Lão nhân thở dài không dứt, nói ra:
– Thiên Lý Tiên Đế chướng mắt ta, ta cũng có thể hiểu được, trên con đường này, nàng có thể kiên trì, mà ta lại không thể kiên trì, nàng càng hơn ta, nàng nhất định sẽ đi xa hơn ta.
– Thiên phú của ngươi cao hơn nàng không biết bao nhiêu lần, cũng không phải vấn đề ngươi kiên trì hay không, càng là… Tâm của ngươi nữa!
Lý Thất Dạ chỉa chỉa trái tim của hắn, nói ra:
– Ngay từ đầu, ngươi đã không thể nhảy ra khỏi đại đạo của Mộc Trác Tiên Đế, càng lún càng sâu.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một chút, nói ra:
– Đó cũng không phải nói Mộc Trác Tiên Đế ở đại đạo này lợi hại hơn ngươi, với thiên phú của ngươi, hoàn toàn có thể nhảy ra khỏi đại đạo này, nhưng mà ngươi không có nhảy ra, cho nên, Thiên Lý trở thành Tiên Đế, mà ngươi… Ta không biết nên nói thế nào mới tốt, ngươi chỉ có thể sống ở nơi này, chờ chết!
– Đại nhân năm đó cũng chỉ điểm ta.
Lão nhân vừa cười vừa nói:
– Chỉ là ta ngu đần mà thôi, dù được đại nhân nhìn trúng nhưng không thể đại phóng dị sắc.
– Nhân sinh có đủ con đường.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Nói đến đại phóng dị sắc, thành tựu của ngươi hôm nay đủ cao rồi, độ cao của ngươi ít người có thể đột phá, ít nhất ở phương diện chuyên tâm một đạo, ngươi đã vượt qua rất nhiều đại đạo rồi, nhưng mà ngươi vốn có nhiều lựa chọn hơn, nhưng cuối cùng ngươi vẫn chọn cái quán rượu nhỏ này.
– Ta chỉ có thể nói, người có chí riêng.”
Lý Thất Dạ cười, nhàn nhạt nói:
– Ta cũng không biết ngươi chọn cái gì!
– Lựa chọn chờ chết!
Lão nhân cười cười, cũng không bi thương, cũng không ảm đạm, hắn nói rất bình tĩnh.
Lý Thất Dạ cũng chỉ cười cười, nói ra:
– Mỗi người đều có lựa chọn của ta, ta cũng không thể nói cái gì, đường của mình vẫn do mình đi mà thôi.
– Đại nhân vẫn luôn là như thế.
Lão nhân cảm khái nói:
– Đáng tiếc, năm đó Hắc Long Vương đánh một trận kinh thiên, ta không thể đi trợ chiến.
– Tiểu Hắc tử sẽ không quan tâm, hai người các ngươi đi hai con đường hoàn toàn khác nhau, nếu như hai người các ngươi ngưng tụ một chỗ, ta nhìn không tốt, tiểu Hắc tử là người đại sát tứ phương, nếu như hắn thấy bộ dáng không khí trầm lắng của ngươi hiện tại, nói không chừng hắn sẽ một cước đạp ngươi bay tới chân trời.
– Đại nhân nói cũng phải, cho nên hắn chưa bao giờ gặp ta, không quản hắn đến Dư gia, đi ngang qua nơi này, hắn đều không nhìn ta một cái.
Lão nhân cũng vừa cười vừa nói:
– Ai, ta cũng không muốn gặp hắn, miễn hắn e ngại.
– Tính toán, các ngươi vừa tương kiến, hẳn là có đánh nhau.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Tính cách của ngươi như thế, tiểu Hắc tử cũng có tính cách này. Đương nhiên các ngươi có thời điểm thiếu niên hăng hái, khi đó nhiệt huyết sôi trào cỡ nào?
– Năm đó, ngươi, tiểu Hắc tử, Thiên Lý, nói thật ra, có thể thấy ba người các ngươi tài cao chót vót, thật sự làm cho người ta vui mừng, tuy ngươi không xuất thân môn hạ của ta, nhưng người khác đều gọi các ngươi là ’ tam kiệt ’, ta cũng cao hứng thay các ngươi đấy.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cũng cảm khái thở dài một hơi.
– Đúng nha, đây là quá khứ khiến người ta hoài niệm.
Lão nhân cũng tươi cười, thần thái nhớ lại, nói ra:
– Tuy năm đó ta sớm xuất đạo một bước, không thể bái làm môn hạ đại nhân, nhưng đại nhân dạy bảo ta cả đời không quên, trong lòng ta, đại nhân vẫn như sư tôn. Đại nhân cũng kỳ vọng cao với ta, đáng tiếc, ta làm đại nhân thất vọng, không như Thiên Lý trở thành Tiên Đế, cũng không thể như Hắc Long Vương ba thế tôn vinh, cả đời của ta yên lặng vô danh mà thôi.
