– Cẩn thận một chút, chúng có công pháp.
Lý Thất Dạ cười nói với Diệp Tiểu Tiểu.
– Chúng biết tu luyện?
Diệp Tiểu Tiểu ngoài ý muốn nói ra.
– Chúng tiêu hóa dấu vết của chủ ký sinh, kế thừa một ít thứ của chủ kí sinh.
Lý Thất Dạ nói ra:
– Nói thí dụ như đạo hạnh giảm sút co lại, có một ít trí nhớ, đương nhiên, không phải mỗi một thụ nhân đều có thể kế thừa, hơn nữa chúng kế thừa không phải toàn bộ, có thứ gì đó ngắt quãng, có công pháp, có vũ kỹ.
Trường thôn mang theo thôn dân giang tay ra, trưởng thôn cầm chặt hai tay của tân thụ nhân.
Cảnh này rất khó tưởng tượng, tử thi lại có thất tình lục dục.
Đây là chuyện quá quỷ dị, quá không tin nổi.
Vào lúc thụ nhân định đón tân thôn dân, Lý Thất Dạ đi đến.
Một người ngoài như Lý Thất Dạ đi tới cửa thôn, các thôn dân lập tức cảnh giác với Lý Thất Dạ, bọn họ không chút che dấu địch ý.
– Không có ý tứ, chư vị, quấy rầy chuyện tốt của các ngươi, ta muốn làm chút chuyện, có chỗ quấy rầy, chỉ có thể nói thật sự thật có lỗi.
Lý Thất Dạ cười mỉm nói.
Trưởng thôn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, cực kỳ không hữu hảo.
Lý Thất Dạ đương nhiên không quan tâm chúng nó hữu hảo hay không, hắn chụp vào tân thụ nhân, tân thụ nhân theo bản năng tránh né, nó vừa trốn sử dụng bộ pháp Cổ Linh Uyên, nhưng mà nó thi ra bộ pháp của Cổ Linh Uyên là thập phần ngốc cùng lạnh nhạt, thậm chí là trăm ngàn chỗ hở.
Tân thụ nhân làm sao tránh được Lý Thất Dạ, lập tức bị Lý Thất Dạ bắt lấy.
Rống ——
Trưởng thôn lập tức hét lớn một tiếng, giống như nộ sư đánh thẳng về phía Lý Thất Dạ, tốc độ nó cực nhanh, hơn nữa mang theo tiếng xé gió, nó vằ ra tay bất phàm, chính là tuyệt học Thái Dương Tông.
– Ta cũng muốn bắt ngươi.
Lý Thất Dạ cười lệ, ra tay trấn áp trưởng thôn. Tuy trưởng thôn ra tay bất phàm, nhưng mà căn bản không thể đánh đồng Lý Thất Dạ, lập tức bị Lý Thất Dạ trấn áp, không thể động đậy.
Rống ——
Trong khoảng thời gian ngắn, những thôn dân khác đều gào thét, thần thái thập phần phẫn nộ, toàn bộ thôn dân đần tấn công Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không nhìn chúng, tiện tay điểm một cái ngăn cản thôn dân tới gần Lý Thất Dạ, nhưng mà, bị không gian ngăn cản bên ngoài Lý Thất Dạ, bọn họ không thể làm gì.
Lý Thất Dạ lập tức dùng pháp tắc ném tân thụ nhân và trưởng thôn lên gốc cây.
Lý Thất Dạ tế Vạn Lô Thần ra, tiện tay điểm một cái, hỏa diễm bay ra hóa thành lưỡi đao nho nhỏ rơi vào trong tay Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ lập tức cắt tân thôn dân và trưởng thôn..
Lý Thất Dạ chỉ cầm con dao nhỏ trong tay, Lý Thất Dạ động tác thành thạo tới mức Diệp Tiểu Tiểu trong nội tâm sợ hãi, mỗi một đao đều cực chuẩn, hơn nữa mỗi một đao đều thành thạo, tinh diệu đến đỉnh phong.
Nhìn qua thì Lý Thất Dạ giống như thường làm chuyện này, dường như hắn thường thường đi giải phẩu người sống và chủng tộc khác.
Lý Thất Dạ một đao nơi tay, không cho người ta cảm giác đồ tể, mà là đại sư đồ tể, dường như đến dưới đao của hắn, tất cả đều hoàn mỹ, khiến người ta không rét mà run, không có máu tươi tung bay.
Trên thực tế, Diệp Tiểu Tiểu trực giác đúng là chuẩn, trong năm tháng dài dằng dặc, Lý Thất Dạ đã làm chuyện này quá nhiều lần, hắn đã từng không biết đã giải phẩu bao nhiêu Cổ Minh, đặc biệt là là tiên cốt của Cổ Minh, hắn càng nghiên cứu từng phần một.
Trong nháy mắt Lý Thất Dạ đã mở đầu của trưởng thôn cùng tân thụ nhân ra xem, Lý Thất Dạ đao công đã đạt tới mức hoàn mỹ, thời điểm hắn mở hộp sọ ra, vậy mà không có tổn thương tới gân cốt chút nào, có thể nhìn thấy gân cốt trên đầu bảo tồn rất hoàn mỹ.
