Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ta không giết ngươi không chỉ vì tỷ phu của ngươi cầu tình, một nguyên nhân nữa là ngươi xem như giữ vững đạo tâm của mình. Mặc dù ngươi không cưỡng lại được hấp dẫn nhưng cuối cùng ngươi không vượt qua lằn ranh, ít ra ngươi không thử con đường Cổ Minh. Đây là một trong nguyên nhân ta không giết ngươi.
Cố Tôn chắp tay:
– Được đại nhân ca ngợi là vinh hạnh của ta.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Ngươi sẽ không quay đầu, ngươi sẽ đi một con đường đến cuối.
Cố Tôn không tức giận, giờ đây cảm xúc đã bình tĩnh lại:
– Đại nhân cũng sẽ không tha cho ta, đại nhân sẽ giết ta. Ngay từ đầu đã định trước kết cục, đại nhân thấy có đúng không?
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Đi đến một bước này những chuyện đó không còn quan trọng.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Từng mắc xích đều đã được định trước.
Cố Tôn cười nói:
– Cũng đúng, nhưng ta không có gì phải hối hận. Con người cả đời nên có theo đuổi, có thể làm kẻ địch của đại nhân là chuyện vui vẻ nhất trong cuộc đời ta. Chuyện thành tựu nhất đời ta là từ sau khi Cổ Minh bị diệt có mấy người dám thật sự đối địch với đại nhân? So với đại nhân thì ta chẳng đáng gì, nhưng thưa đại nhân, với chính ta, dù ta là bọ ngựa đấu xe thì ta vẫn muốn làm con bọ ngựa không biết tự lượng sức mình đó. Giống như đại nhân muốn làm con kiến không cam lòng vùi trong thiên địa.
– Can đảm đáng khen!
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Mỗi người đều có theo đuổi khác, nếu ngươi muốn đối địch với ta thì ta cũng đành chịu. Điều ta có thể làm là giét ngươi.
– Ta biết.
Cố Tôn không hoảng:
– Đại nhân muốn thấy lá bài của ta thì đi theo ta.
Cố Tôn nói xong biến mất.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, cũng biến mất. Lý Thất Dạ vượt qua lĩnh vực, xuyên qua không gian, đuổi theo Cố Tôn.
Giây sau Lý Thất Dạ, Cố Tôn cùng xuất hiện trên đại dơng mênh mông. Tuy biển cả nằm trong Bắc Uông Dương nhưng ở đất cực nam, nơi này cực kỳ hoang vắng, ít có tu sĩ đi tới khu vực biển này, nơi đây không có truyền thừa môn phái gì.
Nước biển chảy xiết rất dữ, sóng biển dâng lên tạo bạo vô cùng, như thể khu vực biển này có cảm xúc giận dữ.
Vừa dừng lại Cố Tôn cười nói với Lý Thất Dạ:
– Chắc đại nhân quen thuộc khu biển này?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cố Tôn nói xong mặt biển nứt ra, nước biển cuồn cuộn. Lúc này nguyên biển cẳ như mở rộng cánh cửa to, khi cánh cửa to mở ra có chín thân hình siêu khổng lồ đứng dậy. Chín thân hình khổng lồ đi ra thì hơi thở hoang mãng cực kỳ đáng sợ như nước lũ tàn phá mảnh thiên địa này.
Chín thân hình siêu khổng lồ đứng trên biển, che lấp bầu trời, cả khu vực biển tối sầm. Chín thân hình siêu khổng lồ đứng trên đại dưng, nước biển chỉ tới đầu gối chúng.
Thân hình to lớn có thể nói là đầu đội trời chân đạp đất, chúng nó một chân đạp xuống có thể dễ dàng giẫm nát một mảnh lĩnh vực.
Chín thân hình to lớn đều là quái vật, hình dạng khác nhau. Có quái vật mình cá siêu to, có đầu người nhỏ. Có quái vật thân như giao long, năm móng trước ngực rất sắc bén. Có quái vật lưng cõng đôi vỏ cáp siêu to, trông như cự cáp.
Chín quái vật siêu khổng lồ muôn hình muôn vẻ, trông rất giống hải quái nhưng chúng không có hơi thở của hải quái.
Khi chín quái vật siêu khổng lồ xuất hiện liền bao vây Lý Thất Dạ vào giữa. Cố Tôn đứng ngoài vòng vây.
Nhìn Lý Thất Dạ bị bao vây, Cố Tôn cười hỏi:
– Đại nhân chắc quen thuộc chín vị bằng hữu cũ này?
Lý Thất Dạ nhìn chín quái vật siêu khổng lồ, cười tươi nói:
– Cửu đại hải vương, làm sao quên được.
– Các vị hãy đến gặp bằng hữu cũ Âm Nha đại nhân đi.