Nói đến đây, hắn cũng tươi cười, không cảm thấy thất lạc.
Nhìn qua thần thái đỗ nhưng lão nhân, Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Con đường là do mỗi người tự chọn, một ý niệm là do bản thân quyết định tương lai, cũng quyết định nhân sinh tương lai của ngươi. Ngươi cũng tốt, Tiểu Hắc tử cũng được, Thiên Lý cũng thế.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cảm khái nói:
– Tuy xuất thân Thiên Lý kém một chút, điều kiện cũng kém một chút, nhưng mà tín niệm của nàng chưa bao giờ dao động qua, nàng là người tin tưởng vững chắc sẽ hóa rồng, chịu tải thiên mệnh, cho nên nàng trở thành Tiên Đế. Về phần Tiểu Hắc tử, hắn càng ưa thích khiêu chiến, hắn là một cuồng nhân, một đường chiến đến cùng, cho nên hắn ba thế tôn vinh, cả đời của hắn cực hạn ở đột phá chính mình, mỗi cả đời đều đi con đường khác nhau.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cũng nhìn qua lão nhân, nói ra:
– Về phần Chính Phong ngươi, cuối cùng chính ngươi là trốn tránh, hoặc là chính ngươi chán ghét, cho nên chính mình không thể nhảy ra khỏi cái tổ cũ của bản thân, cuối cùng chính ngươi đến nơi này, thanh đăng làm bạn, làm một lão chưởng quầy.
– Đúng nha, con đường mỗi người do bản thân đi, Thiên Lý Tiên Đế có con đường Tiên Đế của nàng, Hắc Long Vương cũng có bá đạo của hắn.
Dư Chính Phong cũng chính là lão nhân trước mắt, hắn cảm khái nói:
– Là ta không bước ra khỏi tâm ma của mình!
– Tâm ma?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu, nói ra:
– Người khác có tâm ma, nhưng ngươi không có, đại đạo bị trời vứt bỏ ghen ghét, còn có tâm ma gì đáng nói, còn có gì đáng sợ hơn bị trời vứt bỏ sao?
– Đại nhân nói cũng phải.
Dư Chính Phong cười rộ lên, hắn cũng không có thất lạc, vô cùng tự nhiên.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà lắc đầu, hắn uống rượu ngon, đối với hắn mà nói, Dư Chính Phong đã không có gì phải phê bình, hắn chỉ đi lên con đường tối tăm mà thôi.
Lão nhân trước mặt tên là Dư Chính Phong, hắn là huynh trưởng của Dư thái quân. Là cùng thời đại với Thiên Lý Tiên Đế, Hắc Long Vương. Dư Chính Phong lúc tuổi còn trẻ, Dư gia chỉ là tiểu thế gia mà thôi, từ khi còn rất bé, muội muội của hắn Dư thái quân bệnh nan y, tất cả danh y thúc thủ vô sách.
Vì cứu muội muội mình, Dư Chính Phong cố gắng tu hành, hy vọng chính mình trở thành ngươi vô địch, chữa tốt cho muội muội của mình.
Mà nhân duyên tế hội, Dư Chính Phong trong một lần kỳ ngộ gặp được đại đạo vô thượng của Mộc Trác Tiên Đế. Sau khi xem xong, Dư Chính Phong đạp vào con đường tuyệt thế vô song.
Vào thời đại đó, có thể nói thiên tài xuất hiện lớp lớp, hắn từng cùng Hắc Long Vương, Thiên Lý Tiên Đế tỉnh táo tương tích, về sau bởi vì Lý Thất Dạ, ba người bọn họ quen biết nhau, trong thời đại đó được gọi là tam kiệt.
Về sau Dư Chính Phong yêu mến Thiên Lý Tiên Đế, mà Thiên Lý Tiên Đế chỉ muốn đi lên con đường Tiên Đế. Tuyệt đối không có cảm giác với Dư Chính Phong, thậm chí trên con đường tranh giành Tiên Đế, Dư Chính Phong thua trong tay Thiên Lý Tiên Đế.
Chuyện này làm Dư Chính Phong nản lòng thoái chí, tuy Dư Chính Phong đã đạt tới đỉnh phong, có được thực lực khiêu chiến Tiên Đế, nhưng mà hắn đạm bạc với thế sự, cho nên đến thành Phong Văn. Mở một quán rượu nhỏ sống qua ngày.
Thời điểm Dư Chính Phong còn trẻ tuổi gặp được âm nha Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ nói cho Dư Chính Phong phương pháp trị liệu. Nhưng mà trị liệu loại bệnh nan y này cần tiên dược khó tìm.