Kinh khủng hơn là, Lý Thất Dạ mở đầu lâu của trưởng thôn và tân thụ nhân, chúng vẫn còn sống, không có chút thống khổ nào, vẫn còn nháy mắt..
Lý Thất Dạ mở đầu lâu ra, cẩn thận nghiên cứu một phen, qua một hồi lâu, cười nhìn Diệp Tiểu Tiểu nói ra:
– Ngươi phát hiện đầu lâu của bọn họ có cái gì không giống không?
Diệp Tiểu Tiểu vốn không đành lòng nhìn, mặc dù nói Lý Thất Dạ ra tay mở đầu lâu, thậm chí không có máu tươi chảy ra, nhưng vẫn có cảm giác huyết tinh.
Lúc này nghe Lý Thất Dạ nói như thế, Diệp Tiểu Tiểu nhìn lại, khi thấy đầu lâu bị mở ra, Diệp Tiểu Tiểu hít một ngụm hơi lạnh.
Trưởng thôn cũng tốt, tân thụ nhân cũng thế, đầu lâu của chúng có một vật giống như nhân sâm, có rễ có râu, quỷ dị hơn là, nhân sâm có mặt và mắt giống người.
Nhân sâm này bao phủ não của tân thụ nhân và trưởng thôn.
– Đây là cái gì?
Nhìn thấy đồ vật này, Diệp Tiểu Tiểu cũng cảm thấy buồn nôn.
– Ngươi có thể xem nó là hồn phách thụ nhân, giống như chân mệnh của chúng ta.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
– Thân thể chỉ là thân thể mà thôi, đối với tại chúng ta mà nói, trọng yếu nhất là chân mệnh!
– Chúng có cái gì khác biệt sao?
Diệp Tiểu Tiểu nhìn kỹ thì không phát hiện thêm cái gì, chuyện này cũng không trách Diệp Tiểu Tiểu, phương diện này nàng căn bản không hiểu.
Trên thực tế phương diện này làm gì có bao nhiêu người hiểu, Lý Thất Dạ hiểu là do hắn chú ý thụ nhân mà thôi, chỉ cần hắn đến Thần Thụ Lĩnh, hắn đều phẫu thuật thụ nhân.
– Biến hóa rất lớn, theo ta thấy, đời thứ hai của chúng cải biến rất lớn.
Lý Thất Dạ cười cười, phân tích cho Diệp Tiểu Tiểu nghe, nói ra:
– Ngươi nhìn một chút hai cánh tay, linh hồn trưởng thôn sinh ra theo căn bản, nhìn cách nó mọc ra, là rễ trồi ra.
– … Mà tân thụ nhân không giống, tuy nhiên nó cũng giống như vậy, nhưng mà hình thành ở giữa não. Ngươi có thể nhìn một chút, bộ phận của nó phân chia rõ ràng. Giống như ba hồn bảy vía của chúng ta, linh hồn của chúng bắt đầu hoàn thiện, chúng có thể hình thành chân mệnh ba hồn bảy vía.
Lý Thất Dạ giải thích chỉ điểm cho Diệp Tiểu Tiểu xem.
Trải qua Lý Thất Dạ chỉ điểm, Diệp Tiểu Tiểu rốt cục xem hiểu hai bên khác nhau thế nào.
– Chuyện này ý nghĩa thế nào.
Diệp Tiểu Tiểu nhìn qua thứ đồ vật sinh trưởng trong đầu, nói.
– Chuyện này ý nghĩa sắp thành công.
Ánh mắt Lý Thất Dạ trở nên thâm thúy, nói ra:
– Nếu như chúng cũng giống chúng ta, có thể hoàn thiện ba hồn bảy vía, có chân mệnh như chúng ta, như vậy, quá trình lột xác không bắt bẻ được.
– Thụ nhân sắp thành công sao?
Diệp Tiểu Tiểu nói ra.
Ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn qua nơi rất xa, qua một hồi lâu, hắn lúc này mới nhàn nhạt cười cười, nói ra:
– Về phần tộc loai này thành công hay không, ta vẫn còn thật không biết. Hoặc là ta có khả năng không thấy ngày đó. Nhưng mà nó thành công, chuyện này bắt đầu từ hôm nay.
– Cái gì mà ngày hôm nay?
Diệp Tiểu Tiểu hỏi.
Lý Thất Dạ tươi cười, nói ra:
– Tai nạn Thiên Linh Giới, hoặc là có khả năng là phúc lợi của Thiên Linh Giới. Về phần là tai nạn hay phúc lợi khó nói được.
– Tai nạn Thiên Linh Giới, đó là dạng tai nạn gì?
Diệp Tiểu Tiểu hiếu kỳ, hỏi chuyện nàng chưa nghe thấy qua.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu, nói ra:
– Ngươi không cần đi biết rõ, bởi vì ngươi sẽ bị ta mang đi, tuy ngày đó tới, ngươi sẽ không thấy đươc.