Đổi lại người khác sẽ kiêu ngạo tự mãn, tin tưởng bùng nổ. Nhưng Hải Lân là người trải qua sinh tử, qua sóng to gió lớn, trong lòng gã hiểu rõ so sánh với tồn tại như đệ nhất hung nhân thì hai bên chênh lệchquá xa. Huống chi đệ nhất hung nhân từng giúp đỡ, có ơn với Hải Lân.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, hờ hững nói:
– Ngồi đi.
Hải Lân ngồi xuống, chắp tay nói:
– Lý huynh, Phi Tiên giáo xâm lăng Bắc Uông Dương, kiếm chỉ Nhân Hoàng giới. Hải Lân làm một tu sĩ trong Bắc Uông Dương có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ đối kháng Phi Tiên giáo. Kinh nghiệm của Hải Lân thấp, nhờ ơn mọi người nâng đỡ, được tất cả đề cử tiến đến đại biểu quân đoàn liên minh Nhân Hoàng giới cầu viện Lý huynh.
Hải Lân đặt mình rất thấp, gã đã là trưởng quân đoàn liên minh nhưng khi nói chuyện này với Lý Thất Dạ thì không dám tuyên bố liên minh, hợp tác với hắn chỉ nói cầu viện, Hải Lân đã rất thấp cổ bé họng.
Nhìn Hải Lân đặt mình ở vị trí thấp, Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi rất biết cách làm người, biết tiến lùi, sâu cạn.
– Không dám.
Hải Lân chắp tay nói:
– Việc này không liên quan vinh nhục cá nhân mà là tồn vong của Bắc Uông Dương, tiểu đệ với lòng khiêm tốn xin cầu viện quân đoàn.
Hải Lân không phải người yếu đuối, ngược lại gã cực kỳ tâm cao khí ngạo nếu không đã chẳng đối cứng với Long Ngạo Thiên. Nhưng việc này liên quan hải quái, yêu tộc bọn họ tồn vong trong Bắc Uông Dương, vì vậy Hải Lân buông xuống cảm xúc cá nhân, gác vinh nhục bản thân sang bên, dùng tư thế khiêm tốn nhất cầu viện Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười, lắc đầu nói:
– Sinh tử của Bắc Uông Dương không liên quan đến ta.
– Tuy Lý huynh không phải người Bắc Uông Dương nhưng Lý huynh cũng sinh ra trong Nhân Hoàng giới!
Hải Lân vội nói:
– Nếu Bắc Uông Dương bị chiếm thì Phi Tiên giáo sẽ chỉ kiếm vào Nhân Hoàng giới! Cuối cùng Lý huynh vẫn phải chiến đấu với Phi Tiên giáo, nếu lúc Phi Tiên giáo chỉ kiếm vào Nhân Hoàng giới e rằng Phi Tiên giáo đã cường đại hơn.
– Phi Tiên giáo nào đáng gì.
Lý Thất Dạ cười cười, tùy ý nói:
– Ta muốn diệt Phi Tiên giáo chỉ cần nhúc nhích tay, không đáng lo.
– Cái này…
Lý Thất Dạ nói câu đó khiến Hải Lân nghẹn họng.
Lý Thất Dạ nhìn Hải Lân, cười nói:
– Ngươi đã là trưởng quân đoàn vậy chờ đợi đi. Ngươi cứ chờ ta và Phi Tiên giáo tàn sát nhau rồi trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, hoặc chờ chúng ta kịch chiến đến cuối cùng mới đi ra thu dọn tàn cục, một hơi bắt cả Phi Tiên giáo và ta…
– … Thiên Mệnh hiển hiện, không chừng khi đó ngươi sẽ thành bên thắng cuối cùng, ngươi có thể một hơi quét ngang Lý Thất Dạ ta và Phi Tiên giáo. Danh vọng của ngươi sẽ được toàn thiên hạ công nhận, ngươi nhất định có thể trở thành Tiên Đế.
Nói đến đây Lý Thất Dạ cười lắc nhẹ đầu.
– Không, Lý huynh đã hiểu lầm ta!
Hải Lân vội nói:
– Tiểu đệ tuyệt đối không có suy nghĩ đó, tiểu đệ cũng không dám nghĩ vậy! Tiên Đế này tất nhiên thuộc về Lý huynh!
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Ngươi nghĩ như thế nào không quan trọng, điều quan trọng là ngươi làm thế nào.
– Cái đó…
Hải Lân sửng sốt, gã đăm chiêu.
Lý Thất Dạ không nói nữa, hắn chỉ nhìn Hải Lân, chờ gã lên tiếng.
