Cố Tôn cười nói:
– Nếu ta là đệ tử của đại nhân thì sẽ làm đại nhân mất mặt. Ta học không bằng đại nhân một phần mười, dù đại nhân không thấy mất mặt thì ta cũng không muốn ôm đùi, tránh cho làm rớt danh tiếng của đại nhân.
Cố Tôn không nói khiêm tốn, gã nói thật lòng. Lý Thất Dạ dyạ ra đệ tử ai nấy đều mạnh hơn Cố Tôn, Minh Nhân Tiên Đế, Hồng Thiên Nữ Đế, Tiên Đế tuyệt đỉnh trên đời, có thể tiếu ngạo cửu thiên thập địa. Tuy Cố Tôn là một trong mười thiên tài vạn cổ, có tạo hóa, mưu lược hơn người nhưng không dám tự xưng là đệ tử của Âm Nha.
Lý Thất Dạ lắc đầu, tiếc nuối nói:
– Đáng tiếc thiên phú của ngươi.
– Trên đời luôn có chuynẹ không theo ý người, đại nhân thấy có đúng không?
Cố Tôn cười nói:
– Ta không hối hận đối địch với đại nhân, dù đại nhân cho ta chọn lại thì ta vẫn là trời sinh phản cốt. Nếu ta thành đệ tử của đại nhân, đi theo đại nhân tu đạo tôi luyện, cuối cùng trở thành Tiên Đế thì cô đơn, buồn tẻ biết bao. Dưới tay đại nhân không thiếu Tiên Đế, dù ta trở thành Tiên Đế cũng không thể kinh diễm như Nữ Đế, không thể sừng sững như Minh Nhân Tiên Đế.
Cố Tôn rộng rãi, cười thoải mái:
– Với ta thì không hối hận đối địch với đại nhân, đó là thú vui trong đời ta. Nếu không có khiêu chiến như đại nhân thì đời người thật cô đơn. Đương nhiên trong lòng đại nhân thì ta không xứng làm đối thủ, đại nhân muốn nghiền nát ta cũng không cần hôm nay. Tài trí của ta chỉ như con nít trong mắt đại nhân.
– Đúng vậy!
Lý Thất Dạ chậm rãi gật đầu nói:
– Chỉ có thể nói thời gian không giúp ngươi. Ngươi có thiên phú, có quyết tâm, chỉ thiếu thời gian. Không có tích lũy năm tháng lâu dài, không có học thức uyên bác mênh mông sẽ khiến kế mưu của ngươi ỏng manh.
– Đại nhân dyạ chí phải.
Cố Tôn chắp tay cười nói:
– Kiếp này thời gian không ủng hộ ta, cũng không ủng hộ đại nhân. Néu đại nhân qua thme mấy kiếp thì đại thế Càn Khôn đã định, mị si võng lượng không đáng nhác tới, sẽ bị đại nhân quét sạch.
– Chuyện quá khứ không bàn lại.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ngươi muốn chết như thế nào? Chết nhanh chút hay đau đớn chút?
Lý Thất Dạ và Cố Tôn trò chuyện vui vẻ, người không biết nội tình thì không thể tin hai người bọn họ là kẻ thù sinh tử. Nhìn hai người nói cười, ai tin Cố Tôn muốn đẩy Lý Thất Dạ vào chỗ chết, Lý Thất Dạ cũng muốn giết Cố Tôn?
Khi đối mặt cái chết, Cố Tôn không tốn tránh, không giật mình, gã rất bình tĩnh, thản nhiên. Cố Tôn đã nhìn ra đại cục được định, Cố Tôn thua, thua hoàn toàn. Khi bốn tiên thể của Lý Thất Dạ đại thành, dù Cố Tôn còn lá bài tẩy gì cũng vô dụng, không thể nghịch chuyển thế cục.
Người ta không biết bốn tiên thể đại thành sẽ ra sao nhưng lòng Cố Tôn hiểu rõ. Tỷ phu của Cố Tôn là song tiên thể đại thành, ai có ạmt đều thấy mau vô địch. Lý Thất Dạ là bốn tiên thể đại thành, điều này đã khó tưởng tượng, càng không nói đến bài tẩy của hắn.
Với Cố Tôn thì dù tỷ phu không giết gã, Lý Thất Dạ không giết gã, để gã sống cũng không có ý nghĩa gì.
Vì cả đời Cố Tônchỉ theo đuổi đánh bại Âm Nha, ìết chết hắn, thay thế hắn. Giờ Cố Tôn biết mình mãi mãi không thể đánh bại Âm Nha, nên Cố Tôn đã nhìn ra, gã tuyệt vọng không còn sợ cái chết.
Cố Tôn chậm rãi mỉm cười nói:
– Đại nhân từng chỉ điểm cho ta, đến nay ta không thể báo đáp lại đại nhân chút gì, rất lấy làm xấu hổ.
