Hiện tại Lý Thất Dạ một ngoại nhân lại kiêu ngạo như thế, hung hăng càn quấy như vậy, chuyện này làm cho sát ý trong lòng Hoàng Vũ Hiên càng đậm, đối với hắn mà nói, đối với Cổ Linh Uyên mà nói, dám ngỗ nghịch Cổ Linh Uyên chính là khiêu khích thần uy của Cổ Linh Uyên.
– Lý Thất Dạ, ngươi đúng là khó lường nha, có thể xem như nhân kiệt đương thời.
Hoàng Vũ Hiên lạnh lùng nói:
– Cổ Linh Uyên của ta kính trọng anh hùng thiên hạ, cũng yêu thiên tài tuấn kiệt! Nhưng mà, không quy tắc không vuông tròn! Tại Thần Chỉ Châu, có quy củ của Thần Chỉ Châu!
– Lý Thất Dạ, ngươi tới Thần Chỉ Châu, Cổ Linh Uyên xem ngươi là khách nhân, hoan nghênh ngươi tới Thần Chỉ Châu.
Hoàng Vũ Hiên nói chuyện thập phần vừa vặn, hắn chậm rãi nói ra:
– Nhưng mà, ngươi tới Thần Chỉ Châu, che chở sát thủ ám sát đệ tử Cổ Linh Uyên, còn giết hại hơn mười đệ tử Cổ Linh Uyên, việc này ngươi phải cho Cổ Linh Uyên một câu giải thích, cho đệ tử đã chết một câu giải thích.
Mặc kệ người có biết Hoàng Vũ Hiên hay không, nghe được lời nói tiến thoái có độ của Hoàng Vũ Hiên thì âm thầm khen một tiếng, Hoàng Vũ Hiên nói lời này rất vừa vặn, hơn nữa cũng không có nhục thần uy của Cổ Linh Uyên.
Đồng thời cũng có không ít người hai mặt nhìn nhau, không ít người trong lòng vẫn cảm khái một tiếng, Lý Thất Dạ đúng là một hung nhân, đi tới chỗ nào đều có giết người, hắn giết người thật sự không có chút cố kỵ nào cả, mặc kệ ngươi là đệtwr đế thống tiên môn cũng tốt, là hải thần truyền thừa cũng được, đều giết không tha.
Hiện tại đi vào Thần Chỉ Châu, thậm chí ngay cả đệ tử Cổ Linh Uyên cũng giết.
Bao nhiêu tu sĩ đến Thần Chỉ Châu, đều kính Cổ Linh Uyên ba phần, cho dù là thiên tài khó lường cỡ nào, tại Thần Chỉ Châu sẽ không là địch với Cổ Linh Uyên, dù sao cường long khó áp rắn rít địa phương, huống chi đây là Thần Chỉ Châu, thường thường sẽ có sở cầu Cổ Linh Uyên.
– Sau đó thì sao?
Lý Thất Dạ cười cười, nói thêm:
– Người là ta giết, thì thế nào?
Lý Thất Dạ nói một câu bình thản như thế, làm cho rất nhiều tu sĩ nghe xong cũng phải im lặng, cái gì gọi là hung hăng càn quấy, cái gì gọi là bá đạo, đây mới là càn quấy, đây mới là bá đạo.
Dường như đối với hung nhân trước mặt mà nói, giết người căn bản là không cần lý do, giết chính là giết, quản nhiều như thế làm gì, hắn không quan tâm lai lịch của ngươi.
Lý Thất Dạ chẳng muốn đi biện luận, thái độ hoàn toàn không sao cả, làm cho rất nhiều người cười khổ, hung nhân đúng là không tầm thường, căn bản không quan tâm có đạo lý hay không!
Thái độ không sao cả của Lý Thất Dạ thật sự chọc giận Hoàng Vũ Hiên, thái độ của Lý Thất Dạ đang xem thường Cổ Linh Uyên, đây quả thực không có đặt Cổ Linh Uyên của bọn họ vào trong mắt!
Hoàng Vũ Hiên hít sâu một hơi, ngăn chận lửa giận trong lòng, hắn lạnh lùng nói:
– Lý Thất Dạ, Cổ Linh Uyên chúng ta là nơi giảng đạo lý, nếu như nói là đệ tử Cổ Linh Uyên chúng ta sai, vậy thì tốt, cơn tức này chúng ta nuốt xuống. Nhưng mà nếu như ngươi lạm sát kẻ vô tội, che chở sát thủ, giết hại đồng đạo…
Mọi người đều biết, Cổ Linh Uyên tại Thần Chỉ Châu gần đây đều hoành hành bá đạo, nhưng mà Hoàng Vũ Hiên nói lời này rất đúng chỗ, thập phần có trình độ, khó trách Hoàng Vũ Hiên lại trở thành truyền nhân Cổ Linh Uyên, hắn thật sự có thể gánh đại nhậm.
– Không lý gì phải không để ý tới.
