Nghe Lý Thất Dạ tính toán, Tinh Kê không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, qua một hồi lâu, Tinh Kê mới lên tiếng:
– Quạ đen, cho dù ngươi nói đúng, cho dù chúng ta tồn kho hai trăm viên thì như thế nào?
– Là cả ổ chúng ta ăn mặc tiết kiệm nhiều thời đại tiết kiệm được, chúng ta còn không dám tiêu loạn, tiết kiệm từng viên mới có! Chúng ta tồn kho hai trăm viên, đó là do chúng ta vất vả tạo thành.
Nói đến đây, Tinh Kê trịnh trọng nói:
– Hai trăm viên tồn kho này chính là mệnh căn của chúng ta, là chỗ dựa cuối cùng của chúng ta sống sót. Nếu như nói, mệnh căn của chúng ta bị ngươi cướp đi một nửa, vậy chúng ta là tuyệt đối không đồng ý, chúng ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng yêu cầu này.
Nói đến đây, Tinh Kê tỏa thái độ rất kiên định, không muốn cho Lý Thất Dạ một trăm viên tiên tinh.
Lý Thất Dạ tươi cười, nói:
– Ta biết rõ các ngươi tích trữ tiên tinh không dễ dàng, nhưng mà ta cũng không dễ dàng, cho nên tất cả mọi người không dễ dàng, nhưng sự thật là sự thật, ta cần một trăm viên tiên tinh.
– Quạ đen, chúng ta nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi hai mươi viên, đây đã là cực hạn của chúng ta.
Tinh Kê nói:
– Nếu như ngươi không muốn, chúng ta chia tay trong không vui.
– Ta biết rõ, quạ đen ngươi rất khó lường, không ai có thể chọc ngươi nổi, nhưng ngươi làm quá mức thì chúng ta cá chết rách lưới.
Tinh Kê lạnh giọng nói:
– Đơn đả độc đấu, chúng ta không đánh lại ngươi, nhưng không nên quên, chúng ta là một ổ. Nếu như ngươi muốn đánh, cho dù chúng ta liều cái mạng già, hao hết tất cả tồn kho cũng phải liều mạng ngươi sống ta chết với ngươi.
– Mặc dù nói chúng ta không thể giết được ngươi, nhưng mà, quạ đen, chỉ cần chúng ta buông tay đánh cuộc. Ngươi cũng không đánh thắng chúng ta, ngươi càng ngày càng tham lam, chúng ta chỉ có thể cá chết lưới rách, bày tỏ thái độ Tiên Kê tiên quáng chúng ta! Mặc kệ ngươi cường đại cỡ nào, ta và ngươi đều phải dựa theo ước định trước kia, nếu không tất cả mọi người không cần chơi tiếp nữa.
Nói xong lời cuối cùng, Tinh Kê sinh ra chiến ý mười phần.
– Các ngươi có thể buông tay đánh cược một lần.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Nhưng mà, hiện tại ta không có ý định thương lượng với các ngươi, ta phải có một trăm viên Tinh Kê tiên tinh, cho dù các ngươi không cho cũng phải cho, nếu không ta sẽ buông tay san bằng cái ổ của các ngươi. Ta sẽ lấy đi tất cả tiên tinh.
Thái độ của Tinh Kê rất kiên định, thái độ Lý Thất Dạ cũng vô cùng cứng rắn.
– Quạ đen, ý của ngươi chính là muốn khai chiến với chúng ta sao?
Tinh Kê nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
– Có khai chiến hay không, tất cả phải xem thái độ của các ngươi.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
– Tóm lại, ở kiếp này các ngươi phải trả giá thật nhiều, thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, ta đã giúp tinh kê tiên quáng các ngươi yên lặng nhiều năm. Hiện tại các ngươi muốn tiếp tục yên lặng, vậy phải trả tiền thôi.
– Quạ đen, không nên quên. Tiên quáng chúng ta vẫn trả tiền! Ngươi cũng mượn tiên tinh của chúng ta, nhưng lần này ngươi lại dùng chiêu sư tử ngoạm.
Tinh Kê lạnh lùng nói một câu.
– Ở kiếp này không giống, cho nên nên cần trả giá các ngươi phải trả giá.
Lý Thất Dạ bình thản nói:
– Ở kiếp này ta chắc chắn sẽ tổng tiến công. Thành hay bại tất cả phải xem cuộc chiến lần này, ta phải bình định chúng thần chư đế gây phiền toái cho ta, cho nên ta cần tài nguyên, sau khi có tài nguyên dẹp yên tất cả chướng ngại, ta mới có thể toàn tâm toàn ý đánh một trận chung cực.