– Chỉ có thể nói ta là một lão sư không xứng chức.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu ngươi thật sự cảm thấy nhận ta chỉ điểm vậy coi như ta không dyạ tốt cho ngươi, trên đường dài này không ekso ngươi về.
– Không trách đại nhân.
Cố Tôn cười nói:
– Dù đại nhân có lòng dạy dỗ thì có ngày ta sẽ đối địch với đại nhân. Đối địch đại nhân không chỉ vì ta bẩm sinh phản cốt, chỉ có thể nói cuộc đời này rất nhàm chán, ta muốn phân cao thấp với .95, đây là vấn đề thời gian.
– Cũng được.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đại đạo cuộc đời mỗi người lựa chọn khác nhau. Đi ba kiếp không dễ dàng, hôm nay đã tới lúc châm dứt.
– Đúng là nên kết thúc.
Cố Tôn nhẹ gật đầu nói:
– Tuy đại nhân lấy kho trống khiến ta chui đầu vô lưới, nhưng ta tin tưởng đại nhân thật sự giấu vật vô tượng trong Bắc Uông Dương. Lần này đại nhân trở về tay cầm binh khí vô thượng, ta không có tâm nguyện gì, nếu đại nhân cho ta chết oanh liệt một chút thì lòng dã thỏa mãn.
Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn, mỉm cười hỏi:
– Sau đó thì sao?
Cố Tôn cũng cười:
– Ngày xưa đại nhân từng chỉ điểm tạo hóa cho ta, đại nhân nói có một cách huyết liên. Nếu phải chết vậy xin đại nhân đưa ta một đoạn đường, sinh mệnh ti tiện của ta kết thúc với cách này là vinh quang cho ta, cũng là đại nhân ban ơn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thôi được, nếu vậy ta sẽ thành toàn ngươi.
Lý Thất Dạ chậm rãi lây ra Minh Đế Lục Luân Đồng.
Đương nhiên giết Cố Tônvốn không cần binh khí như Minh Đế Lục Luân Đồng.
Thấy Minh Đế Lục Luân Đồng trong tay Lý Thất Dạ, Cố Tôn cảm thán rằng:
– Kỹ thuật máy móc, cách tế luyện không gì sánh bằng, đây là một văn minh kỷ nguyên tối cao. Vật đó cùng thuật với báu vật trong nhà Dư Thái Quân, đương thời chỉ có đại nhân mới tạo ra vật thần kỳ như vậy được.
Người khác không thể nhìn ra thứ như Minh Đế Lục Luân Đồng nhưng Cố Tôn nhận được, gã còn keẻ vanh vách nói kỹ thuật vật đó thế ào. Cố Tôn dù gì được Lý Thất Dạ chỉ điểm, đám phàm phu tục tử thế gian làm sao so sánh kiến thức với gã được. Dù Cố Tôn không bằng Lý Thất Dạ nhưng trên đời hiếm ai sánh bằng gã.
– Đúng vậy!
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Một kích đủ biến tất cả thành tro, mặc cho phòng ngự thế nào, trốn tránh cỡ nào thì một kích giáng xuống mọi vùng vẫy chỉ uống công.
Cố Tôn điểm ra:
– Thế này cũngđúng. Trong trận chiến trảm tiên ngày xưa đồ diệt ức vạn Cổ Minh, bao nhiêu ma huyết, độc thi của Cổ Minh, bao gồm Cổ Minh Tiên Đế, Thiên Mệnh Cửu Giới phối với tuyệt thế vô thượng tiên tài, đại nhân mới rèn ra vũ khí tuyệt thế này. Đây là cấm khí đáng sợ nhất trần đời, là vũ khí độc ác nhất thế gian.
Cố Tôn cười nói:
– Có thể chết dưới vũ khí tuyệt thế như vậy là đại nhân ban ơn, vô cùng cảm kích.
Khi đối diện cái chết Cố Tôn vẫn cười nói như thường, phong tư làm người khâm phục. Dù từng đối địch với Cố Tôn nhưng Dư Thái Quân không kiềm được gật đầu. Phong thái của Cố Tôn không thua kém danh hiệu mười thiên tài vạn cổ, làm được đều như thế đã khó khăn.
Lúc này Lý Thất Dạ đang cầm Minh Đế Lục Luân Đồng, cười nói:
– Vậy chúng ta bắt đầu đi, nên kết thúc.
Nói rồi tay Lý Thất Dạ cầm Minh Đế Lục Luân Đồng chĩa ngay, chĩa đi đâu chỉ có hắn mới biết.
Cố Tôn cảm thán rằng:
– Bắt đầu đi, nên chấm dứt.
Cố Tôn không nhịn được quay đầu nhìn Cố Tôn phía xa, dù gã là người tốt hay xấu nhưng Trấn Thiên Hải thành là nhà của gã. Đau khổ cũng tốt, ấm áp cũng thế, đó là nhà của Cố Tôn, khi sắp chết cuối cùng gã không kiềm được quay đầu nhìn tướng lĩnh Phi Tiên giáo một cái.