Một lúc lâu sau Hải Lân hít sâu, trịnh trọng nói:
– Ta hiểu Lý huynh không tin ta, dù sao chiến tranh không phải trò đùa, huống chi trận chiến này liên quan đến hưng suy tồn vong của Nhân Hoàng giới, thậm chí liên quan cuộc chiến giành Tiên Đế. Vì vậy Lý huynh án binh bất động cũng có lý.
Hải Lân cho rằng Lý Thất Dạ có điều kiêng dè là đúng, nếu khi hắn và Phi Tiên giáo cấu xé nhau bị thương, bị người trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Nghe lời Hải Lân nói, Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Ngươi hiểu lầm ý ta, cái này không liên quan gì đến việc ta có tin ngươi hay không. Thật ra dù có người trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi ta cũng chẳng sao. Phi Tiên giáo không đáng lo, diệt bọn họ thì khó gì? Ta án binh bất động, không phải bởi vì ta sợ có kẻ muốn nhặt của rơi.
Hải Lân trầm ngâm một chút, nghiêm túc hỏi:
– Vậy Lý huynh định đợi khi nào mới xuất binh?
Lý Thất Dạ cười cười:
– Cáinày khó nói.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Có vài thứ không thể dựa vào người khác. Ví dụ như ngươi, chính ngươi nghĩ thế nào, muốn làm gì mới là quan trọng nhất.
Hải Lân hơi hoang mang vì lời Lý Thất Dạ nói, cuối cùng gã đành nói:
– không dám giấu gì Lý huynh, đời này ta không tranh Thiên Mệnh. Lý huynh là mười ba mệnh cung, đời này không ai có tư cách trở thành Tiên Đế hơn Lý huynh.
– Ngươi vẫn không hiểu ye ta.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Ta nói rồi, cái này không liên quan gì đến việc tranh Tiên Đế. Trong mắt các ngươi hoặc là ai có cơ hội tranh Tiên Đế, hoặc đời này ai có thể trở thành Tiên Đế, theo ta thấy Tiên Đế chỉ là vật trong túi của ta. Khi nào trở thành Tiên Đế nằm trong tính toán của ta, cho nên chỉ có một câu, việc này không liên quan gì đến trở thành Tiên Đế.
Nói đến cuối cùng Lý Thất Dạ chỉ vào tim mình:
– Chiến tranh cùng tồn vong cuối cùng vẫn phải dựa vào chính ngươi.
Hải Lân ngây ra:
– Cái này…
Hải Lân trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
– Nếu Lý huynh muốn ta nói ra ý tưởng vậy thì cách nghĩ của tiểu đệ rất đơn giản. Đuổi Phi Tiên giáo đi, để hải quái, yêu tộc của ta có chỗ đứng. Phi Tiên giáo hàng lâm Bắc Uông Dương khiến Bắc Uông Dương sinh linh đồ thán, khiến hải quái, yêu tộc chúng ta không có chỗ đứng. Nên ta có nghĩa vụ đứng ra phản kháng Phi Tiên giáo, cứu sinh linh trong chiến hỏa.
– Cách nghĩ rất tốt.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng trên đời chưa bao giờ có chúa cứu thế, ngươi cứu được một đời cũng không cứu được vạn đời. Quan trọng nhất là dựa vào bản thân, mọi chuyện trên đời phải do bản thân tranh thủ. Nếu ký thác hy vọng vào chúa cứu thế thì khác gì với ký sinh trùng?
Lời Lý Thất Dạ nói khiến Hải Lân kinh ngạc, thật ra gã cũng có nghĩ đến chuyện như vậy.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Tại sao Phi Tiên giáo muốn làm gì thì làm Bắc Uông Dương? Mỗi lần Phi Tiên giáo giáng thế đều bá đạo mạnh mẽ? Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả là bởi vì Nhân Hoàng giới, hoặc nên nói là vạn tộc Cửu Giới.
– Nhẫn nhịn, nhường bước, thậm chí tiếp tay cho giặc, đây chính là nguyên nhân khiến Phi Tiên giáo hoành hành Cửu Giới.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Khi lửa chiến thiue đốt, mọi người đều muốn thu lợi từ trong đó chứ không phải đối kháng người từ ngoài đến. Đây là nguyên nhân ngày xưa Cổ Minh thống nhất từng thời đại Cửu Giới.
Lời của Lý Thất Dạ khiến Hải Lân im lặng, sự thật đúng là vậy, khi Phi Tiên giáo giáng lâm có bao nhiêu truyền thừa đại giáo muốn cùng chống lại Phi Tiên giáo?
– Cho nên chiến tranh cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình.