Sản nghiệp Cửu Thánh Yêu Môn tại Thiên Cổ Thành là một tiểu viện, bề ngoài nhìn qua chỉ là tiểu
viện, sau khi đi vào thì thấy có động thiên khác, chỉ thấy bên trong lầu các san sát như rừng, đình viện vờn quanh, có thể là non xanh nước
biếc.
Không hề nghi ngờ, tiểu viện này đã bị luyện hóa thành động thiên, có thể thu nạp ngàn người.
Lúc trước Luân Nhật Yêu Hoàng đã có mệnh lệnh, cho nên đám người Lý Thất Dạ vào đây ở thì đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn lập tức an bài cuộc sống sinh
hoạt hằng ngày cho đám người Lý Thất Dạ.
Thấy trong Thiên Cổ Thành tấc đất tấc vàng này có động thiên non xanh
nước biếc như thế, chuyện này làm cho đám người Nam Hoài Nhân hâm mộ
không thôi, thời điểm này bọn họ cũng ý thức được chênh lệch giữa Tẩy
Nhan Cổ Phái cùng Cửu Thánh Yêu Môn.
– Nơi này đáng giá nha.
Nam Hoài Nhân như sắp rớt con mắt xuống, tiểu tử này từ khi đi theo Lý Thất Dạ thì càng ngày càng tham tài.
– Truyền thuyết trước kia Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta cũng có sản nghiệp to lớn trong Thiên Cổ Thành.
Đồ Bất Ngữ ít nói cũng thở dài, nói thêm:
– Đáng tiếc về sau xuống dốc, khó mà chèo chống, cuối cùng đành phải bán nó đi.
Đồ Bất Ngữ nói ra lời này làm đám tiểu tử buồn bả, Tẩy Nhan Cổ Phái
xuống dốc, đây là sự thật bọn họ không thừa nhận cũng không được.
– Tuy chúng ta hiện tại không có sản nghiệp, một ngày nào đó, chúng ta sẽ mua sản nghiệp Tẩy Nhan Cổ Phái về.
Nam Hoài Nhân cũng khích lệ nói.
Tính cách sinh động như Lạc Phong Hoa cũng gật đầu:
– Đúng vậy, một ngày nào đó Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta sẽ quật khởi.
Tuy Khuất Đao Ly không có nói, nhưng mà hắn cũng xiết chặc năm đấm.
Đối với đám tiểu tử đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, Lý Thất Dạ mỉm cười không nói.
Mọi người đều dàn xếp tốt, với tư cách thị nữ Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều phải ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ.
Vào trong phòng, Lý Thất Dạ lấy hộp báu ra, lại lấy ba tấm giấy bên
trong ra ngoài, tỉ mỉ phỏng đoán một lần, cuối cùng cũng cảm khái nói:
– Giấy của tiên đế, quả nhiên danh bất hư truyền, hữu duyên có được.
– Đây không phải đế giấy sao?
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Trấn Bảo Kiều không có trầm ổn như Lý Sương Nhan hỏi thăm.
– Đế giấy?
Lý Thất Dạ nhìn nàng một cái, cười rộ lên, lắc đầu, nói ra:
– Đây đương nhiên không phải đế giấy, nếu không làm sao có thể đổi ’
tiên dân cửu ngữ ’. Cổ gia luôn luôn là biển chữ vàng, tín dụng vô song. Lúc này ta cũng không tính là chiếm tiện nghi của bọn họ, ta muốn tính
toán bọn họ, chỉ sợ bọn họ cũng phải đưa tảng đá kia lên cùng mới có
thể đổi ’ tiên dân cửu ngữ ’.
– Ngươi nói là, ba trang giấy này còn quý hơn cả đế vật? Cổ Ý Trai cũng không biết giá trị của tấm giấy này?
Lý Sương Nhan cũng động dung.
– Đương nhiên, bằng không thì làm sao ta cầm ’ tiên dân cửu ngữ ’ để đổi nó chứ, nếu chỉ là đế vật, chưa đủ đổi ’ tiên dân cửu ngữ ’ đâu.
Lý Thất Dạ cười nói.
Trần Bảo Kiều động dung, nói ra:
– Thế nhưng mà, Cổ chưởng quầy lại dùng đồ vật mà Kiêu Hoành tiên đế ban thưởng cho tổ tiên bọn họ ra đổi, chẳng lẽ là giả bộ?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Không, điểm này không có gì là thật giả, thứ này đúng là vật Kiêu
Hoành tiên đế ban xuống, nhưng mà, nó không phải đế vật, chính là tiên
lệnh chỉ.
– Tiên lệnh chỉ là cái gì?
Lý Sương Nhan cũng hỏi tiếp. Nếu như ba trang giấy vàng trước mặt chỉ là đế vật, với ánh mắt của nàng thì không nhìn ra nó có điểm nào trân quý
hơn đế vật.
