Chương 253: Thiên cổ thi địa (3)

Thiên cổ thi địa (3)

Lúc này gió lạnh thổi qua,
đám tiểu tử Nam Hoài Nhân lập tức run lên, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thi thể sử dụng vũ khí, thi triển công pháp, bọn họ cho rằng địa thi
giống như cương thi hoặc là khôi lỗi.

– Trong hạp cốc đó ít nhất có địa thu cấp Thánh Tôn tọa trấn.

Thạch Cảm Đương nhìn qua hạp cốc, thở dài một hơi, nói ra:

– Cũng không biết trong hạp cốc có bảo vật hoặc là linh đan dược thảo gì?

Lúc này đám tiểu tử Nam Hoài Nhân mới thật sự ý thức được địa thi cường đại thế nào, cũng chính thức ý thức được thiên cổ táng địa đáng sợ,
trước mắt chỉ là ở cửa thiên cổ táng địa mà thôi, một đám tu sĩ cường
đại khinh địch bị chém giết, thử nghĩ xem, sâu trong thiên cổ thi địa
này có địa thi biến thái cỡ nào.

– Như thế nào, sợ rồi sao?

Lý Thất Dạ nhìn đám tiểu tử sắc mặt tái nhợt thì hỏi thăm.

Nam Hoài Nhân nuốt nước bọt một cái, cố lấy can đảm. Hắc hắc cười nói:

– Có Đại sư huynh ở đây, chúng ta sợ cái gì, gặp ma trảm ma, gặp thần đồ thần!

Nói đến đây hắn cũng cảm thấy tim đập nhẹ hơn, lá gan lớn hơn không ít.

– Ít vuốt mông ngựa.”

Lý Thất Dạ tát vào ót của hắn, cười mắng. Mà Nam Hoài Nhân cũng cười hắc hắc.

– Đại sư huynh. Ta, ta, chúng ta buôn bán với địa thi sao?

Hứa Bội là nữ tử nhát gan, cũng sởn hết gai ốc. Nếu như không phải Lý Thất Dạ ở đây, chỉ sợ hai chân của nàng nhũn ra.

– Không, địa thi sẽ không buôn bán. Chúng ta buôn bán với bảo chủ.

Lý Thất Dạ lắc đầu nói ra.

Trương Ngu cũng tò mò hỏi:

– Bảo chủ là cái gì? Chủ nhân địa thi sao? Là hắn quản lý địa thi?

– Không.

Lý Thất Dạ lắc đầu nói ra:

– Bảo chủ không phải chủ nhân địa thi, nói một cách chính xác, địa thi
chưa từng có chủ nhân, nếu quả thật muốn nói địa thi có chủ nhân, chủ
nhân của chúng chính là thiên cổ thi địa. Bảo chủ chỉ là xưng hô hư vô
mờ mịt, tại thiên cổ thi địa. Không chỉ có địa thi, còn có bảo chủ, địa tiên.

– Địa tiên?

Lúc này Trần Bảo Kiều động dung nói:

– Đây là tiên nhân sao? Hoặc là tiên nhân chết ở đây?

– Cũng không phải.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:

– Địa thi, bảo chủ, địa tiên có thể nói đều là người chết, nhưng mà có
điểm khác nhau. Địa thi là tồn tại nhiều nhất trong thiên cổ thi địa. Kể cả tu sĩ chết ở đây, chim bay cá nhảy, độc vật trùng vương! Một khi bị
thi khí xâm nhập thì chính là địa thi, địa thi là không có ý thức, không có trí tuệ, chỉ là tử thi, nhưng mà chúng đã có ý thức lãnh địa, nếu
ai bước vào thiên cổ táng địa đều bị công kích.

– Bảo chủ cùng địa tiên thì sao?

Lúc này chúng tiểu tử vô cùng tò mò, cách nói này lần đầu tiên bọn họ nghe thấy.

– Bảo chủ chính là người chết ẩn nấp trong phong thủy bảo địa, hoặc là
nói những tu sĩ cường đại còn thừa một hơi trong phong thủy bảo địa.
Đương nhiên khi chôn mình trong thiên cổ thi địa, một khi không có nơi
chôn cất cũng biến thành địa thi, trở thành khôi lỗ của thiên cổ thi
địa!

Lý bảy nói ra:

– Có thể chôn cất trong phong thủy bảo địa, khi còn sống là đại nhân
vật vô cùng cường đại, thậm chí là đại hiền, bọn họ khi còn sống là nhân vật quát tháo tám phương. Bảo địa trong thiên cổ thi địa không phải ai
cũng có thể chôn cất, muốn chính thức chôn cất trong phong thuỷ bảo địa, điều này phải là tu sĩ thực lực cường đại mới được.

– Chôn cất trong phong thuỷ bảo địa thật có thể trọng sinh sao?

Lý Sương Nhan hỏi thăm Thiên cổ thi địa cho tới nay là nơi người sắp
chết hướng tới, bởi vì cường giả sắp chết đều hi vọng được trọng sinh.