– Đây là việc của ngươi, không quan hệ đến chúng ta.
Tinh Kê lạnh lùng nói một câu.
– Không quan hệ đến các ngươi sao?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Tinh Kê, sự yên lặng của các ngươi là ai cho? Ở kiếp này, nếu ta đánh một trận chung cực. Mặc kệ cuối cùng thắng bại như thế nào, các ngươi sẽ có cơ hội thở một hơi. Nếu ta thắng, vậy không cần nói, cả ổ các ngươi không cần phải ở lại cái nơi tối tăm không thấy mặt trời này nữa! Cho nên các ngươi muốn đi đến con đường ánh sáng, muốn không bị lão tặc thiên nhìn chằm chằm suốt đời, các ngươi có nên trả giá thật nhiều hay không? Có nên giúp đỡ ta một chút không?
– Cho nên mới nói, ta đòi các ngươi một trăm viên tiên tinh đã rất nhân từ rồi, đây là niệm tình nghĩa chúng ta hợp tác vui vẻ lúc trước, nếu không, ta mở miệng sẽ là hai trăm viên tiên tinh!
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói một câu.
Sau khi nghe Lý Thất Dạ nói chuyện, Tinh Kê trầm mặc một thời gian, cuối cùng nó lắc đầu, thái độ kiên định nói:
– Âm nha, ngươi muốn tổng quyết chiến, chúng ta rất vui mừng, cũng hy vọng ngươi có thể thành công. Nhưng mà chuyện này chúng ta sẽ không giúp ngươi…
– Không ai biết trận chiến tranh này kết thúc như thế nào, nói ích kỷ một chút, nếu tai nạn và hắc ám xuất hiện, chúng ta còn cần chút lương thực này sống qua thời gian đó! Những tồn kho này chính là mệnh căn của chúng ta, nếu như ngươi thực cần, chúng ta chỉ cho ngươi hai mươi viên, nhiều hơn nữa đều không được, chúng ta cũng cần chúng.
Nói đến đây, thái độ Tinh Kê đã thập phần kiên định, không có khả năng thương lượng tiếp.
Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu, nói ra:
– Ta nói rồi, ta đến đây cũng không phải thương lượng với các ngươi, ta muốn, các ngươi không cấp cũng không được, các ngươi phải xuất ra một trăm viên tiên tinh.
Thái độ Tinh Kê cứng rắn, thái độ Lý Thất Dạ cũng không mềm yếu.
– Quạ đen, nói như vậy, ngươi muốn chiến đấu với chúng ta hay sao? Ngươi đang tuyên chiến sao?
Tinh Kê lạnh lùng nói:
– Ngươi nên nghĩ lại, tinh kê tiên quáng chúng ta cũng không phải địch nhân của ngươi, nếu như ngươi dẫn chiến hỏa lên người chúng ta, chỉ sợ đây là quyết sách sai lầm lớn nhất đời ngươi.
– Ta không phủ nhận, tinh kê tiên quáng các ngươi rất cường đại, với tư cách một trong sáu cổ tiên cựu thổ, Tiên Đế cũng không thể công phá tiên quáng của các ngươi, bằng không tiên quáng của các ngươi đã bị đoạt đi rồi. Nhưng chuyện Tiên Đế làm không được cũng không có nghĩa ta làm không được, tất cả quyết được bởi thái độ của ta, ta làm hay không, có đáng giá ta làm thế hay không. Đúng như ngươi nói, bởi vì chúng ta hợp tác vui vẻ…
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua Tinh Kê, tiếp tục nói:
– Chính bởi vì hợp tác vui vẻ, lúc này ta mới nói các ngươi một câu, cho nên mới bàn bạc chuyện này ở đây, nếu không ta đã sớm xua binh đến, không nói câu nào ép các ngươi phải giao tiên tinh ra.
– Quạ đen, ngươi qua coi thường tinh kê tiên quáng chúng ta rồi, không thể không nói ngươi có binh mã khắp thiên hạ, nhưng cũng không có nghĩa ngươi có thẻ công phá tiên quáng chúng ta.
Tinh Kê lạnh lùng nói một câu.
– Không, hôm nay ta đến, không có ý định mang binh công phá tinh kê tiên quáng của các ngươi, ta chỉ là muốn cho các ngươi xem một vật, chờ các ngươi xem xong lại quyết định có giao một trăm tiên tinh cho ta hay không.
Lý Thất Dạ tươi cười nói một câu.
Hai mắt Tinh Kê tỏa ra quang mang sáng ngời, chậm rãi nói ra:
– Cái gì?