– Vĩnh viễn không được trở thành hải thần?
Diệp Tiểu Tiểu ngây ngốc một hồi, nói ra:
– Chỉ một câu đã Hải Loa Đế Vương trốn đi sao? Chuyện này là thật sao?
– Còn có gì đáng nói sau? Nhất định là thực.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Ngươi không nên xem nhẹ một câu của Kiêu Hoành Tiên Đế, phải biết rằng, hắn là Tiên Đế đầu tiên từ trước tới nay có mười hai mệnh cung, là Tiên Đế duy nhất cả đời bất bại.
– Nhưng đó là câu nói thế nào chứ, huống chi, phụ thân của Hải Loa Đế Vương là hải thần đấy.
Diệp Tiểu Tiểu nói ra.
– Ngươi đánh giá thấp địa vị vô thượng của Kiêu Hoành Tiên Đế rồi.
Lý Thất Dạ tươi cười lắc đầu, nói ra:
– Hải thần tính là cái gì! Kiêu Hoành Tiên Đế muốn ra tay giết phụ thân hắn, phụ thân hắn cũng khó thoát khỏi cái chết!
– Huống chi, năm đó Kiêu HOành Tiên Đế cũng không phải chỉ nói một câu đơn giản như vậy, một câu của hắn chính là vô thượng đế lệnh, đây là vô thượng pháp tắc, nó đánh thẳng lạc ấn vào người Hải Loa Đế Vương.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra.
– Nhưng, ta nghe người khác nói, năm đó Hải Loa Đế Vương từng được Tam Xoa Kích thừa nhận nha.
Diệp Tiểu Tiểu nói ra.
– Đúng vậy, phụ thân hắn lúc còn là hải thần, hắn cũng đã từng chấp chưởng Tam Xoa Kích, Tam Xoa Kích cũng không bài xích hắn, thậm chí có thể nói, Tam Xoa Kích ở trong tay của hắn phát ra uy lực cường đại. Hắn được phụ thân của mình che chở, hắn trở thành hải thần cơ hội đúng là rất lớn…
– Đáng tiếc, hắn đắc tội Kiêu Hoành Tiên Đế, một câu đã chôn vùi cả đời của hắn, quản chi phụ thân của hắn là hải thân cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói với Diệp Tiểu Tiểu.
– Một câu của Kiêu Hoành Tiên Đế thật sự cường đại như vậy sao?
Tư Mã Ngọc Kiếm ở bên cạnh nghe xong cũng phải hỏi một câu.
– Kiêu Hoành Tiên Đế, hắn không phải hư danh nói chơi, vô thượng đế lệnh của hắn khắc lên người, cả đời muốn thoát khỏi quá khó khăn.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Chính vì một câu của Kiêu Hoành Tiên Đế, từ đó về sau, Tam Xoa Kích rời xa hắn, cự tuyệt tới gần hắn! Chuyện này ý nghĩa giấc mộng hải thần của hắn đã tan vỡ.
– Phụ thân hắn mặc dù là hải thần, nhưng cũng không giải được một câu của Kiêu Hoành Tiên Đế.
Lý Thất Dạ nói ra:
– Cuối cùng, phụ thân hắn phong ấn hắn lại, lưu đày vào trong không gian tầng sâu, dục mượn lực lượng thời gian lâu dài ma diệt lạc ấn của Kiêu Hoành Tiên Đế.
– Nói như vậy, hiện tại lạc ấn trên người Hải Loa Đế Vương biến mất?
Diệp Tiểu Tiểu cũng tò mò hỏi.
– Tính toán một ít thời gian, có lẽ không kém bao nhiêu đâu.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Trên thực tế, bởi vì đắc tội Kiêu Hoành Tiên Đế, Hải Loa Hào về sau vẫn vô cùng ít xuất hiện, thẳng đến thời đại chư đế thì mới ló mặt ra, nhưng ló mặt chỉ là vụng trộm mà thôi. Hắn đã từng vụng trộm leo ra hộ đạo cho Thôn Giang hải thần lúc nhỏ. Đáng tiếc, hắn hộ đạo không có bao lâu vẫn nhận lấy lạc ấn cắn trả không cách nào phai mờ, đành phải lại vụng trộm tránh về .
– Hiện tại hắn dám quang minh chính đại chạy ra ngoài, xem ra trong năm tháng dài dằng dặc, lạc ấn của Kiêu Hoành Tiên Đế năm đó đã bị thời gian tiêu diệt rồi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Hắn muốn hộ đạo cho Già Hải thiên tử, làm cho Già Hải thiên tử trở thành Tiên Đế nha.