Lý Thất Dạ cầm ba trang giấy vào trong tay, nhẹ nhàng phỏng đoán, cuối cùng nói ra:
– Tiên chỉ lệnh vừa ra, thần ma tránh lui. Tiên chỉ lệnh là trời cao ban xuống.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như thế, Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều nhìn
nhau, khó trách ba trang giấy này còn trân quý hơn đế vật, tiên chỉ
lệnh, cái tên nghe thật hùng hồn.
– Trên thực tế, hậu đại Cổ gia đã hiểu lầm ý của tổ tiên bọn họ.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Tổ tiên Cổ gia đúng là có ân với Kiêu Hoành tiên đế, về sau hắn ban
thưởng chín tấm tiên chỉ lệnh. Vào thời đại đó tổ tiên Cổ gia đã dùng
xong sáu trang giấy, có thể nói tiên chỉ lệnh vừa ra, không gì không làm được. Về sau truyền thừa ba trang giấy này, Cổ gia đời sau nhìn thành
vinh quang, nghĩ lầm là Kiêu Hoành tiên đế ban thưởng, cho rằng thời đại Kiêu Hoành tiên đế chỉ cần giấy này vừa xuất, Kiêu Hoành tiên đế có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của Cổ gia bọn họ. Đáng tiếc, tổ tiên Cổ
gia chết đi quá sớm, không có nói rõ chuyện tiên chỉ lệnh, bằng không
chỉ sợ ba trang giấy cuối cùng này đã bị dùng xong rồi.
Tiên chỉ lệnh, vào thời đại xa xôi, hắn lúc còn là âm nha đã từng nhìn
thấy một lần, đáng tiếc lúc ấy vội vàng, bị Kiêu Hoành tiên đế lấy được, hắn cũng không có được chín trang giấy này.
Cười cười, Lý Thất Dạ cất kỹ tiên chỉ lệnh. Ba trang giấy vàng này,
trong mắt của người khác là không đáng tiền, nhưng mà Lý Thất Dạ lại
biết, ba tấm tiên chỉ lệnh này chính là đồ vật cứu mạng.
Lý Thất Dạ ở lại trong biệt viện Cửu Thánh Yêu Môn, đệ tử Cửu Thánh Yêu
Môn đã sớm có Luân Nhật Yêu Hoàng phân phó, dùng quy cách cao nhất tiếp
đãi đám người Lý Thất Dạ.
Trong biệt viện ngày hôm sau, Lý Sương Nhan nhận được tin tức của sư phụ nàng. Nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
– Chiến Thần Điện chư lão không có tới nhanh như thế, Chiến Thần Điện
truyền lời nhắn, trước khi U Minh Thuyền xuất hiện bọn họ mới tới.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
– Đám lão đầu Chiến Thần Điện gần đây đều sỉ diện, bày cái giá lớn mà thôi.
Đối với chuyện này Lý Sương Nhan chỉ có thể cười mà không nói. Chuyện
này chính là Cửu Thánh Yêu Môn không thể làm chủ, cho dù là sĩ diện của Chiến Thần Điện thì bọn họ cũng không có cách nào, dù sao Cửu Thánh Yêu Môn về sau còn phải dựa vào Chiến Thần Điện.
– Đi, chúng ta đi trước, đám lão đầu kia nói sẽ tới sau.
Lý Thất Dạ gọi đám người Nam Hoài Nhân, vừa cười vừa nói:
– Chúng ta nhàn rỗi cũng nhàn rỗi. Ở chỗ này phơi nắng, không bằng tiến vào thiên cổ thi địa đoạt bảo đi.
– Vào thiên cổ thi địa đoạt bảo vật!
Nghe được Lý Thất Dạ nói như thế đám người này chấn động tinh thần, Nam
Hoài Nhân là tiểu tử tham tài nước miếng chảy ròng, hưng phấn nói:
– Hắc, hắc, hắc. Đại sư huynh, ta đang cần binh khí tiện tay đây.
Đám người Khuất Đao Ly thì không dám như tiểu tử Nam Hoài Nhân đòi hỏi
bảo vật từ Lý Thất Dạ được, mặc dù là như vậy, bọn họ nghe được tiến vào thiên cổ thi địa đoạt bảo vật cũng đã hưng phấn, cho dù không thể đạt
được bảo vật, tiến vào thiên cổ thi địa trải nghiệm cũng tốt.
– Cho dù là tìm bảo vật, lần đầu tiến vào cũng không phải ngươi!
Lý Thất Dạ tức giận vỗ ót của hắn, cười mắng nói ra.
– Không có sao, không có sao, ta có thể đợi, đợi đến cuối cùng cũng được.
Nam Hoài Nhân cũng không ngại, mày dạn mặt dày, quấn quít chặt lấy.
Lý Thất Dạ cười lên, lắc đầu. Mặc dù là như thế, hắn cũng không bạc đãi người theo hắn.