Lý Thất Dạ chen ngang lời Hoàng Vũ Hiên, hoàn toàn là chẳng muốn tranh luận, nhàn nhạt nói:
– Người là ta giết, không có nhiều lý do như vậy đâu. Có việc nói mau, có rắm mau thả, cho dù các ngươi muốn báo thù, vậy cũng nhanh lên, ta đang bận việc.
Thái độ của Lý Thất Dạ như vậy, nói như vậy, người khác không còn nói được lời nào. Tại Thần Chỉ Châu, mọi người đều biết, Cổ Linh Uyên gần đây hoành hành bá đạo, xảo trá ngang ngược đã quen.
Nhưng mà vào hôm nay dường như biến đổi, Cổ Linh Uyên gần đây hoành hành bá đạo, xảo trá ngang ngược biến thành con ngoan, ngược lại Lý Thất Dạ một người ngoại lai lại hoành hành bá đạo, tùy ý ngang ngược.
– Tốt, tốt, tốt.
Hoàng Vũ Hiên cũng bị thái độ càn quấy của Lý Thất Dạ chọc giận tới mức toàn thân run rẩy, vào lúc bình thường, chỉ có hắn cao ngạo, chỉ có hắn bá đạo, hôm nay Lý Thất Dạ người ngoài cũng giám giương oai lên đầu Cổ Linh Uyên, bất luận thơi điểm nào, Cổ Linh Uyên đều không nuốt được cục tức này xuống.
– Tốt, Lý Thất Dạ, ngươi thừa nhận là tốt rồi.
Hoàng Vũ Hiên lạnh lùng nói:
– Cổ Linh Uyên chúng ta là nơi giảng đạo lý! Ngươi giết đệ tử Cổ Linh Uyên đệ, bảo vệ sát thủ, Cổ Linh Uyên chúng ta cho ngươi một con đường đi. Một, giao sát thủ ra; hai, chịu đòn nhận tội trước Cổ Linh Uyên, sư môn trưởng bối của chúng ta đang ở khách sạn Lai Nghi trong thành, đi tới đó chịu đòn nhận tội. Chỉ cần ngươi có thể làm được hai điểm này, Cổ Linh Uyên cũng niệm tình ngươi là thiên tài tuyệt thế, bỏ qua ân oán!
Hoàng Vũ Hiên nói lời này làm người ta đưa mắt nhìn nhau, thậm chí rất nhiều người đều không thể tin vào lỗ tai của mình, Cổ Linh Uyên tại Thần Chỉ Châu hoành hành bá đạo lại trở nên dễ nói chuyện như vậy sao?
– Cổ Linh Uyên biến tính rồi sao?
Nghe được Hoàng Vũ Hiên yêu cầu như vậy, thậm chí có tu sĩ không thể tin được, nói ra:
– Cổ Linh Uyên lúc nào biến thành giảng đạo lý như vậy rồi?
Thử nghĩ một chút, đổi lại bất kỳ môn phái nào, môn hạ đệ tử bị giết hơn mười người, ai đều không thể nuốt cơn tức này, chớ nói chi là Cổ Linh Uyên. Tại Thần Chỉ Châu, cho tới nay cũng chỉ có Cổ Linh Uyên hoành hành bá đạo, còn chưa tới phiên người khác giương oai trên đầu của bọn họ.
Nếu có người dám giết hơn mười đệ tử Cổ Linh Uyên, chỉ sợ sẽ đụng phải Cổ Linh Uyên trả thù hung mãnh nhất, người giết đệ tử Cổ Linh Uyên chỉ sợ không cách nào còn sống ra khỏi Thần Chỉ Châu.
Hiện tại Cổ Linh Uyên chỉ cần Lý Thất Dạ chịu đòn nhận tội, chuyện này có thể nói, Cổ Linh Uyên đã nhượng bộ lớn, đã khoan hồng đại lượng.
– Chuyện này phải xem là ai.
Có cường giả thế hệ trước nói:
– Đổi lại là ngươi đi qua thử một lần, không chỉ nói giết đệ tử Cổ Linh Uyên, chỉ sợ ngươi đắc tội Cổ Linh Uyên, Cổ Linh Uyên sẽ diệt cả nhà của ngươi! Hiện tại hung nhân đã thế không thể đỡ, hắn là gặp thần sát thần, gặp ma đồ ma, Cổ Linh Uyên làm ra nhượng bộ cũng không khó hiểu.
Chỉ cần người có kiến thức sẽ hiểu rõ ràng, hôm nay uy danh Lý Thất Dạ đã sánh vai với Mộng Trấn Thiên, Cổ Linh Uyên làm ra nhượng bộ, khoan hồng độ lượng, chuyện này cũng dễ lý giải.
Nghe yêu cầu của Hoàng Vũ Hiên như vậy, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, tùy ý nói:
– Giết liền giết, còn cái gì chịu đòn nhận tội. Ta cái là người rất nhân từ, không có diệt Cổ Linh Uyên các ngươi, các ngươi nên ngủ cũng phải cười thầm mới đúng, còn muốn cho ta chịu đòn nhận tội, có phải đầu óc bị hỏng rồi không?