Cố Tôn cười nói:
– Vị này là Âm Nha đại nhân năm xưa trấn áp các vị dưới đáy biển, đời này lão nhân gia đã cướp lại chân thân, đã tới lúc các vị báo thù!
Cố Tôn dứt lời, chín quái vật siêu khổng lồ mở mắt ra. Đôi mắt của chúng như mặt trời trên cao chiếu sáng toàn bộ khu vực biển.
Ai nhìn thấy cảnh tượng khủng bố này đều rợn tóc gáy.
Nhìn chín con quái vật to lớn mà Lý Thất Dạ còn cười, hoàn toàn không để bụng. Khi mười tám con mắt to từ chín quái vật siêu khổng lồ bao phủ tựa như mười tám mặt trời chiếu sáng, nhưng không ảnh hưởng gì đến Lý Thất Dạ.
Nhìn Lý Thất Dạ, chín quái vật khổng lồ mở miệng nói:
– Âm Nha!
Giọng của chúng như sét đánh, thiên địa ầm vang.
Nếu đổi lại người khác, dù là Thần Hoàng khi gặp chín quái vật như thế sẽ rợn tóc gáy.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi Cố Tôn đứng ở vòng ngoài:
– Ngươi cảm thấy bằng bọn chúng có thể vây khốn được ta sao?
– Ta biết trên đời khó có thứ trói buộc được đại nhân.
Cố Tôn cười nói:
– Nhưng ít ra đại nhân thêm một kẻ thù, ta tin cửu đại Hải Vương ra tay sẽ mang đến rắc rối không nhỏ cho đại nhân. Cửu đại Hải Vương cũng muốn báo thù ngày xưa.
Cửu đại Hải Vương, nếu người nghe qua tên này sẽ sợ đến hồn lìa khỏi xác. Cửu đại Hải Vương từng là nhân vật truyền kỳ hoành hành Nhân Hoàng giới ở mấy thời đại trước. Nghe nói bọn chúng xuất thân từ Bắc Uông Dương, tuy rằng không phải hải quái lại rất giống hải quái.
Không rõ lai lịch cửu đại Hải Vương nhưng sau khi chúng xuất hiện thì cực kỳ mạnh mẽ, trên đời hiếm gặp địch thủ, xuất quỷ nhập thần.
Khi đến thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế thì Lý Thất Dạ càng mạnh hơn nữa, thường ra vào Bắc Uông Dương. Mỗi lần cửu đại Hải Vương ra vào kéo theo sấm chớp mưa rào gió to, có thể nói mỗi lần chúng xuất hiện sẽ khuấy động Bắc Uông Dương không bình yên.
Về sau Ngâm Thiên Tiên Đế từng ra tay xua đuổi cửu đại Hải Vương, nhưng cửu đại Hải Vương mạnh đến khó tin. Chín người hợp sức chặn lại Ngâm Thiên Tiên Đế, trốn thoát từ tay Ngâm Thiên Tiên Đế.
Thật ra khi Ngâm Thiên Tiên Đế tấn công cửu đại Hải Vương thì Âm Nha làm chúa tể Cửu Giới từng mấy lần phái người tìm cửu đại Hải Vương. Nhưng cửu đại Hải Vương luôn xuất quỷ nhập thần, mãi không bắt được chúng.
Mãi đến thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế, mỗi lần cửu đại Hải Vương ra vào mang theo sấm chớp mưa rào gió to, khuấy động Bắc Uông Dương không yên bình, chọc giận Âm Nha phái ra chiến tướng, tự mình ra tay.
Cuối cùng Âm Nha dẫn người nhốt cửu đại Hải Vương, trấn phong bọn chúng vào khu vực biển này.
Cố Tôn luôn muốn đối địch Âm Nha, cửu đại Hải Vương bị trấn phong dưới khu vực biển này, Cố Tôn suy nghĩ cách làm sao cứu cửu đại Hải Vương ra. Công phu không phụ lòng người, trải qua bao lần suy tư Cố Tôn phát hiện thời gian trôi qua, phong ấn nhốt cửu đại Hải Vương đã thả lỏng.
Cố Tôn tốn nhiều công sức đánh mở phong ấn thả lỏng, cứu cửu đại Hải Vương bị trấn áp ra. Cố Tôn sẽ cùng cửu đại Hải Vương hợp tác đối kháng kẻ thù chung, Âm Nha!
Lý Thất Dạ không giận việc Cố Tôn thả cửu đại Hải Vương ra, hắn mỉm cười hỏi:
– Tại sao ngươi cho rằng ta là kẻ thù của cửu đại Hải Vương?
Cố Tôn biến sắc mặt nói:
– Chẳng lẽ không phải sao?
Sau khi xảy ra chuyện kho trống thì Cố Tôn không còn tự tin như trước.