– Trọng sinh sống lại cuộc đời mới, nói dễ vậy sao.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Chôn cất trong phong thuỷ bảo địa cũng khó mà trọng sinh, nhưng mà nếu như ngươi đã chết, như vậy ngươi chôn cất trong phong thuỷ bảo địa,
ngươi có thể còn thở giống như phục sinh, đương nhiên cũng chỉ là một
hơi, nếu như ngươi chôn cất càng lâu, ngươi thở một hơi cũng càng lâu,
theo thời gian chuyển dời, hoặc nhiều hoặc ít sẽ khôi phục một ít huyết
khí, nhưng muốn trọng sinh, rất khó, có khả năng phải chôn cất mấy
ngàn vạn năm mới có thể ôn dưỡng ra một ít tuổi thọ, nói thí dụ như mười năm tám năm tuổi thọ. Năm đó ngươi còn chưa chết, ngươi chôn cất bản
thân mình, tình huống càng lạc quan một chút.

– Chôn cất trong phong thuỷ bảo địa là có cơ hội trọng sinh.

Trần Bảo Kiều động dung.

Lý Thất Dạ gật gật đầu, nói ra:

– Trên nguyên tắc mà nói, là có, nhưng mà tỷ lệ còn nhỏ hơn cả ngươi đi
trên đường nhặt được tiên đế chân khí. Ngươi chôn cất trong phong thuỷ
bảo địa, ngươi phải chôn cất trên mấy trăm vạn năm thậm chí là mấy ngàn
vạn năm mới có thể hàm dưỡng ra một ít tuổi thọ, có thể dưỡng ra mười
năm tám năm tuổi thọ đã vô cùng nghịch thiên. Ngươi chôn cất ở chỗ này,
không phải nói có thể chôn cất vĩnh cửu, có khả năng sẽ bị cường giả
nghịch thiên tiến tới, sau đó móc ngươi ra, đoạt bảo vật của ngươi, hoặc là người tới sau nhìn trúng phong thủy bảo địa của ngươi, móc ngươi ra
ngoài, bản thân hắn chôn cất vào! Cho nên nó, bảo chủ muốn phục sinh là khó có thể tưởng tượng!

– Chuyện này nói rõ bảo chủ muốn chôn cất phải có thực lực mạnh mẽ, hoặc là trận pháp, hoặc là sát phạt, hoặc là phòng ngự, dùng cái này để ngăn cản hậu nhân đào móc phong thuỷ bảo địa.

Lý Sương Nhan thì thào nói ra.

– Đúng là như thế, đồng thời, nếu như ngươi thật muốn đào phong thuỷ bảo địa, bảo chủ bị bức phải bất đắc dĩ, hắn sẽ leo ra đánh giết địch
nhân. Nhưng mà không đến tình cảnh cuối cùng, bọn họ sẽ không dễ dàng
leo ra giết địch, này sẽ làm cho cố gắng ngàn vạn năm của bọn họ trôi
theo dòng nước.

Lý Thất Dạ gật đầu nói ra.

Nghe được lời này, đám tiểu tử sơn gai ốc, chết lâu như vậy còn có thể leo ra giết địch.

– Chôn cất mấy ngàn vạn năm mới có thể khôi phục một chút tuổi thọ, bọn
họ khi còn sống có thể phục dụng đan dược, thọ dược kéo dài tuổi thọ a.

Hứa Bội nói câu này thật khờ dại.

– Ngươi cho rằng khi còn sống bọn họ chưa phục dụng qua sao?

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Đối với một ít đại nhân vật mà nói, khi còn sống đã sợ chết, những thứ có thể kéo dài tuổi thọ thì bọn họ đã nếm qua rồi! Thọ dược không phải
vạn năng, ngươi phục dụng càng nhiều, dược hiệu càng yếu, đến cuối cùng
là hoàn toàn vô dụng. Nếu như không đi tới tuyệt cảnh, ai nguyện ý chôn
mình ở nơi này?

– Vậy địa tiên thì sao?

Lạc Phong Hoa tò mò hỏi:

– Địa Tiên là cái gì?

– Trên thực tế, địa tiên cũng giống như bảo chủ.

Lý Thất Dạ nói ra:

– Nhưng mà địa tiên càng đáng sợ hơn, địa tiên chôn cất trong long
huyệt, trên nguyên tắc địa tiên có cơ hội phục sinh lớn hơn bảo chủ. Có thể chôn cất thành địa tiên, đó là tồn tại cường đại tới đáng sợ, bọn
họ thậm chí là tồn tại vô địch thời của bọn họ, đại biểu cho quyền uy!
Đáng sợ hơn là, địa tiên có thể thống ngự tùy tùng và bộ hạ bồi táng
theo, địa tiên cường đại đến không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có thể
ngự sử địa thi!

Đế Bá

Đế Bá

Score 9
Status: Ongoing Author:
Ngàn vạn năm trước, Lý Thất Dạ trồng xuống một cây Thúy Trúc.Tám trăm vạn năm trước, Lý Thất Dạ nuôi một đầu cá chép.Năm trăm vạn năm trước, Lý Thất Dạ thu dưỡng một cái tiểu cô nương.... ... ... ... ...Hôm nay, Lý Thất Dạ tỉnh lại sau giấc ngủ, Thúy Trúc tu luyện thành thần linh, cá chép hóa thành Kim Long, tiểu cô nương trở thành Cửu Giới Nữ Đế.Đây là cố sự về một tiểu tử bất tử Nhân tộc dưỡng thành Yêu Thần, dưỡng thành Tiên thú, dưỡng thành Nữ Đế...

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset