của Tào Quốc Kiếm không thể ngăn cản ma đao, bị chém thành hai nửa, thân thể của hắn bị đánh bay, nếu như không phải hắn vào lúc này mặc thần giáp, thân thể của hắn bị chém thành hai khúc rồi.
Va chạm “Phanh, phanh, phanh” vang lên, trong nháy mắt, thần giáp trên ngươi Tào Quốc Kiếm va chạm nát bấy, toàn thân là máu.
– Ách!
Hai mắt Tào Quốc Kiếm trắng dã, hắn không có khả năng phản kháng, hắn bị Nộ Cuồng Ma bóp cổ, thân thể bị giơ lên cao cao.
Một màn này dường như đóng đinh trong mắt mọi người, một Đại Thần Hoàng bị bóp cổ giơ lên cao cao, căn bản cũng không có sức phản kháng.
Tất cả mọi người nhìn thấy bộ dáng Nộ Cuồng Ma điên cuồng, chuyện này làm cho rất nhiều người cũng rùng mình, cuồng bạo như thế, làm cho bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng sởn hết cả gai ốc, đây quả thực chính là bộc phát điên cuồng.
Lực lượng cuồng bạo như thế, rung chuyển tâm thần của tất cả mọi người, dường như cuồng bạo như thế có thể hủy diệt tất cả.
Tào Quốc Kiếm bị bóp cổ gương mặt đỏ bừng, hắn muốn giãy dụa, nhưng mà không làm nên chuyện gì, lúc này ngay cả hít thở cũng khó khăn.
– Sư tôn, cứu ta!
Cuối cùng nhất, Tào Quốc Kiếm không thể không quát to một tiếng.
Nghe được Tào Quốc Kiếm kêu to lên, không ít người nhao nhao nhìn qua ngọn núi xa xôi kia, mọi người đều biết, sư phụ Tào Quốc Kiếm là Mộng Trấn Thiên đang ở chỗ này.
– Đạo hữu, tiểu đồ vô tri, có đắc tội mong tha thứ!
Vào thời điểm này, trong ngọn núi kia có âm thanh vang lên, âm thanh nà từ sườn núi vang vọng ra ngoài.
Âm thanh này không có giá nua, ngược lại âm thanh nghe mạnh mẽ hữu lực, tràn ngập tinh thần phấn chấn, dường như là người trẻ tuổi nói ra.
– Mộng Trấn Thiên!
Nghe được tiếng nói này, bất luận là ai cũng cảm thấy sợ hãi trong nội tâm, kẻ nhát gan thì hai chân run rẩy.
Bất kể là ai cũng không dám khinh thị Mộng Trấn Thiên, dù sao hắn tương đương kẻ có cơ hội thành Tiên Đế nhất, hơn nữa thực lực của hắn hiện tại còn đạt tới đỉnh phong, phóng nhãn cả Thiên Linh Giới, địch nhân có thể sánh bằng hắn rải rác không có mấy, kể cả thế hệ trước.
Nghe được tiếng nói của sư tôn mình, Tào Quốc Kiếm buông lỏng một hơi, chỉ cần hắn sư tôn ra tay, cái mạng của hắn sẽ được bảo trụ, mặc kệ địch nhân là ai, sư tôn hắn đều có thể cứu hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số ánh mắt cũng nhìn qua Lý Thất Dạ, tất cả mọi người muốn biết, đối mặt Mộng Trấn Thiên, Lý Thất Dạ sẽ lựa chọn như thế nào!
– Không được!
Nhưng mà thời điểm mọi người nhìn qua Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ lại không hề nghĩ ngợi, một câu cự tuyệt Mộng Trấn Thiên cầu tình.
Lý Thất Dạ một câu cự tuyệt, chuyện này làm cho tất cả mọi người hít khí lạnh, phóng nhãn cả thiên hạ, lại có mấy người dám cự tuyệt Mộng Trấn Thiên? Nhưng mà Lý Thất Dạ lại một câu cự tuyệt, hơn nữa còn ở trước mặt người trong thiên hạ!
– Cuồng bá!
Cho dù là ai cũng phải dùng hai chữ này đánh giá Lý Thất Dạ, chỉ có người như vậy mới có tư cách là địch với Mộng Trấn Thiên. Mới có tư cách tranh đoạt thiên mệnh với Mộng Trấn Thiên.