Tư Mã Ngọc Kiếm thì thào nói.
– Hừ, Già Hải thiên tử không nhất định có hi vọng, quản chi hắn có Hải Loa Đế Vương hộ đạo. Ngay cả Chân Vũ thần nữ cũng xuất thế, ta thấy Chân Vũ thần nữ có cơ hội thành hải thần hơn.
Diệp Tiểu Tiểu nói ra.
– Chân Vũ thần nữ nha.
Nghe được Diệp Tiểu Tiểu nói như vậy, Lý Thất Dạ tươi cười, có vài phần cảm khái, nói ra:
– Chân Vũ thần nữ sẽ không trở thành hải thần.
– Vì cái gì?
Diệp Tiểu Tiểu không phục nói:
– Ta cảm thấy được nàng có cơ hội trở thành hải thần nhất, hừ, Hải Loa Đế Vương có cái gì không dậy nổi, Hải Loa hải thần chỉ sợ không bằng Chân Vũ hải thần. Hải Loa Đế Vương cho dù là thần tử thì tính sao, Chân Vũ thần nữ cũng là thần nữ đấy.
– Thiên phú của Chân Vũ thần nữ là không bắt bẻ, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của nàng rất phong phú, bất luận là kinh nghiệm hay là trí tuệ, tất cả không phải Hải Loa Đế Vương có thể so sánh. Nhưng mà nàng sẽ không trở thành hải thần, thậm chí vĩnh viễn cũng có thể không trở thành hải thần.
Lý Thất Dạ nói ra.
– Vì cái gì? Vì cái gì nàng không thể thành hải thần?
Diệp Tiểu Tiểu hiếu kỳ, nhịn không được hỏi. Với tư cách con gái hải thần, Chân Vũ thần nữ có cơ hội hơn bất cứ kẻ nà, đều có điều kiện trở thành hải thần.
– Không tại sao.
Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, một ít chuyện thật lâu vẫn giấu trong lòng không nói ra.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ có thần thái như thế, Diệp Tiểu Tiểu cũng lập tức hiểu là Lý Thất Dạ không muốn nói nhiều.
Lý Thất Dạ ở lại thành Thần Thụ vốn là chờ nàng tới, lại không có đợi đến lúc nàng tới thì có một người khác tới trước.
– Thất Võ Các tam trưởng lão đến bái kiến.
Diệp Tiểu Tiểu mật báo cho Lý Thất Dạ.
– Bảo bọn họ vào đi.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản phân phó.
Chỉ chốc lát sau, tam trưởng lão tiến vào, nhưng mà lần này không chỉ có một mình tam trưởng lão tới, bên cạnh hắn còn có một người con gái.
Cô gái này đi vào trong phòng, lập tức làm căn phòng sáng ngời, cho người ta cảm giác vẻ vang kẻ hèn này.
Cô gái trước mắt bất cứ điểm nào cũng hấp dẫn người ta, nàng không chỉ xinh đẹp, khí tức và khí chất trên người của nàng mang theo vẻ đặc biệt, khiến cho nàng đi tới bất cứ chỗ nào cũng là tâm điểm thu hút ánh mắt của người khác.
Cô gái này người mặc bảo giáp, bảo giáp tỏa ra thanh sắc quang mang, tuy bảo giáp trên thân nhưng lại không che được đường cong của nàng, bảo giáp ôm chặt thân thể mềm mại lung linh kia, vòng eo nhỏ nhắn có thể nắm chặt, bộ ngực sữa to tròn, đùi ngọc thon dài, bờ mông săn chắc… Những đường cong này hiện rõ dưới bảo giáp kia.
Nữ tử này hấp dẫn người ta nhất không phải là dung mạo của nàng, cũng không phải là dáng người rung động, mà là khí chất của nàng.
Nữ tử này đứng ở trước mặt, toàn thân của nàng tỏa ra khí chất hải dương, nhìn qua nàng, ngươi giống như nhìn thấy vùng biển xanh biếc, nó làm cho tâm thần của ngươi sung sướng và thoải mái.
Nhưng mà khí chất hải dương trên người của nàng không phải là loại yếu ớt, mà là một loại kiên cường, khí chất này giống như nước biển ôn nhu, nó mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, dường như nàng có thể lật tung cả bầu trời này lên, không phải sóng nhỏ ôn nhu.
– Tụ thất hải chi túy, có được tư thế bàng bạc, xưng là Thất Hải Nữ Vũ Thần cũng không quá đáng.
Nhìn qua nữ tử bên người tam trưởng lão, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Tam trưởng lão còn không có giới thiệu, Lý Thất Dạ đã biết nữ tử trước mặt là ai.